-
Chương 3:
"Ai nha, Trần Tang, anh mà cứ lề mà lề mề như thế này là không đuổi kịp được chị Uy đâu á, anh phải lấy dũng khí theo đuổi chị ấy nha, mời chị ấy đi ăn một bữa cơm cũng được, chị Uy là một cô gái tốt, anh hẹn chị ấy nhiều thêm vài lần nhất định sẽ thành công á."
Xa xa, nghe được tiếng trợ lý chụp ảnh Tiểu Quân đang vây lấy Trần đạo diễn thì thầm, Hình Lỗi vốn không có để ý tới, bởi vì hiếm có khi nào được hợp tác cùng với Uy Uy, cô đang giúp anh trang điểm thì anh câu được câu không nghe thấy tiếng Tiểu Quân đang trò chuyện, Tiểu Quân này giọng nói thật sự quá lớn, khiến anh không muốn nghe cũng không được.
Nhưng để cho anh thật sự nhận ra chị Uy mà cô bé kia nói tới chính là chỉ Uy Uy, là bởi vì cô ngay sau khi nghe được những lời này, đột nhiên không được tự nhiên mà trở nên cứng nhắc.
"Vị đạo diễn này muốn theo đuổi em?" Anh cũng cảm thấy tò mò, quay đầu muốn nhìn một chút người nọ.
Cô quay mặt anh lại, "Không nên lộn xộn."
"Hả?" Anh nhíu mày hỏi.
"Không biết, em không có chú ý." Mặt cô không biểu cảm nói.
Nhìn vào gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, anh nhíu mày nói: "Nghe nói anh ta đã mấy lần đoạt giải."
"Hình như vậy, em không rõ lắm." Cô cất miếng mút trang điểm đi, tránh cho việc mình không nhịn được mà bổ nhào vào mặt anh mà trát phấn. ddlqd
Trầm mặc một hồi, anh giật nhẹ khóe miệng, "Em hình như đã thật lâu rồi không có hẹn hò."
"Quá bận rộn, không rảnh." Sống lưng cô căng thẳng, thuận miệng nói qua loa.
"Thả lỏng một chút thì không có cái gì là không được, nghe anh Trương nói Trần đạo diễn là một người đàn ông tốt."
Cô nhẹ nhàng đóng hộp phấn trang điểm lại, nhìn anh khẽ mỉm cười, "Thật sao? Hình như là như vậy đi, anh có phải là đang nhắc nhở em, có lẽ em nên cùng anh ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, làm cái gì đó giống như một buổi hẹn hò sao."
Hình Lỗi nghe vậy, chẳng nói đúng hay sai nhún nhún vai.
Cái nhún vai này khiến khóe miệng Uy Uy co quắp tới nỗi không nhận ra được, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, chỉ là cô ngược lại không có bộc phát ra, gót chân quay lại, trên gương mặt nở một nụ cười dễ chịu, đi thẳng tới trước mặt Trần đạo diễn."Đạo diễn, tối nay anh có rảnh không?”
"Có a." Thấy Lâm Khả Uy đột nhiên đi tới, Trần đạo diễn sửng sốt một chút, chỉ là ngược lại cực kì biết điều, mỉm cười trả lời.
"Vậy thì tốt quá, tôi vẫn luôn muốn đi Maokong uống trà, nhưng đối với nơi đó lại không quen, tôi nghe Tiểu Quân nói anh thường hay đi, cho nên muốn tìm anh đi cùng, không biết có làm phiền tới anh không?"
"Không, tất nhiên là không." Trần đạo diễn nghe thấy vậy liền vội lắc đầu, mở cờ trong bụng.
"Vậy thì tốt, tôi chờ anh." Cô cười ngọt ngào rồi mới xoay người trở về bên cạnh Hình Lỗi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Như vậy anh cảm thấy có khả năng không? Gà mẹ."
Khóe miệng Hình Lỗi khẽ nhếch, đè nén sự khó chịu bực tức trong lồng ngực đột nhiên toát ra, nói: "Anh chỉ cảm thấy em nên đi ra ngoài dạo một chút."
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của anh, một bộ dạng vì muốn tốt cho cô, Uy Uy chỉ muốn cầm thứ gì đó đập anh, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ, cô tất nhiên sẽ không biến điều đó trở thành hành động, không thể vì nhất thời xúc động mà phá hỏng tình bạn mười năm, cho nên chỉ có thể tiếp tục giả cười nói, "Vậy nha, thật đúng là cám ơn anh vì đã quan tâm."
Phía trước truyền đến thông báo chuẩn bị bắt đầu.
"Không cần khách khí." Anh cười cười đứng dậy, vỗ vai cô rồi mới xoay người đi tới trước ống kính, một lần nữa bắt đầu chụp hình cho quảng cáo.
Trời ạ, thật khiến người ta tức muốn hộc máu!
Uy Uy liếc mắt, vô lực ôm ngực đứng ở một bên, vừa chờ đoàn người chụp xong, vừa âm thầm buồn bực tại sao anh lại có thể chậm chạp đến như thế.
Cô nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sớm muộn thể nào cũng sẽ có ngày phát điên.
Tại quán cà phê của Bạch Vân.
Trong quán, mọi thứ được làm từ gỗ khiến người ta cảm thấy ấm áp, ánh đèn mờ ảo, trong không khí nồng đậm hương cà phê.d.d.l.q.d
Uy Uy nhìn Bạch Vân trước mặt đang tự đắc, thành thạo pha cà phê, khẽ mỉm cười, "Cậu từ trước tới nay không có chuyện gì phiền não sao?"
Gảy nhẹ lông mày, Bạch Vân trêu ghẹo mà nói: "Không có chuyện phiền não phải là A Phương chứ?"
Cho thêm một chút sữa tươi, Uy Uy khuấy cốc cà phê, dương dương khóe miệng cười nói: "Cậu vẫn là người bình tĩnh nhất trong số chúng ta đi, mỗi lần nhìn cậu làm việc từng bước rồi từng bước, đều đâu vào đấy, giống như dù trời có sập xuống, cậu vẫn như cũ có thể bình chân như vại, làm người ta rất khó để không nghĩ như vậy nha. Còn nữa, A Phương mặc dù hay ngây ngô cười, còn hay sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn có những chuyện phiền não của mình, cậu gần đây không có đọc báo sao?"
"Báo gì? Chuyến đi của cậu ấy xảy ra vấn đề sao?" Bạch Vân sửng sốt một chút.
"Không phải." tròng mắt đen của Uy Uy sáng lên, nói: "Nhớ chúng ta lúc còn ở trường cấp ba, cậu ấy cả ngày trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. . . . . . Cậu ấy nói thế nào nhỉ, bại hoại? Ác ma? Satan?"
"Cậu là đang nói tới cái tên ma vương tàn ác xấu xa vô địch kia á?" Bạch Vân vừa cười vừa nói, nhớ tới lúc A Phương chỉ là nghe được tên của người nọ thôi mà cũng đã run rẩy, lông tóc dựng ngược hết lên.
"Ha ha ha, đúng đó, chính là anh ta."
"Anh ta không phải vào lúc chúng ta đang học lớp mười hai thì đi ra nước ngoài học đại học, sau vẫn ở lại đó để làm ăn hay sao? Thế nào, anh ta trở về rồi?" Đóng máy pha cà phê lại, Bạch Vân tự rót cho mình một cốc cà phê.
"Đúng vậy a, anh ta mấy năm trước ở nước ngoài mở mạng lưới công ty kinh doanh vô cùng sinh động, lần này trở về nghe nói là tới cùng một công ty khác để hợp lại làm một."
"A Phương có biết không?" Bạch Vân tò mò hỏi.
Uy uy nhấp nhẹ một ngụm cà phê, nhướn nhướn mày, "Cậu nói thử xem? TV báo chí hầu như mỗi ngày đều phát tin tức của anh ta, cậu ấy vừa nhìn thấy mặt người đàn ông kia, cả hôm đó liền không dám trở về nhà, chạy đến nhà tớ xin ngủ nhờ, sau đó liều chết cầu nguyện lần này anh ta chỉ dừng tại Đài Loan một chút mà thôi, sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu ấy."
Bạch Vân cười khẽ một tiếng, "A, anh ta thật sự đáng sợ đến như vậy sao? Nếu có cơ hội tớ lại muốn nhìn một chút xem anh ta là cái hạng người gì, có thể đem A Phương nhà chúng ta bị dọa sợ tới mức phải chạy trốn."
"Yên tâm, cậu sẽ có cơ hội thôi." Uy Uy một tay chống cằm, nói: "Hai ngày trước tớ đây đã muốn gặp qua anh ta một lần, ngày hôm qua La Lan gọi điện thoại cho tớ cũng nói anh ta tới chỗ chị ấy hỏi về A Phương, cho nên tiếp đó, đại khái không phải cậu thì cũng chính là tớ đi."
