Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Vì Trần Chiêu Từ đã bị liệt vào danh sách tội phạm nguy hiểm nên lần này Vưu Minh Hứa và mấy cảnh sát khác đều mang theo súng. Cô, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng đi chung xe, vẫn là Hứa Mộng Sơn làm ‘tài xế’, ghế phụ lái để trống như thường lệ.
“Lời của Đặng Diệu đáng tin không?” Hứa Mộng Sơn hỏi.
Vưu Minh Hứa: “Đáng.”
Hứa Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng: “Lần này nhất định phải tóm được tên khốn nạn đó.”
Vưu Minh Hứa quan sát sắc mặt Hứa Mộng Sơn qua kính chiếu hậu. Mấy ngày không gặp, người cộng sự không khác là bao, vẫn là Hứa hồ ly tâm tư thâm trầm ngày trước. Dường như anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc của quá khứ, như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lòng Vưu Minh Hứa thoáng qua một tia chua xót.
Tay cô được Ân Phùng nắm chặt, có lẽ Hứa Mộng Sơn cũng không nhìn thấy, cô bèn để mặc cho anh nắm. Cô nhìn anh, khẽ nói: “Ban nãy thẩm vấn Đặng Diệu cừ lắm.” Suy luận ngày hôm nay của anh càng đặc sắc và chính xác hơn ngày trước.
Ân Phùng cũng có cảm giác tương tự, tư duy nhanh gọn và rõ ràng hơn ngày trước rất nhiều. Những câu thẩm vấn Đặng Diệu ban nãy cứ tự mình bật ra khỏi miệng. Anh chợt nhớ lại lời Trần Phong nói, máu tụ trong não có dấu hiệu tan dần, lòng anh bắt đầu thấp thỏm không yên.
Anh siết chặt tay cô, nói nũng nịu: “Anh muốn thưởng.”
Vưu Minh Hứa: “Về nhà rồi tính.”
Anh lại vần vò tay cô một lúc mới nói: “Em nói xem có phải ban nãy chúng ta phối hợp cực kỳ ăn ý?”
“Hửm?”
“Có phải càng xứng đôi vừa lứa hơn rồi không?”
Vưu Minh Hứa biết anh vẫn còn ‘ghi thù’ việc lần trước cô không chịu thừa nhận hai người xứng đôi nên chỉ cười không đáp.
Anh nhanh nhảu nói luôn: “Chúng ta là phu xướng phụ tùy.”
Cô liếc xéo anh: “Nói ngược rồi.”
Anh nói: “Ngược đâu, dù sao anh cũng ở phía trên mà.”
Dù là Vưu Minh Hứa cũng phải mất một hồi mới hiểu ra anh đang nói chuyện gì, tim cô lệch nhịp. Anh lúc này giống một người đàn ông dám làm dám nhận, cánh tay khoác trên lưng ghế cô, khẽ nói: “Không phục à, lại định cắn anh hả?”
Đây là đang nhắc đến chuyện đêm qua cô cắn lưng anh.
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc rồi phì cười, giọng điệu ung dung thong thả hơn cả anh: “Quên không nói cho anh biết, vết thương khỏi rồi. Lần sau sẽ cho anh biết ai mới là người ở trên.”
Ân Phùng ngậm cười nhìn cô, Vưu Minh Hứa bị anh nhìn đến tim đập loạn. Cô nghĩ bụng, quả nhiên là vậy, người đàn ông có thuần khiết bao nhiêu, lên giường rồi xuống giường, đều sẽ biến thành khốn nạn hết!
Đến núi Nhạc Phong đã là buổi chiều, chưa đến vài tiếng đồng hồ nữa là trời tối. Một nhóm cảnh sát men theo đường núi, nhanh chóng chia nhau tìm kiếm. Chỉ có điều khu chân núi này khá rộng, nhìn ra xa đều là rừng cây trùng điệp, nơi đó chính là động không kích nằm giữa ranh giới hai huyện trong truyền thuyết, lại không được đánh dấu trên bản đồ nên chỉ có thể tìm từng chút một.