"Thật sao? Vậy thì chờ xem thế nào." Bạch Vân hứng thú cho thêm chút đường phèn vào trong cà phê."Đúng rồi, người kia của cậu gần đây như thế nào?"
"Đừng nói nữa." Uy Uy cầm đĩa bánh ngọt lên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tức giận nói: "Nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy thật vô lực."
"Thế nào?" Nhìn cô mặt oán hận, Bạch Vân kỳ quái hỏi.
"Hai ngày trước ở studio, anh ấy nghe thấy vị đạo diễn ở đó muốn theo đuổi tớ, thế mà lại khích lệ tớ cùng người kia đi hẹn hò, thật là ——"
Uy Uy cầm dĩa dùng sức đâm hai cái vào bánh ngọt, "Thiếu mỗi việc tớ ở trước mặt anh ấy cùng với đạo diễn đi ra ngoài."
"Kết quả thế nào? Anh ta phản ứng ra sao?"
Uy Uy liếc mắt, "Vẫn còn phản ứng nữa đấy, tớ nhìn thấy anh ấy chỉ kém không có giơ hai tay lên mà tán thành, lucky post hận không thể đi thông báo được để khắp nơi cùng ăn mừng rồi."
Bạch Vân không nhịn được vừa cười vừa nói: "Này, không có tệ như vậy chứ?"
"Chỉ một chữ tệ thì làm sao có thể tả được, sớm biết thế thì tớ thà mong mình không nhận ra thì có phải bây giờ mỗi ngày đều có thể sống tốt hơn, khiến cho tớ bây giờ vừa nhìn thấy anh ấy, không phải cảm thấy cách đọc câu hôi, nếu không thì nghĩ muốn cầm thứ gì đó để đập anh ấy." Uy Uy oán trách lầu bầu lấy.
"Vậy cậu dự định thế nào? Cứ tiếp tục cùng anh ta dây dưa như vậy sao?"
"Không biết, dù sao qua ngày nào hay ngày đấy thôi."
"Cậu nhất định phải tích cực lên chút đi chứ, không sợ anh ta bị người phụ nữ khác theo đuổi sao?"
Khẽ vuốt ve tay cầm của cốc cà phê, Uy Uy thở dài, "Bị theo đuổi thì cứ để anh ấy bị theo đuổi đi, nếu không tớ còn có thể làm gì, cầm súng cưỡng chế tất cả mấy con ruồi bên người anh ấy bay đi sao? Ai biết anh ấy nghĩ cái gì cơ chứ?."
"Vậy cũng đâu có nhất định là thế kia nha." Bạch Vân giương nhẹ khóe miệng.
"Cậu là đang có ý tứ gì?" Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt dịu dàng của bạn tốt, không biết có phải hay không lúc này nụ cười trên mặt Bạch Vân có chút……. Giảo hoạt?
"Ừ, nói như vậy đi, cậu có muốn cùng vị đạo diễn kia thử hẹn hò thêm vài lần hay không?"
"Tại sao?" Uy Uy mặt buồn bực.
"Tớ cảm thấy nếu cậu với Hình Lỗi có thể chung đụng được lâu như vậy, anh ta nhất định cảm thấy cậu rất tốt. Huống chi tớ chưa từng gặp qua người nào sẽ vì một người bạn khác phái bình thường của mình bị cảm mà để xuống công việc, bay trở về Đài Loan trước, đặc biệt là cái vị Hình tiên sinh kia. Có lẽ anh ta thật sự như cậu nói là mặt ác tâm thiện, nhưng trên thực tế, theo tớ thấy ngày đó khi đi xem bệnh tình của cậu thế nào, thì trình độ quan tâm của anh ta đối với cậu đã sớm vượt qua phạm vi bạn tốt rồi."
"Thật sao?" Nghe Bạch Vân phân tích, Uy Uy vẫn còn có chút nghi ngờ.
"Tớ nghĩ, có lẽ anh ta cũng giống cậu, chỉ là bởi vì khoảng cách hai người các cậu vẫn luôn quá gần, cho nên mới không thấy rõ, nhất là những năm gần đây, anh ta đã sớm hình thành thói quen có cậu ở bên cạnh, cứ coi cậu ở bên cạnh anh ta là theo lý thường đi…Nhưng chắc cậu cũng hiểu được, bạn bè khác phải bình thường dù có coi như tình cảm rất tốt đi chăng nữa…cũng sẽ không xuất hiện hành động giống như hai người hiện giờ, đúng không?"
Nhớ tới giữa bọn họ những việc kia đều đã sớm vượt qua hành động của bạn bè bình thường, trên mặt Uy Uy hiện lên rặng mây đỏ lúng túng.
Bạch Vân hiểu ý cười cười, tiếp tục nói: "Đã như vậy, cậu dứt khoát kéo khoảng cách xa ra một chút, để cho anh ta thấy rõ rang, khiến anh ta phải suy nghĩ cẩn thận, nếu như anh ta vẫn không có phản ứng, cậu phải dứt khoát chết tâm đối với anh ta thôi, tiếp tục cùng với Trần đạo diễn lui tới, phải tiếp tục nhẫn nại, khôi phục lại hình thức của các cậu. Lại nói, đi ra ngoài gặp mặt không thể không khiến cho người ta mời cậu mấy bữa cơm, vì sao lại không làm?"
Uy Uy sửng sốt một chút, ngẫm lại thì thấy thật ra Bạch Vân nói cũng không sai.
"Không cần quyết định bây giờ, chính cậu tự cân nhắc một chút đi, dù sao cứ thế này xem ra, vị Trần đạo diễn kia vẫn sẽ mời cậu đi ra ngoài, nhìn lại thì thấy anh ta đối xử chu đáo với cậu cũng rất được."
Uy Uy chẳng nói đúng hay sai chỉ cười cười, không nói gì thêm nữa. Nhưng mấy ngày sau, khi cô thấy trên báo chí truyền ra tin tức anh đang qua lại cùng với một ngôi sao nữ thì liền đồng ý cùng với Trần đạo diễn thử yêu đương.
Có cái gì không thể đây?
Cô cười khổ nghĩ đến, dù sao thử một chút cũng không có sai, thử cùng người đàn ông khác gặp gỡ xem, nói không chừng lần này cô có thể sẽ thích đối phương. . . . . .
____________
Vừa vào công ty, Hình Lỗi đã nhìn thấy mấy người đang vây lại một chỗ, không biết đang nhìn cái gì, anh đi tới gật đầu chào hỏi, đối phương lại cười đến hết sức miễn cưỡng, còn mặt thì. . . . . .thông cảm?
"Này, mau thu dọn, mau lên." Trong đó có một vị đàn em vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Hình Lỗi, bị dọa sợ đến mức kéo mạnh vạt áo của đoàn người, một bên nói nhỏ nhắc nhở, một mặt đối với Hình Lỗi cười khúc khích, "Anh Hình, Chào buổi sáng!"
Đoàn người vừa nghe thấy, đột ngột ngẩng đầu thì nhìn thấy anh đến, rối rít luống cuống tay chân thu dọn mấy tờ báo.
"A Lỗi, Chào buổi sáng. A, điện thoại đang kêu, tôi phải đi nghe máy đây."
"Anh Hình, sớm nha. Tiểu Khương, cậu không phải vừa mới nói với tôi vấn đề về buổi biểu diễn sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Hình, sớm, bọn em phải đi công việc, nếu anh muốn tìm anh Trương thì anh ấy đang trong phòng làm việc."
Mọi người rối rít tìm lý do rời đi, ai cũng cười đến lúng túng, Hình Lỗi mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng lên tiếng chào hỏi rồi sau đó đi vào phòng làm việc của anh Trương
Ai ngờ vừa vào cửa, sau bàn làm việc ba người ngồi thành một vòng yên lặng đọc báo.
Anh gõ cửa, anh Trương, Tiểu Giang, A Thành đồng thời ngẩng đầu lên thấy người đến là anh, tất cả đều đồng loạt giống nhau gấp báo lại.
"Không cần giấu, lần này nhà báo lại viết cái gì về tôi?" Anh kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt theo thói quen không thay đổi.
Trên căn bản anh không cảm thấy báo chí gì đó sẽ viết về cái gì mới, dù sao viết tới viết lui không phải đều là cùng một chủ đề hay sao.
Ba người trừng mắt nhìn anh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng anh Trương hắng giọng nói, "Khụ khụ, ừ, trên căn bản lần này không có viết tin tức về cậu."
"Vậy mọi người đang nhìn cái gì?" Anh vặn lông mày, mặt hoài nghi.
"Việc này ấy à, thật ra thì cũng không có gì á." A Thành cười khô hai tiếng, "Cũng chỉ là tin tức bát quái về Trần đạo diễn mà thôi."