Vưu Minh Hứa dẫn theo Ân Phùng xuyên qua bụi gai, xông thẳng vào rừng. Sắc trời âm u, ánh sáng trong rừng càng yếu ớt, tuyến tìm kiếm cũng ngày càng được mở rộng. Vưu Minh Hứa bỗng nhớ lại vụ án trao đổi giết người của hai cậu thiếu niên cũng là trong khu rừng thế này, sau đó là nụ hôn đầu tiên của cô và Ân Phùng.
Còn người đàn ông bên cạnh cô đây, lần trước theo sau cô vẫn còn than chân đau, ngày hôm nay lại không kêu một tiếng theo sát không rời. Đến những nơi cần leo trèo, còn vươn cặp chân dài trèo lên trước kéo cô lên. Tuy là cô không cần anh làm vậy, song vẫn để cho anh có chút mặt mũi.
Vưu Minh Hứa nghĩ, những lời Ân Phùng nói lúc trên xe không sai. Thời gian trôi qua, sự ăn ý giữa anh và cô đã vượt xa những ngày tháng trước kia. Hai người cảm nhận sâu sắc cảm giác có thể giao lưng cho đối phương. Cảm giác ấy chẳng biết đã tồn tại tự bao giờ.
Vưu Minh Hứa phát hiện điều bất thường sau khi vượt qua sườn núi hoang. Phía trước có vách đá dựng đứng, dưới vách đá là đám cỏ u tùm, ngay giữa có một căn nhà gỗ nhỏ cũ nát, bên trong có ánh sáng lờ mờ. Vì được cây cối che chắn nên nếu ở xa căn bản sẽ không thể phát hiện ra nơi này.
Vưu Minh Hứa kéo Ân Phùng trốn trong bụi cây, đồng thời lấy bộ đàm, khẽ giọng thông báo cho đồng đội. Những người khác nhiều nhất mười phút đồng hồ nữa sẽ theo đến nơi.
“Anh ở đây đừng động.” Vưu Minh Hứa nói, “Em đi xem.”
Anh nắm tay cô: “Chúng ta cùng đi.”
Vưu Minh Hứa lắc đầu.
Ân Phùng hiểu, anh đi theo không bằng để cô đi một mình, vì sẽ càng linh hoạt hơn một chút. Anh nắm chặt tay cô: “Cẩn thận, anh dõi theo em.”
Vưu Minh Hứa cười, nhấc người dậy tiến về phía trước.
Đến bên ngoài căn nhà gỗ, cánh cửa được khép hờ, Vưu Minh Hứa giấu mình trong bụi cây tối, nhìn qua khe cửa. Cô thấy một người ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ, kẻ đó chính là Trần Chiêu Từ.
Nhiều ngày không gặp, người này biến thành vừa đen vừa gầy, râu mọc đầy cằm, quần áo cũng vừa bẩn vừa rách. Hiển nhiên là dưới sự truy bắt của cảnh sát, cuộc sống của anh ta vô cùng khó khăn. Mặt đất phía sau anh ta thấp thoáng chiếc bếp lò, dầu gạo…
Vưu Minh Hứa vừa nhìn thấy anh ta là giận run bần bật, nghĩ đến việc Phán Giai đến cuối cùng vẫn tin lời anh ta nói, vậy mà anh ta lại đưa cô ấy vào tay của tên giết người, cô siết chặt khẩu súng trong tay.
Chính lúc này.
Trần Chiêu Từ luôn cúi đầu bỗng ngẩng lên, tầm mắt hai người bất chợt giao nhau.
Trần Chiêu Từ cong môi cười.
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy cả trái tim bị khí lạnh bao trùm, biết có điều bất thường, tuyệt đối không thể để anh ta nắm trước thời cơ. Nói thì chậm song diễn ra rất nhanh, cô nhảy ra khỏi bụi cây, xô cửa, rút súng nhắm chuẩn anh ta: “Không được động!”
Trần Chiêu Từ đích thực đã cúi người rút con dao găm giấu trong boot, song phản ứng của Vưu Minh Hứa quá mức nhanh nhạy, tay anh ta mới chỉ chạm đến dao đã bị họng súng chỉ đúng vào đầu, vậy nên cả người anh ta bất động.
Vưu Minh Hứa nghiêm giọng: “Giơ hai tay lên!”