"Trần đạo diễn nào?"
"Là người hợp tác với chúng ta trong quảng cáo trước đó, a" Tiểu Uông bị đau kêu lên.
Anh Trương bên ngoài thì cười nhưng trong không cười nhìn Tiểu Uông nói: "Thật xin lỗi, anh không thấy chân cậu."
"Oa oa, có cái gì không thấy chứ, anh bây giờ cũng không cần phải lừa gạt, tờ báo nào mà chẳng có, cậu ấy sớm muốn gì cũng sẽ biết!"
Tiểu Uông không thức thời khiển trách, đổi lấy Trương ca trợn mặt lần nữa,"Cậu đúng là tên đàn ông bát quái, không nói lời nào thì sẽ chết à!"
"Vốn chính là như vậy mà, chỉ cần nghĩ cũng biết những phóng viên đó nhất định sẽ hỏi đến tình yêu mới của Trần đạo diễn, để cho anh ấy sớm một chút chuẩn bị tâm lý, còn hơn là chờ tới cuộc họp báo thì mới đột ngột biết được, đúng không?"
"Cậu lại biết trước là có người sẽ hỏi!" Anh Trương trợn mắt trừng Tiểu Uông.
"Làm ơn đi, Trần đạo diễn người ta lớn lên vừa đẹp trai, tính cách lại còn tốt, trong giới nghệ thuật thì đúng cùng một dạng với động vật quý hiếm, trong cuộc họp báo về sự trở lại của bộ phim, anh ta còn có phần hấp dẫn hơn so với nam chính, những việc này mà không đoán ra thì mới có quỷ á!"
Trương ca cùng Tiểu Uông dùng đôi mắt ti hí của mình trừng đối phương, giống như hai con hươu đực đang tức giận.
A Thành thấy thế, vội tách ra hai người ra, ngồi ở chính giữa giảng hòa."Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, đừng tranh cãi nữa."
"Hừ!" Hai người không hẹn mà cùng hừ nặng một tiếng, quay đầu đi.
"Trần đạo diễn công khai tình yêu tại sao lại muốn tôi chuẩn bị tâm lý?"
Nghe được câu này câu hỏi, anh Trương cùng Tiểu Uông cả hai cùng ngẩn ngơ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Hình Lỗi vẫn còn đang ở đây, quay đầu lại, trong lúc tranh chấp thì tờ báo vẫn đang nằm trên mặt bàn, mà Hình Lỗi giờ phút này đang cầm lên đọc. Bọn họ cứng đờ, không biết Hình Lỗi thấy cái tin tức kia sẽ ra sao, ai ngờ, phản ứng của cậu ấy lại ở ngoài dự đoán.
"Thì ra là Uy Uy nha." Hình Lỗi mặt không có gì nhìn qua tin tức trên báo,"Hình chụp cũng không tệ."
"Ah?" Ba người ngây người, không hiểu vì sao anh lại có thể phản ứng bình thản như thế.
"A Lỗi, cậu biết Trần đạo diễn đang cùng Uy Uy kết giao?" Anh Trương vẻ mặt quái dị hỏi.
"Biết a." Hình Lỗi để tờ báo xuống, mặt bình tĩnh nói: "Lần trước ở thời điểm đang quay quảng cáo, em khích lệ Uy Uy cùng với cậu ta thử đi ra ngoài, chẳng qua em không biết phía sau họ còn có tiếp tục."
"Cái gì? Cậu khích lệ?" Tiểu Uông hú lên một tiếng quái dị, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh nói: "Cậu bị ngu à? Cậu thực sự khích lệ Uy Uy cùng với anh ta đi ra ngoài?"
"Cô ấy đã lâu không có hẹn hò, tớ cảm thấy Trần đạo diễn là một đối tượng rất tốt." Anh khí định thần nhàn nói, trên mặt không chút kích động, giọng điệu nói chuyện của anh thật giống như việc nữ chính trong tin tức bát quái lần này là em gái của mình.
Ba người á khẩu, đờ mặt ra.
Một lúc lâu sau, anh Trương mới phục hồi tinh thần, mặt lo lắng nghiêm nghị: "A Lỗi, hỏi cậu một vấn đề."
"Hả?"
"Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy? Cậu thích cô ấy không?"
Cho đến lúc này, Hình Lỗi mới hiểu được những người này lại có ý nghĩ sai lệch rồi, anh nhếch lông mày, có chút không nhịn được liếc nhìn ba gương mặt phía trước đã làm bạn với anh hơn mười năm, lần nữa nhắc lại lời mà nhiều năm qua đã nói không biết bao nhiêu lần."Em đương nhiên thích cô ấy, nhưng em cùng cô ấy chỉ là bạn rất thân, tựa như em với mọi người một dạng, chỉ là cô ấy vừa lúc lại là nữ mà thôi, chuyện này rốt cuộc muốn mọi người muốn em phải lặp lại mấy lần?"
"Bạn bè? Tớ nghe thúi lắm!" Tiểu Uông thực sự giận dữ."Nếu như chỉ là bạn bè thì cô ấy sẽ mỗi ngày nấu cơm cho cậu ăn? Chỉ là bạn bè mà cô ấy ngày ngày ở lại nhà cậu? Chỉ là bạn bè mà cô ấy có thể ngủ thẳng trên giường của cậu!?”
"Tiểu Uông!" anh Trương lên tiếng ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi, chỉ thấy Hình Lỗi bỗng chốc đứng lên, một quyền đánh ngã Tiểu Uông vừa dứt câu.
Bị trúng một đấm của anh khiến Tiểu Uông nổi giận cũng giơ tay lên đánh một quyền trở lại, hai người nhất thời đánh nhau.
"Dừng tay, đừng đánh!"
Anh Trương cùng A Thành thấy thế, vội vàng mỗi người ngăn một người tách ra. Chỉ là hai người này dù bị giữ chặt nhưng vẫn cố giãy giụa, nhìn trừng trừng vào đối phương, không chút nào có ý định sẽ dừng lại, nếu không chú ý sẽ rất có khả năng tiếp tục đánh nhau tới bẹp dí.
Anh Trương thấy thế, nổi giận mà nói: “Các cậu náo đủ chưa hả!? Sau đó còn phải mở cuộc họp báo, các cậu muốn lên trang nhất à?"
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng, chỉ là hai người đã ngừng giãy giụa.
Anh Trương nhìn tình huống ổn lại, buông tay giữ Hình Lỗi ra nghiêm túc nói: "Cậu đã nói cậu cùng Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè, đó chính là chuyện của hai người, chỉ là cô ấy hiện giờ đang cùng Trần đạo diễn qua lại, anh hi vọng cậu sẽ cách xa Uy Uy một chút để tránh khỏi việc ngượng ngùng, anh không muốn vào lúc này lại nghe được tin bát quái về cuộc tình tay ba."
Hình Lỗi mím chặt mối, vẻ mặt trầm mặc uất ức.
"A Lỗi?" Anh Trương cất giọng muốn anh bảo đảm.
"Biết." Anh khó chịu chỉnh sửa lại trang phục vừa bị Tiểu Uông kéo mà trở nên xộc xệch, trầm giọng trả lời. d.d.l.q.d
Anh Trương nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, "Còn nửa giờ nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Tiểu Uông, đi trước để đổi một cái áo sơ mi mới, thay ra chiếc vừa bị cậu phá đi. Ba người các cậu nửa giờ sau tới khách sạn tập trung, nhớ đừng có tới trễ."
Ba người nghe vậy liền nối đuôi đi ra ngoài, người bên cạnh đi sát qua Hình Lỗi không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Tớ cùng cô ấy cũng là bạn bè, cô ấy làm sao mà lại không đến giúp tớ? Cô ấy định nghĩa bạn bè thật con mẹ nó bất đồng!"
A Thành nghe Tiểu Uông nói thì vội vàng ngăn ở giữa hai người, thật may lần này Hình Lỗi mặc dù bị cậu ta chọc giận nhưng cũng không có động thủ, chỉ là mặt lạnh quay người rời đi.
A Thành thở phào nhẹ nhõm, cau mày trách tội Tiểu Uông nói: "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Chán sống à? Làm gì mà vẫn cứ trêu chọc cậu ấy?"
"Tớ thật sự không nhìn được." Tay Tiểu Uông đút trong túi quần, tức giận nói.
"Không nhìn được?" A Thành bắt lấy cậu ta, bất ngờ hói: "Cậu không phải là thích Uy Uy đấy chứ?"
Tiểu Uông tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Nếu không phải thì là sao?" Bộ dạng cậu ta nhìn như mình vừa nói những lời hết sức ngu ngốc, A Thành biết là mình đoán sai, vẻ mặt không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Tiểu Uông ánh mắt ấm ức nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Tớ trước kia cũng giống như cậu ấy, chờ tới khi nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn rồi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cô ấy chết rồi." Sắc mặt Tiểu Uông trở nên khó coi, bỏ lại ba chữ này liền xoay người rời đi.
A Thành nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhìn bình thường cậu ta hướng mọi người gương mặt cười cười vui vẻ, thấy hình bóng cậu ấy càng lúc càng xa, đến lúc này thì mới đột nhiên phát hiện, ba người bọn anh mặc dù là bạn bè biết nhau hơn mười năm, nhưng lại cũng không hoàn toàn hiểu rõ hết về đối phương.
Nửa đêm về đến nhà, trong nhà an tĩnh tới mức dọa người.
Hình Lỗi cởi áo khoác xuống, không mở đèn, chỉ đi rót cốc nước rồi ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này phát hiện mình đã bận rộn gần ba tháng, mãi tới hôm nay quảng bá thì thật vất vả mới kết thúc, kế tiếp ngoại trừ lễ Giáng Sinh cùng năm mới vẫn còn hai buổi biểu diễn đặc biệt ở bên ngoài thì sẽ không còn việc gì nữa.
Trong bóng tối, anh nhìn thấy bức tường phía sau TV lúc ban đầu trống không thì đột nhiên bây giờ có hơn hai nghìn ngôi sao khẽ tỏa sáng được ghép lại thành một bức tranh, anh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nhớ ra đó là kiệt tác mà Uy Uy làm ở trên giường anh khi bị ốm lần trước.
Cô ấy hình như là không thể chịu được nhàn rỗi, ngay cả khi ốm, nhờ người quan trọng giúp cô lấy được tranh ghép hình, sau đó mang theo bệnh, ôm chặt chăn, ngồi chồm hỗm trên giường, bận rộn ghép hết bức này tới bức khác.
Chỉ là anh không ngờ cô có thể ghép được, lại còn mang đi đóng khung....
Nhìn ngôi sao phía trên khẽ tỏa sáng, anh bất đắc dĩ dương dương khóe miệng, không hiểu vì lí do gì cô lại không treo trong nhà mình mà đòi treo bằng được trong nhà anh.
Uống xong cốc nước, anh để cốc xuống, đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người xuống rồi vứt vào trong giỏ, động tác mới làm được một nửa thì đột nhiên cảnh tượng xung đột giữa mình cùng Tiểu Uông vào buổi sáng lại hiện lên.d,d,l,q.d
Nhớ tới buổi sáng không vui, sắc mặt anh không tự chủ trầm xuống.
Coi như Uy Uy có lúc sẽ đến giúp anh vậy thì làm sao? Anh cũng thường đi giúp cô ấy mà!
Khó chịu tiếp tục cởi quần áo, anh đi tới vòi hoa sen mở nước nóng, nước nóng chảy qua các bắp thịt cứng rắn.
Mẹ kiếp, không biết tên kia uống nhầm thuốc gì.
Ban đầu anh và Uy Uy là không cẩn thận mới lên giường, còn không phải là do Tiểu Uông nói muốn ăn mừng đĩa nhạc thành công, chạy đến chỗ bọn họ nói cái gì mà muốn làm tiệc chúc mừng, còn rót cho hai người bọn họ mấy ly rượu mạnh, bằng không anh với Uy Uy sao có thể xảy ra chuyện đó.
Sau đó mọi chuyện phát triển đều là ngươi tình ta nguyện.
Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy?
Câu hỏi của anh Trương đột ngột hiện lên, anh cứng đờ, vấn đề này làm cho anh không hiểu sao lại tức giận. Anh đối với Uy Uy còn có cái gì cảm giác? Cô ấy vẫn luôn là bạn tốt của anh, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè, không liên quan đến tình cảm nam mữ, có người muốn theo đuổi cô ấy, anh có thể làm thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể khích lệ cô ấy cùng người ta qua lại, chẳng nhẽ lại đi ngăn cản sao? Nếu như lúc đầu anh không đồng ý, anh đương nhiên sẽ ——
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, cả người anh chấn động, bị cảm xúc trong lòng dọa sợ.
Anh đương nhiên thế nào? Ngăn cản cô ấy sao?
Nhìn chằm chằm hơi nước trắng xóa trong phòng tắm — anh đang tắm gội được một nửa thì không tự chủ mà sững sờ.
Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh…..
"Chết tiệt!"
Nước nóng đột nhiên trở nên lạnh, anh mắng một tiếng, suy nghĩ lần nữa bị cắt ngang, vội vàng lui sang một bên, tránh khỏi dòng nước lạnh lẽo.
"Làm cái gì?" Nhanh chóng tắt vòi nước, anh quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi đi ra ban công kiểm tra bình nóng lạnh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới lầu Trần đạo diễn đang lái xe đưa Uy Uy về.
Không biết vì cái gì, anh tự nhiên cảm thấy nổi giận, đặc biệt là khi Trần đạo diễn cố gắng hôn cô.... ...
Anh không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, nhưng chờ tới lúc anh tìm ra thì anh đã trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại di động, nhấn dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ.
"Xin chào?" Giọng nói của Uy Uy vang lên.
"Uy Uy, nhà anh hết nước nóng rồi, em có biết số điện thoại của bên cung cấp bình gas không?" Anh vừa nói vừa trở lại ban công nhìn xuống, như mong muốn thấy mình thành công quấy rầy bọn họ.
"Trên bình gas có số điện thoại đấy. Nhưng mà bây giờ đã quá muộn, chắc bọn họ cũng đóng cửa rồi đi? Ngày mai anh gọi cũng được mà." Uy Uy vừa nói vừa theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía nhà anh.
Hình Lỗi nhanh chóng rụt đầu lại."Được rồi, có điều anh đang tắm được một nửa rồi, em cho anh mượn phòng tắm một chút."
"OK, anh chờ em một chút." Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Trần đạo diễn cùng, sau đó quay người đi vào tòa nhà, nói: "Em đang ở dưới lầu, bây giờ sẽ đi lên ngay đây."
Nghe được trong điện thoại di động truyền đến âm thanh cô mở cửa, anh không nhịn được lại ngó đầu ra ngoài, nhìn thấy Trần đạo diễn vẫn đang một mình đứng trước cửa tòa nhà, đến lúc trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy mở ra, tên kia mới xoay người trở lại xe.
Đem phím call nhấn tắt, anh nhìn xe Trần đạo diễn biến mất ở góc đường, tâm tình trở nên vui vẻ đến kì quái.
Trở lại phòng khách, anh để điện thoại lên trên bàn, cầm quần áo sạch, trực tiếp ôm chặt khăn tắm cứ như vậy chạy ra ngoài, đến cửa thang máy đứng đợi cô.
Dù sao tầng này cũng chỉ có căn hộ của hai người bọn họ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy hết sạch, lúc đầu anh quyết định mua căn hộ này cũng bởi vì nó có kết cấu như vậy.
Cửa thang máy đing một tiếng mở ra, Uy Uy vừa thấy anh một đầu bọt, nửa người để trần, sửng sốt một chút, bật cười, "Anh làm cái gì?"
"Anh tắm được một nửa thì hết nước nóng." Anh giật nhẹ khóe miệng.
Uy Uy lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, cười hỏi: "Thế nào lại không kiểm tra trước?"
"Anh cho là em đã kiểm tra giúp anh rồi." Anh đi theo phía sau cô vào cửa.
"Em không có chú ý tới, gần đây tương đối bận rộn." Cô cười cười, ý bảo anh cứ tự nhiên, sau đó vào phòng ngủ.d,d.l,q.d
Nghe vậy, Hình Lỗi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức tự nhiên, anh theo bản năng cho rằng đây là chuyện cô phải làm, nhưng là, có mấy người sẽ giúp hàng xóm hoặc bạn tốt chú ý tới việc nước nóng có còn hay không đây?
Anh sững sờ một chút rồi mới đi vào phòng tắm, sau khi mở bình nước nóng thì một vấn người khác làm cho người ta không thoải mái hiện ra.
Cô rất bận? Việc gì chứ? Bận bịu đi hẹn hò sao? !
Gương trong phòng tắm phản xạ ra thái độ của anh, anh bất giác cau mày.
Ông trời, nhìn anh giống như là vừa uống một bình dấm.
Anh đang ghen sao?
Chợt hất đầu, anh xoay người rời khỏi tấm gương, mở ra nước nóng khiến bọt từ trên đầu anh từ từ chảy xuống.
Không đúng, làm sao có thể như vậy, đối phương là Uy Uy đó! Anh và cô chỉ là bạn tốt mà thôi!
Mẹ kiếp, đều do cái miệng quạ đen, mới có thể khiến cho anh suy nghĩ miên man.