Anh ta ngồi thẳng dậy, như cười như không từ từ giơ hai tay lên. Chứng kiến dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này, mắt Vưu Minh Hứa như phun ra lửa, nhanh chóng quan sát hết một lượt. Căn nhà gỗ rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường gấp, phía sau còn có một chiếc rèm che, bên trong tối om om, hình như chính là động không kích.
Tầm mắt Vưu Minh Hứa quay trở lại Trần Chiêu Từ, nói: “Chuyện anh đã làm, Đặng Diệu đã khai hết rồi.”
Sắc mặt Trần Chiêu Từ u ám.
“Đứng dậy.” Vưu Minh Hứa nói, “Đặt hai tay sau gáy, ra ngoài.”
Anh ta từ từ đứng dậy.
Vưu Minh Hứa nhìn thấy anh ta là hận ngứa ruột gan, ngoảnh đầu thấy đội chi viện vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài chỉ có Ân Phùng bèn nện báng súng vào đầu anh ta. Trần Chiêu Từ ăn một cú đòn đau, bổ vào lên mặt bàn, mặt bê bết máu. Vưu Minh Hứa vẫn chưa hết giận, nhấc đầu anh ta tiếp tục nện xuống mặt bàn mấy cú nặng nề, lạnh giọng: “Anh có còn là con người không? Phán Giai tin anh, đưa anh đi tự thú. Giờ cô ấy mất rồi! Cô ấy mới chỉ 24 tuổi! Chết tiệt, anh có còn là con người hay không! Súc sinh!”
Trần Chiêu Từ phủ phục trên bàn bất động, cũng không giãy giụa phản kháng. Vưu Minh Hứa hướng họng súng vào anh ta, song lại nghe được giọng nói nửa cười nửa khóc vang lên: “Khi đó tôi đã đưa cô ấy đi đường vòng, nhưng tên chó điên kia vẫn đuổi tới nơi. Tôi không muốn giết cô ấy. Bao nhiêu năm nay, người con gái duy nhất tôi không muốn giết cuối cùng vẫn chết trong tay tôi.”
Vưu Minh Hứa sững người song nỗi căm hận vẫn chẳng hề nguôi ngoai, lạnh lùng nói: “Đi, anh sẽ được pháp luật phán quyết.”
Anh ta yên lặng một hồi, nói: “Có lẽ nói ra cô không tin, mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, nếu như tôi gặp được cô ấy sớm hơn, cô ấy nói những lời đó với tôi sớm hơn, có lẽ… tôi đã không giết người.”
Vưu Minh Hứa càng thêm khó chịu.
Thế nhưng không có nếu như.
Người mang tội, không có nếu như
Những người vì tội mà chết, cũng không có nếu như.
Lúc bấy giờ, Trần Chiêu Từ đứng thẳng người dậy, cười nói: “Nhưng tôi đã được xét xử rồi, cô không đưa tôi đi được, bởi tôi đã có được một cuộc đời mới.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nghĩ bụng chẳng lẽ thần kinh anh ta có vấn đề.
Đúng lúc này.
Trần Chiêu Từ đột ngột quay người xông về phía họng súng của cô. Vưu Minh Hứa giật thót, nhanh chóng né tránh, một tay khác túm về phía cổ áo anh ta.
Rèm cửa phía sau vang lên tiếng động khe khẽ, có người xông ra từ đó. Lưng Vưu Minh Hứa toát mồ hôi lạnh, vội vã xoay người nhưng không còn kịp nữa.
Vật nặng đập trên đầu cô, cô va vào bàn, ngã gục trên đất. Trần Chiêu Từ tay cầm dao găm lùi lại hai bước, song lại có một họng súng khác kề ngay trên huyệt thái dương của cô.
Người xông ra mặc đồ đen, cực kỳ cao lớn. Hắn khoác áo gió đen, quần dài đen, boot lửng cổ, chiếc mũ lưỡi chai đội đầu kéo xuống rất thấp, chỉ lộ chiếc cằm.
Một cảm giác vô cùng mãnh liệt, cảm giác như từng quen biết trào dâng trong lòng. Toàn thân Vưu Minh Hứa như đang dần dần bị từng tầng khí lạnh bao trùm. Kẻ đó ngẩng đầu.
Đó là đâu mắt sâu thẳm, mặt hắn đã gầy hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Chỉ có đôi mắt là khiến những kí ức xa xăm dồn về trong não bộ Vưu Minh Hứa.