Anh làm sao có thể ghen chứ? Trước hôm nay anh cũng không cảm thấy Uy Uy cùng người khác qua lại không có cái gì là không đúng, đúng, nhất định là do Tiểu Uông buổi sáng một phen nói bậy, mới có thể khiến cho anh hiểu sai đi.......
Đáng ghét!
Xa xa, nghe được tiếng trợ lý chụp ảnh Tiểu Quân đang vây lấy Trần đạo diễn thì thầm, Hình Lỗi vốn không có để ý tới, bởi vì hiếm có khi nào được hợp tác cùng với Uy Uy, cô đang giúp anh trang điểm thì anh câu được câu không nghe thấy tiếng Tiểu Quân đang trò chuyện, Tiểu Quân này giọng nói thật sự quá lớn, khiến anh không muốn nghe cũng không được.
Nhưng để cho anh thật sự nhận ra chị Uy mà cô bé kia nói tới chính là chỉ Uy Uy, là bởi vì cô ngay sau khi nghe được những lời này, đột nhiên không được tự nhiên mà trở nên cứng nhắc.
"Vị đạo diễn này muốn theo đuổi em?" Anh cũng cảm thấy tò mò, quay đầu muốn nhìn một chút người nọ.
Cô quay mặt anh lại, "Không nên lộn xộn."
"Hả?" Anh nhíu mày hỏi.
"Không biết, em không có chú ý." Mặt cô không biểu cảm nói.
Nhìn vào gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, anh nhíu mày nói: "Nghe nói anh ta đã mấy lần đoạt giải."
"Hình như vậy, em không rõ lắm." Cô cất miếng mút trang điểm đi, tránh cho việc mình không nhịn được mà bổ nhào vào mặt anh mà trát phấn. ddlqd
Trầm mặc một hồi, anh giật nhẹ khóe miệng, "Em hình như đã thật lâu rồi không có hẹn hò."
"Quá bận rộn, không rảnh." Sống lưng cô căng thẳng, thuận miệng nói qua loa.
"Thả lỏng một chút thì không có cái gì là không được, nghe anh Trương nói Trần đạo diễn là một người đàn ông tốt."
Cô nhẹ nhàng đóng hộp phấn trang điểm lại, nhìn anh khẽ mỉm cười, "Thật sao? Hình như là như vậy đi, anh có phải là đang nhắc nhở em, có lẽ em nên cùng anh ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, làm cái gì đó giống như một buổi hẹn hò sao."
Hình Lỗi nghe vậy, chẳng nói đúng hay sai nhún nhún vai.
Cái nhún vai này khiến khóe miệng Uy Uy co quắp tới nỗi không nhận ra được, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, chỉ là cô ngược lại không có bộc phát ra, gót chân quay lại, trên gương mặt nở một nụ cười dễ chịu, đi thẳng tới trước mặt Trần đạo diễn."Đạo diễn, tối nay anh có rảnh không?”
"Có a." Thấy Lâm Khả Uy đột nhiên đi tới, Trần đạo diễn sửng sốt một chút, chỉ là ngược lại cực kì biết điều, mỉm cười trả lời.
"Vậy thì tốt quá, tôi vẫn luôn muốn đi Maokong uống trà, nhưng đối với nơi đó lại không quen, tôi nghe Tiểu Quân nói anh thường hay đi, cho nên muốn tìm anh đi cùng, không biết có làm phiền tới anh không?"
"Không, tất nhiên là không." Trần đạo diễn nghe thấy vậy liền vội lắc đầu, mở cờ trong bụng.
"Vậy thì tốt, tôi chờ anh." Cô cười ngọt ngào rồi mới xoay người trở về bên cạnh Hình Lỗi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Như vậy anh cảm thấy có khả năng không? Gà mẹ."
Khóe miệng Hình Lỗi khẽ nhếch, đè nén sự khó chịu bực tức trong lồng ngực đột nhiên toát ra, nói: "Anh chỉ cảm thấy em nên đi ra ngoài dạo một chút."
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của anh, một bộ dạng vì muốn tốt cho cô, Uy Uy chỉ muốn cầm thứ gì đó đập anh, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ, cô tất nhiên sẽ không biến điều đó trở thành hành động, không thể vì nhất thời xúc động mà phá hỏng tình bạn mười năm, cho nên chỉ có thể tiếp tục giả cười nói, "Vậy nha, thật đúng là cám ơn anh vì đã quan tâm."
Phía trước truyền đến thông báo chuẩn bị bắt đầu.
"Không cần khách khí." Anh cười cười đứng dậy, vỗ vai cô rồi mới xoay người đi tới trước ống kính, một lần nữa bắt đầu chụp hình cho quảng cáo.
Trời ạ, thật khiến người ta tức muốn hộc máu!
Uy Uy liếc mắt, vô lực ôm ngực đứng ở một bên, vừa chờ đoàn người chụp xong, vừa âm thầm buồn bực tại sao anh lại có thể chậm chạp đến như thế.
Cô nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sớm muộn thể nào cũng sẽ có ngày phát điên.
Tại quán cà phê của Bạch Vân.
Trong quán, mọi thứ được làm từ gỗ khiến người ta cảm thấy ấm áp, ánh đèn mờ ảo, trong không khí nồng đậm hương cà phê.d.d.l.q.d
Uy Uy nhìn Bạch Vân trước mặt đang tự đắc, thành thạo pha cà phê, khẽ mỉm cười, "Cậu từ trước tới nay không có chuyện gì phiền não sao?"
Gảy nhẹ lông mày, Bạch Vân trêu ghẹo mà nói: "Không có chuyện phiền não phải là A Phương chứ?"
Cho thêm một chút sữa tươi, Uy Uy khuấy cốc cà phê, dương dương khóe miệng cười nói: "Cậu vẫn là người bình tĩnh nhất trong số chúng ta đi, mỗi lần nhìn cậu làm việc từng bước rồi từng bước, đều đâu vào đấy, giống như dù trời có sập xuống, cậu vẫn như cũ có thể bình chân như vại, làm người ta rất khó để không nghĩ như vậy nha. Còn nữa, A Phương mặc dù hay ngây ngô cười, còn hay sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn có những chuyện phiền não của mình, cậu gần đây không có đọc báo sao?"
"Báo gì? Chuyến đi của cậu ấy xảy ra vấn đề sao?" Bạch Vân sửng sốt một chút.
"Không phải." tròng mắt đen của Uy Uy sáng lên, nói: "Nhớ chúng ta lúc còn ở trường cấp ba, cậu ấy cả ngày trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. . . . . . Cậu ấy nói thế nào nhỉ, bại hoại? Ác ma? Satan?"
"Cậu là đang nói tới cái tên ma vương tàn ác xấu xa vô địch kia á?" Bạch Vân vừa cười vừa nói, nhớ tới lúc A Phương chỉ là nghe được tên của người nọ thôi mà cũng đã run rẩy, lông tóc dựng ngược hết lên.
"Ha ha ha, đúng đó, chính là anh ta."
"Anh ta không phải vào lúc chúng ta đang học lớp mười hai thì đi ra nước ngoài học đại học, sau vẫn ở lại đó để làm ăn hay sao? Thế nào, anh ta trở về rồi?" Đóng máy pha cà phê lại, Bạch Vân tự rót cho mình một cốc cà phê.
"Đúng vậy a, anh ta mấy năm trước ở nước ngoài mở mạng lưới công ty kinh doanh vô cùng sinh động, lần này trở về nghe nói là tới cùng một công ty khác để hợp lại làm một."
"A Phương có biết không?" Bạch Vân tò mò hỏi.
Uy uy nhấp nhẹ một ngụm cà phê, nhướn nhướn mày, "Cậu nói thử xem? TV báo chí hầu như mỗi ngày đều phát tin tức của anh ta, cậu ấy vừa nhìn thấy mặt người đàn ông kia, cả hôm đó liền không dám trở về nhà, chạy đến nhà tớ xin ngủ nhờ, sau đó liều chết cầu nguyện lần này anh ta chỉ dừng tại Đài Loan một chút mà thôi, sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu ấy."
Bạch Vân cười khẽ một tiếng, "A, anh ta thật sự đáng sợ đến như vậy sao? Nếu có cơ hội tớ lại muốn nhìn một chút xem anh ta là cái hạng người gì, có thể đem A Phương nhà chúng ta bị dọa sợ tới mức phải chạy trốn."
"Yên tâm, cậu sẽ có cơ hội thôi." Uy Uy một tay chống cằm, nói: "Hai ngày trước tớ đây đã muốn gặp qua anh ta một lần, ngày hôm qua La Lan gọi điện thoại cho tớ cũng nói anh ta tới chỗ chị ấy hỏi về A Phương, cho nên tiếp đó, đại khái không phải cậu thì cũng chính là tớ đi."
"Thật sao? Vậy thì chờ xem thế nào." Bạch Vân hứng thú cho thêm chút đường phèn vào trong cà phê."Đúng rồi, người kia của cậu gần đây như thế nào?"
"Đừng nói nữa." Uy Uy cầm đĩa bánh ngọt lên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tức giận nói: "Nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy thật vô lực."
"Thế nào?" Nhìn cô mặt oán hận, Bạch Vân kỳ quái hỏi.
"Hai ngày trước ở studio, anh ấy nghe thấy vị đạo diễn ở đó muốn theo đuổi tớ, thế mà lại khích lệ tớ cùng người kia đi hẹn hò, thật là ——"
Uy Uy cầm dĩa dùng sức đâm hai cái vào bánh ngọt, "Thiếu mỗi việc tớ ở trước mặt anh ấy cùng với đạo diễn đi ra ngoài."
"Kết quả thế nào? Anh ta phản ứng ra sao?"
Uy Uy liếc mắt, "Vẫn còn phản ứng nữa đấy, tớ nhìn thấy anh ấy chỉ kém không có giơ hai tay lên mà tán thành, lucky post hận không thể đi thông báo được để khắp nơi cùng ăn mừng rồi."
Bạch Vân không nhịn được vừa cười vừa nói: "Này, không có tệ như vậy chứ?"
"Chỉ một chữ tệ thì làm sao có thể tả được, sớm biết thế thì tớ thà mong mình không nhận ra thì có phải bây giờ mỗi ngày đều có thể sống tốt hơn, khiến cho tớ bây giờ vừa nhìn thấy anh ấy, không phải cảm thấy cách đọc câu hôi, nếu không thì nghĩ muốn cầm thứ gì đó để đập anh ấy." Uy Uy oán trách lầu bầu lấy.
"Vậy cậu dự định thế nào? Cứ tiếp tục cùng anh ta dây dưa như vậy sao?"
"Không biết, dù sao qua ngày nào hay ngày đấy thôi."
"Cậu nhất định phải tích cực lên chút đi chứ, không sợ anh ta bị người phụ nữ khác theo đuổi sao?"
Khẽ vuốt ve tay cầm của cốc cà phê, Uy Uy thở dài, "Bị theo đuổi thì cứ để anh ấy bị theo đuổi đi, nếu không tớ còn có thể làm gì, cầm súng cưỡng chế tất cả mấy con ruồi bên người anh ấy bay đi sao? Ai biết anh ấy nghĩ cái gì cơ chứ?."
"Vậy cũng đâu có nhất định là thế kia nha." Bạch Vân giương nhẹ khóe miệng.
"Cậu là đang có ý tứ gì?" Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt dịu dàng của bạn tốt, không biết có phải hay không lúc này nụ cười trên mặt Bạch Vân có chút……. Giảo hoạt?
"Ừ, nói như vậy đi, cậu có muốn cùng vị đạo diễn kia thử hẹn hò thêm vài lần hay không?"
"Tại sao?" Uy Uy mặt buồn bực.
"Tớ cảm thấy nếu cậu với Hình Lỗi có thể chung đụng được lâu như vậy, anh ta nhất định cảm thấy cậu rất tốt. Huống chi tớ chưa từng gặp qua người nào sẽ vì một người bạn khác phái bình thường của mình bị cảm mà để xuống công việc, bay trở về Đài Loan trước, đặc biệt là cái vị Hình tiên sinh kia. Có lẽ anh ta thật sự như cậu nói là mặt ác tâm thiện, nhưng trên thực tế, theo tớ thấy ngày đó khi đi xem bệnh tình của cậu thế nào, thì trình độ quan tâm của anh ta đối với cậu đã sớm vượt qua phạm vi bạn tốt rồi."
"Thật sao?" Nghe Bạch Vân phân tích, Uy Uy vẫn còn có chút nghi ngờ.
"Tớ nghĩ, có lẽ anh ta cũng giống cậu, chỉ là bởi vì khoảng cách hai người các cậu vẫn luôn quá gần, cho nên mới không thấy rõ, nhất là những năm gần đây, anh ta đã sớm hình thành thói quen có cậu ở bên cạnh, cứ coi cậu ở bên cạnh anh ta là theo lý thường đi…Nhưng chắc cậu cũng hiểu được, bạn bè khác phải bình thường dù có coi như tình cảm rất tốt đi chăng nữa…cũng sẽ không xuất hiện hành động giống như hai người hiện giờ, đúng không?"
Nhớ tới giữa bọn họ những việc kia đều đã sớm vượt qua hành động của bạn bè bình thường, trên mặt Uy Uy hiện lên rặng mây đỏ lúng túng.
Bạch Vân hiểu ý cười cười, tiếp tục nói: "Đã như vậy, cậu dứt khoát kéo khoảng cách xa ra một chút, để cho anh ta thấy rõ rang, khiến anh ta phải suy nghĩ cẩn thận, nếu như anh ta vẫn không có phản ứng, cậu phải dứt khoát chết tâm đối với anh ta thôi, tiếp tục cùng với Trần đạo diễn lui tới, phải tiếp tục nhẫn nại, khôi phục lại hình thức của các cậu. Lại nói, đi ra ngoài gặp mặt không thể không khiến cho người ta mời cậu mấy bữa cơm, vì sao lại không làm?"
Uy Uy sửng sốt một chút, ngẫm lại thì thấy thật ra Bạch Vân nói cũng không sai.
"Không cần quyết định bây giờ, chính cậu tự cân nhắc một chút đi, dù sao cứ thế này xem ra, vị Trần đạo diễn kia vẫn sẽ mời cậu đi ra ngoài, nhìn lại thì thấy anh ta đối xử chu đáo với cậu cũng rất được."
Uy Uy chẳng nói đúng hay sai chỉ cười cười, không nói gì thêm nữa. Nhưng mấy ngày sau, khi cô thấy trên báo chí truyền ra tin tức anh đang qua lại cùng với một ngôi sao nữ thì liền đồng ý cùng với Trần đạo diễn thử yêu đương.
Có cái gì không thể đây?
Cô cười khổ nghĩ đến, dù sao thử một chút cũng không có sai, thử cùng người đàn ông khác gặp gỡ xem, nói không chừng lần này cô có thể sẽ thích đối phương. . . . . .
____________
Vừa vào công ty, Hình Lỗi đã nhìn thấy mấy người đang vây lại một chỗ, không biết đang nhìn cái gì, anh đi tới gật đầu chào hỏi, đối phương lại cười đến hết sức miễn cưỡng, còn mặt thì. . . . . .thông cảm?
"Này, mau thu dọn, mau lên." Trong đó có một vị đàn em vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Hình Lỗi, bị dọa sợ đến mức kéo mạnh vạt áo của đoàn người, một bên nói nhỏ nhắc nhở, một mặt đối với Hình Lỗi cười khúc khích, "Anh Hình, Chào buổi sáng!"
Đoàn người vừa nghe thấy, đột ngột ngẩng đầu thì nhìn thấy anh đến, rối rít luống cuống tay chân thu dọn mấy tờ báo.
"A Lỗi, Chào buổi sáng. A, điện thoại đang kêu, tôi phải đi nghe máy đây."
"Anh Hình, sớm nha. Tiểu Khương, cậu không phải vừa mới nói với tôi vấn đề về buổi biểu diễn sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Hình, sớm, bọn em phải đi công việc, nếu anh muốn tìm anh Trương thì anh ấy đang trong phòng làm việc."
Mọi người rối rít tìm lý do rời đi, ai cũng cười đến lúng túng, Hình Lỗi mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng lên tiếng chào hỏi rồi sau đó đi vào phòng làm việc của anh Trương
Ai ngờ vừa vào cửa, sau bàn làm việc ba người ngồi thành một vòng yên lặng đọc báo.
Anh gõ cửa, anh Trương, Tiểu Giang, A Thành đồng thời ngẩng đầu lên thấy người đến là anh, tất cả đều đồng loạt giống nhau gấp báo lại.
"Không cần giấu, lần này nhà báo lại viết cái gì về tôi?" Anh kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt theo thói quen không thay đổi.
Trên căn bản anh không cảm thấy báo chí gì đó sẽ viết về cái gì mới, dù sao viết tới viết lui không phải đều là cùng một chủ đề hay sao.
Ba người trừng mắt nhìn anh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng anh Trương hắng giọng nói, "Khụ khụ, ừ, trên căn bản lần này không có viết tin tức về cậu."
"Vậy mọi người đang nhìn cái gì?" Anh vặn lông mày, mặt hoài nghi.
"Việc này ấy à, thật ra thì cũng không có gì á." A Thành cười khô hai tiếng, "Cũng chỉ là tin tức bát quái về Trần đạo diễn mà thôi."
"Trần đạo diễn nào?"
"Là người hợp tác với chúng ta trong quảng cáo trước đó, a" Tiểu Uông bị đau kêu lên.