Nơi đồng hoang vô tận, đêm mưa u ám, người đàn ông nhìn cô qua kính xe; hắn và cô ngồi bên cạnh lều, cùng ngẩng đầu ngắm sao; hắn châm một điếu thuốc, ngồi xuống một đoạn cây khô, nói: Tôi quyết định trở thành sát thủ liên hoàn, giết chết năm người, hoặc nhiều hơn thế.
Cố Thiên Thành cũng nhìn cô bằng ánh mắt không vui không buồn.
Lúc sau, Vưu Minh Hứa bật cười.
Hắn cũng cười.
Trần Chiêu Từ nghi hoặc đứng nhìn, song anh ta biết rõ tình cảnh khó khăn trước mắt. Nữ cảnh sát này là một mối phiền phức lớn. Thấy cô bị Cố Thiên Thành đánh ngã, Trần Chiêu Từ lặng lẽ rút dao, định tiến lên thì Cố Thiên Thành cất lời: “Đứng im. Mày là cái thá gì mà dám động vào cô ấy?”
Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu nhìn.
Trần Chiêu Từ thảng thốt, lòng vừa hận vừa giận nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Cố Thiên Thành đành từ từ hạ dao, lùi về một bên.
Tay Vưu Minh Hứa siết chặt khẩu súng. Nếu hiện giờ đối diện là kẻ khác, cô có đủ tự tin cược một ván hậu phát chế nhân, nhưng kẻ trước mặt là Cố Thiên Thành, cô không thể khinh suất.
Cố Thiên Thành nhìn thẳng vào mắt cô, mắt hắn dường như chỉ có duy nhất hình bóng cô, khẽ nói: “Yên tĩnh rồi. Minh Hứa, chúng ta cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi.”
“Lời của Đặng Diệu đáng tin không?” Hứa Mộng Sơn hỏi.
Vưu Minh Hứa: “Đáng.”
Hứa Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng: “Lần này nhất định phải tóm được tên khốn nạn đó.”
Vưu Minh Hứa quan sát sắc mặt Hứa Mộng Sơn qua kính chiếu hậu. Mấy ngày không gặp, người cộng sự không khác là bao, vẫn là Hứa hồ ly tâm tư thâm trầm ngày trước. Dường như anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc của quá khứ, như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lòng Vưu Minh Hứa thoáng qua một tia chua xót.
Tay cô được Ân Phùng nắm chặt, có lẽ Hứa Mộng Sơn cũng không nhìn thấy, cô bèn để mặc cho anh nắm. Cô nhìn anh, khẽ nói: “Ban nãy thẩm vấn Đặng Diệu cừ lắm.” Suy luận ngày hôm nay của anh càng đặc sắc và chính xác hơn ngày trước.
Ân Phùng cũng có cảm giác tương tự, tư duy nhanh gọn và rõ ràng hơn ngày trước rất nhiều. Những câu thẩm vấn Đặng Diệu ban nãy cứ tự mình bật ra khỏi miệng. Anh chợt nhớ lại lời Trần Phong nói, máu tụ trong não có dấu hiệu tan dần, lòng anh bắt đầu thấp thỏm không yên.
Anh siết chặt tay cô, nói nũng nịu: “Anh muốn thưởng.”
Vưu Minh Hứa: “Về nhà rồi tính.”
Anh lại vần vò tay cô một lúc mới nói: “Em nói xem có phải ban nãy chúng ta phối hợp cực kỳ ăn ý?”
“Hửm?”
“Có phải càng xứng đôi vừa lứa hơn rồi không?”
Vưu Minh Hứa biết anh vẫn còn ‘ghi thù’ việc lần trước cô không chịu thừa nhận hai người xứng đôi nên chỉ cười không đáp.
Anh nhanh nhảu nói luôn: “Chúng ta là phu xướng phụ tùy.”
Cô liếc xéo anh: “Nói ngược rồi.”
Anh nói: “Ngược đâu, dù sao anh cũng ở phía trên mà.”
Dù là Vưu Minh Hứa cũng phải mất một hồi mới hiểu ra anh đang nói chuyện gì, tim cô lệch nhịp. Anh lúc này giống một người đàn ông dám làm dám nhận, cánh tay khoác trên lưng ghế cô, khẽ nói: “Không phục à, lại định cắn anh hả?”