Anh Trương bên ngoài thì cười nhưng trong không cười nhìn Tiểu Uông nói: "Thật xin lỗi, anh không thấy chân cậu."
"Oa oa, có cái gì không thấy chứ, anh bây giờ cũng không cần phải lừa gạt, tờ báo nào mà chẳng có, cậu ấy sớm muốn gì cũng sẽ biết!"
Tiểu Uông không thức thời khiển trách, đổi lấy Trương ca trợn mặt lần nữa,"Cậu đúng là tên đàn ông bát quái, không nói lời nào thì sẽ chết à!"
"Vốn chính là như vậy mà, chỉ cần nghĩ cũng biết những phóng viên đó nhất định sẽ hỏi đến tình yêu mới của Trần đạo diễn, để cho anh ấy sớm một chút chuẩn bị tâm lý, còn hơn là chờ tới cuộc họp báo thì mới đột ngột biết được, đúng không?"
"Cậu lại biết trước là có người sẽ hỏi!" Anh Trương trợn mắt trừng Tiểu Uông.
"Làm ơn đi, Trần đạo diễn người ta lớn lên vừa đẹp trai, tính cách lại còn tốt, trong giới nghệ thuật thì đúng cùng một dạng với động vật quý hiếm, trong cuộc họp báo về sự trở lại của bộ phim, anh ta còn có phần hấp dẫn hơn so với nam chính, những việc này mà không đoán ra thì mới có quỷ á!"
Trương ca cùng Tiểu Uông dùng đôi mắt ti hí của mình trừng đối phương, giống như hai con hươu đực đang tức giận.
A Thành thấy thế, vội tách ra hai người ra, ngồi ở chính giữa giảng hòa."Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, đừng tranh cãi nữa."
"Hừ!" Hai người không hẹn mà cùng hừ nặng một tiếng, quay đầu đi.
"Trần đạo diễn công khai tình yêu tại sao lại muốn tôi chuẩn bị tâm lý?"
Nghe được câu này câu hỏi, anh Trương cùng Tiểu Uông cả hai cùng ngẩn ngơ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Hình Lỗi vẫn còn đang ở đây, quay đầu lại, trong lúc tranh chấp thì tờ báo vẫn đang nằm trên mặt bàn, mà Hình Lỗi giờ phút này đang cầm lên đọc. Bọn họ cứng đờ, không biết Hình Lỗi thấy cái tin tức kia sẽ ra sao, ai ngờ, phản ứng của cậu ấy lại ở ngoài dự đoán.
"Thì ra là Uy Uy nha." Hình Lỗi mặt không có gì nhìn qua tin tức trên báo,"Hình chụp cũng không tệ."
"Ah?" Ba người ngây người, không hiểu vì sao anh lại có thể phản ứng bình thản như thế.
"A Lỗi, cậu biết Trần đạo diễn đang cùng Uy Uy kết giao?" Anh Trương vẻ mặt quái dị hỏi.
"Biết a." Hình Lỗi để tờ báo xuống, mặt bình tĩnh nói: "Lần trước ở thời điểm đang quay quảng cáo, em khích lệ Uy Uy cùng với cậu ta thử đi ra ngoài, chẳng qua em không biết phía sau họ còn có tiếp tục."
"Cái gì? Cậu khích lệ?" Tiểu Uông hú lên một tiếng quái dị, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh nói: "Cậu bị ngu à? Cậu thực sự khích lệ Uy Uy cùng với anh ta đi ra ngoài?"
"Cô ấy đã lâu không có hẹn hò, tớ cảm thấy Trần đạo diễn là một đối tượng rất tốt." Anh khí định thần nhàn nói, trên mặt không chút kích động, giọng điệu nói chuyện của anh thật giống như việc nữ chính trong tin tức bát quái lần này là em gái của mình.
Ba người á khẩu, đờ mặt ra.
Một lúc lâu sau, anh Trương mới phục hồi tinh thần, mặt lo lắng nghiêm nghị: "A Lỗi, hỏi cậu một vấn đề."
"Hả?"
"Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy? Cậu thích cô ấy không?"
Cho đến lúc này, Hình Lỗi mới hiểu được những người này lại có ý nghĩ sai lệch rồi, anh nhếch lông mày, có chút không nhịn được liếc nhìn ba gương mặt phía trước đã làm bạn với anh hơn mười năm, lần nữa nhắc lại lời mà nhiều năm qua đã nói không biết bao nhiêu lần."Em đương nhiên thích cô ấy, nhưng em cùng cô ấy chỉ là bạn rất thân, tựa như em với mọi người một dạng, chỉ là cô ấy vừa lúc lại là nữ mà thôi, chuyện này rốt cuộc muốn mọi người muốn em phải lặp lại mấy lần?"
"Bạn bè? Tớ nghe thúi lắm!" Tiểu Uông thực sự giận dữ."Nếu như chỉ là bạn bè thì cô ấy sẽ mỗi ngày nấu cơm cho cậu ăn? Chỉ là bạn bè mà cô ấy ngày ngày ở lại nhà cậu? Chỉ là bạn bè mà cô ấy có thể ngủ thẳng trên giường của cậu!?”
"Tiểu Uông!" anh Trương lên tiếng ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi, chỉ thấy Hình Lỗi bỗng chốc đứng lên, một quyền đánh ngã Tiểu Uông vừa dứt câu.
Bị trúng một đấm của anh khiến Tiểu Uông nổi giận cũng giơ tay lên đánh một quyền trở lại, hai người nhất thời đánh nhau.
"Dừng tay, đừng đánh!"
Anh Trương cùng A Thành thấy thế, vội vàng mỗi người ngăn một người tách ra. Chỉ là hai người này dù bị giữ chặt nhưng vẫn cố giãy giụa, nhìn trừng trừng vào đối phương, không chút nào có ý định sẽ dừng lại, nếu không chú ý sẽ rất có khả năng tiếp tục đánh nhau tới bẹp dí.
Anh Trương thấy thế, nổi giận mà nói: “Các cậu náo đủ chưa hả!? Sau đó còn phải mở cuộc họp báo, các cậu muốn lên trang nhất à?"
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng, chỉ là hai người đã ngừng giãy giụa.
Anh Trương nhìn tình huống ổn lại, buông tay giữ Hình Lỗi ra nghiêm túc nói: "Cậu đã nói cậu cùng Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè, đó chính là chuyện của hai người, chỉ là cô ấy hiện giờ đang cùng Trần đạo diễn qua lại, anh hi vọng cậu sẽ cách xa Uy Uy một chút để tránh khỏi việc ngượng ngùng, anh không muốn vào lúc này lại nghe được tin bát quái về cuộc tình tay ba."
Hình Lỗi mím chặt mối, vẻ mặt trầm mặc uất ức.
"A Lỗi?" Anh Trương cất giọng muốn anh bảo đảm.
"Biết." Anh khó chịu chỉnh sửa lại trang phục vừa bị Tiểu Uông kéo mà trở nên xộc xệch, trầm giọng trả lời. d.d.l.q.d
Anh Trương nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, "Còn nửa giờ nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Tiểu Uông, đi trước để đổi một cái áo sơ mi mới, thay ra chiếc vừa bị cậu phá đi. Ba người các cậu nửa giờ sau tới khách sạn tập trung, nhớ đừng có tới trễ."
Ba người nghe vậy liền nối đuôi đi ra ngoài, người bên cạnh đi sát qua Hình Lỗi không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Tớ cùng cô ấy cũng là bạn bè, cô ấy làm sao mà lại không đến giúp tớ? Cô ấy định nghĩa bạn bè thật con mẹ nó bất đồng!"
A Thành nghe Tiểu Uông nói thì vội vàng ngăn ở giữa hai người, thật may lần này Hình Lỗi mặc dù bị cậu ta chọc giận nhưng cũng không có động thủ, chỉ là mặt lạnh quay người rời đi.
A Thành thở phào nhẹ nhõm, cau mày trách tội Tiểu Uông nói: "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Chán sống à? Làm gì mà vẫn cứ trêu chọc cậu ấy?"
"Tớ thật sự không nhìn được." Tay Tiểu Uông đút trong túi quần, tức giận nói.
"Không nhìn được?" A Thành bắt lấy cậu ta, bất ngờ hói: "Cậu không phải là thích Uy Uy đấy chứ?"
Tiểu Uông tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Nếu không phải thì là sao?" Bộ dạng cậu ta nhìn như mình vừa nói những lời hết sức ngu ngốc, A Thành biết là mình đoán sai, vẻ mặt không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Tiểu Uông ánh mắt ấm ức nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Tớ trước kia cũng giống như cậu ấy, chờ tới khi nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn rồi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cô ấy chết rồi." Sắc mặt Tiểu Uông trở nên khó coi, bỏ lại ba chữ này liền xoay người rời đi.
A Thành nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhìn bình thường cậu ta hướng mọi người gương mặt cười cười vui vẻ, thấy hình bóng cậu ấy càng lúc càng xa, đến lúc này thì mới đột nhiên phát hiện, ba người bọn anh mặc dù là bạn bè biết nhau hơn mười năm, nhưng lại cũng không hoàn toàn hiểu rõ hết về đối phương.
Nửa đêm về đến nhà, trong nhà an tĩnh tới mức dọa người.
Hình Lỗi cởi áo khoác xuống, không mở đèn, chỉ đi rót cốc nước rồi ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này phát hiện mình đã bận rộn gần ba tháng, mãi tới hôm nay quảng bá thì thật vất vả mới kết thúc, kế tiếp ngoại trừ lễ Giáng Sinh cùng năm mới vẫn còn hai buổi biểu diễn đặc biệt ở bên ngoài thì sẽ không còn việc gì nữa.
Trong bóng tối, anh nhìn thấy bức tường phía sau TV lúc ban đầu trống không thì đột nhiên bây giờ có hơn hai nghìn ngôi sao khẽ tỏa sáng được ghép lại thành một bức tranh, anh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nhớ ra đó là kiệt tác mà Uy Uy làm ở trên giường anh khi bị ốm lần trước.
Cô ấy hình như là không thể chịu được nhàn rỗi, ngay cả khi ốm, nhờ người quan trọng giúp cô lấy được tranh ghép hình, sau đó mang theo bệnh, ôm chặt chăn, ngồi chồm hỗm trên giường, bận rộn ghép hết bức này tới bức khác.
Chỉ là anh không ngờ cô có thể ghép được, lại còn mang đi đóng khung....
Nhìn ngôi sao phía trên khẽ tỏa sáng, anh bất đắc dĩ dương dương khóe miệng, không hiểu vì lí do gì cô lại không treo trong nhà mình mà đòi treo bằng được trong nhà anh.
Uống xong cốc nước, anh để cốc xuống, đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người xuống rồi vứt vào trong giỏ, động tác mới làm được một nửa thì đột nhiên cảnh tượng xung đột giữa mình cùng Tiểu Uông vào buổi sáng lại hiện lên.d,d,l,q.d
Nhớ tới buổi sáng không vui, sắc mặt anh không tự chủ trầm xuống.
Coi như Uy Uy có lúc sẽ đến giúp anh vậy thì làm sao? Anh cũng thường đi giúp cô ấy mà!
Khó chịu tiếp tục cởi quần áo, anh đi tới vòi hoa sen mở nước nóng, nước nóng chảy qua các bắp thịt cứng rắn.
Mẹ kiếp, không biết tên kia uống nhầm thuốc gì.
Ban đầu anh và Uy Uy là không cẩn thận mới lên giường, còn không phải là do Tiểu Uông nói muốn ăn mừng đĩa nhạc thành công, chạy đến chỗ bọn họ nói cái gì mà muốn làm tiệc chúc mừng, còn rót cho hai người bọn họ mấy ly rượu mạnh, bằng không anh với Uy Uy sao có thể xảy ra chuyện đó.
Sau đó mọi chuyện phát triển đều là ngươi tình ta nguyện.
Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy?
Câu hỏi của anh Trương đột ngột hiện lên, anh cứng đờ, vấn đề này làm cho anh không hiểu sao lại tức giận. Anh đối với Uy Uy còn có cái gì cảm giác? Cô ấy vẫn luôn là bạn tốt của anh, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè, không liên quan đến tình cảm nam mữ, có người muốn theo đuổi cô ấy, anh có thể làm thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể khích lệ cô ấy cùng người ta qua lại, chẳng nhẽ lại đi ngăn cản sao? Nếu như lúc đầu anh không đồng ý, anh đương nhiên sẽ ——
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, cả người anh chấn động, bị cảm xúc trong lòng dọa sợ.
Anh đương nhiên thế nào? Ngăn cản cô ấy sao?
Nhìn chằm chằm hơi nước trắng xóa trong phòng tắm — anh đang tắm gội được một nửa thì không tự chủ mà sững sờ.
Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh…..
"Chết tiệt!"
Nước nóng đột nhiên trở nên lạnh, anh mắng một tiếng, suy nghĩ lần nữa bị cắt ngang, vội vàng lui sang một bên, tránh khỏi dòng nước lạnh lẽo.
"Làm cái gì?" Nhanh chóng tắt vòi nước, anh quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi đi ra ban công kiểm tra bình nóng lạnh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới lầu Trần đạo diễn đang lái xe đưa Uy Uy về.
Không biết vì cái gì, anh tự nhiên cảm thấy nổi giận, đặc biệt là khi Trần đạo diễn cố gắng hôn cô.... ...
Anh không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, nhưng chờ tới lúc anh tìm ra thì anh đã trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại di động, nhấn dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ.
"Xin chào?" Giọng nói của Uy Uy vang lên.
"Uy Uy, nhà anh hết nước nóng rồi, em có biết số điện thoại của bên cung cấp bình gas không?" Anh vừa nói vừa trở lại ban công nhìn xuống, như mong muốn thấy mình thành công quấy rầy bọn họ.
"Trên bình gas có số điện thoại đấy. Nhưng mà bây giờ đã quá muộn, chắc bọn họ cũng đóng cửa rồi đi? Ngày mai anh gọi cũng được mà." Uy Uy vừa nói vừa theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía nhà anh.
Hình Lỗi nhanh chóng rụt đầu lại."Được rồi, có điều anh đang tắm được một nửa rồi, em cho anh mượn phòng tắm một chút."
"OK, anh chờ em một chút." Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Trần đạo diễn cùng, sau đó quay người đi vào tòa nhà, nói: "Em đang ở dưới lầu, bây giờ sẽ đi lên ngay đây."
Nghe được trong điện thoại di động truyền đến âm thanh cô mở cửa, anh không nhịn được lại ngó đầu ra ngoài, nhìn thấy Trần đạo diễn vẫn đang một mình đứng trước cửa tòa nhà, đến lúc trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy mở ra, tên kia mới xoay người trở lại xe.
Đem phím call nhấn tắt, anh nhìn xe Trần đạo diễn biến mất ở góc đường, tâm tình trở nên vui vẻ đến kì quái.
Trở lại phòng khách, anh để điện thoại lên trên bàn, cầm quần áo sạch, trực tiếp ôm chặt khăn tắm cứ như vậy chạy ra ngoài, đến cửa thang máy đứng đợi cô.
Dù sao tầng này cũng chỉ có căn hộ của hai người bọn họ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy hết sạch, lúc đầu anh quyết định mua căn hộ này cũng bởi vì nó có kết cấu như vậy.
Cửa thang máy đing một tiếng mở ra, Uy Uy vừa thấy anh một đầu bọt, nửa người để trần, sửng sốt một chút, bật cười, "Anh làm cái gì?"
"Anh tắm được một nửa thì hết nước nóng." Anh giật nhẹ khóe miệng.
Uy Uy lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, cười hỏi: "Thế nào lại không kiểm tra trước?"
"Anh cho là em đã kiểm tra giúp anh rồi." Anh đi theo phía sau cô vào cửa.
"Em không có chú ý tới, gần đây tương đối bận rộn." Cô cười cười, ý bảo anh cứ tự nhiên, sau đó vào phòng ngủ.d,d.l,q.d
Nghe vậy, Hình Lỗi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức tự nhiên, anh theo bản năng cho rằng đây là chuyện cô phải làm, nhưng là, có mấy người sẽ giúp hàng xóm hoặc bạn tốt chú ý tới việc nước nóng có còn hay không đây?
Anh sững sờ một chút rồi mới đi vào phòng tắm, sau khi mở bình nước nóng thì một vấn người khác làm cho người ta không thoải mái hiện ra.
Cô rất bận? Việc gì chứ? Bận bịu đi hẹn hò sao? !
Gương trong phòng tắm phản xạ ra thái độ của anh, anh bất giác cau mày.
Ông trời, nhìn anh giống như là vừa uống một bình dấm.
Anh đang ghen sao?
Chợt hất đầu, anh xoay người rời khỏi tấm gương, mở ra nước nóng khiến bọt từ trên đầu anh từ từ chảy xuống.
Không đúng, làm sao có thể như vậy, đối phương là Uy Uy đó! Anh và cô chỉ là bạn tốt mà thôi!
Mẹ kiếp, đều do cái miệng quạ đen, mới có thể khiến cho anh suy nghĩ miên man.
Anh làm sao có thể ghen chứ? Trước hôm nay anh cũng không cảm thấy Uy Uy cùng người khác qua lại không có cái gì là không đúng, đúng, nhất định là do Tiểu Uông buổi sáng một phen nói bậy, mới có thể khiến cho anh hiểu sai đi.......
Đáng ghét!
Bình luận facebook