Đây là đang nhắc đến chuyện đêm qua cô cắn lưng anh.
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc rồi phì cười, giọng điệu ung dung thong thả hơn cả anh: “Quên không nói cho anh biết, vết thương khỏi rồi. Lần sau sẽ cho anh biết ai mới là người ở trên.”
Ân Phùng ngậm cười nhìn cô, Vưu Minh Hứa bị anh nhìn đến tim đập loạn. Cô nghĩ bụng, quả nhiên là vậy, người đàn ông có thuần khiết bao nhiêu, lên giường rồi xuống giường, đều sẽ biến thành khốn nạn hết!
Đến núi Nhạc Phong đã là buổi chiều, chưa đến vài tiếng đồng hồ nữa là trời tối. Một nhóm cảnh sát men theo đường núi, nhanh chóng chia nhau tìm kiếm. Chỉ có điều khu chân núi này khá rộng, nhìn ra xa đều là rừng cây trùng điệp, nơi đó chính là động không kích nằm giữa ranh giới hai huyện trong truyền thuyết, lại không được đánh dấu trên bản đồ nên chỉ có thể tìm từng chút một.
Vưu Minh Hứa dẫn theo Ân Phùng xuyên qua bụi gai, xông thẳng vào rừng. Sắc trời âm u, ánh sáng trong rừng càng yếu ớt, tuyến tìm kiếm cũng ngày càng được mở rộng. Vưu Minh Hứa bỗng nhớ lại vụ án trao đổi giết người của hai cậu thiếu niên cũng là trong khu rừng thế này, sau đó là nụ hôn đầu tiên của cô và Ân Phùng.
Còn người đàn ông bên cạnh cô đây, lần trước theo sau cô vẫn còn than chân đau, ngày hôm nay lại không kêu một tiếng theo sát không rời. Đến những nơi cần leo trèo, còn vươn cặp chân dài trèo lên trước kéo cô lên. Tuy là cô không cần anh làm vậy, song vẫn để cho anh có chút mặt mũi.
Vưu Minh Hứa nghĩ, những lời Ân Phùng nói lúc trên xe không sai. Thời gian trôi qua, sự ăn ý giữa anh và cô đã vượt xa những ngày tháng trước kia. Hai người cảm nhận sâu sắc cảm giác có thể giao lưng cho đối phương. Cảm giác ấy chẳng biết đã tồn tại tự bao giờ.
Vưu Minh Hứa phát hiện điều bất thường sau khi vượt qua sườn núi hoang. Phía trước có vách đá dựng đứng, dưới vách đá là đám cỏ u tùm, ngay giữa có một căn nhà gỗ nhỏ cũ nát, bên trong có ánh sáng lờ mờ. Vì được cây cối che chắn nên nếu ở xa căn bản sẽ không thể phát hiện ra nơi này.
Vưu Minh Hứa kéo Ân Phùng trốn trong bụi cây, đồng thời lấy bộ đàm, khẽ giọng thông báo cho đồng đội. Những người khác nhiều nhất mười phút đồng hồ nữa sẽ theo đến nơi.
“Anh ở đây đừng động.” Vưu Minh Hứa nói, “Em đi xem.”
Anh nắm tay cô: “Chúng ta cùng đi.”
Vưu Minh Hứa lắc đầu.
Ân Phùng hiểu, anh đi theo không bằng để cô đi một mình, vì sẽ càng linh hoạt hơn một chút. Anh nắm chặt tay cô: “Cẩn thận, anh dõi theo em.”
Vưu Minh Hứa cười, nhấc người dậy tiến về phía trước.
Đến bên ngoài căn nhà gỗ, cánh cửa được khép hờ, Vưu Minh Hứa giấu mình trong bụi cây tối, nhìn qua khe cửa. Cô thấy một người ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ, kẻ đó chính là Trần Chiêu Từ.
Nhiều ngày không gặp, người này biến thành vừa đen vừa gầy, râu mọc đầy cằm, quần áo cũng vừa bẩn vừa rách. Hiển nhiên là dưới sự truy bắt của cảnh sát, cuộc sống của anh ta vô cùng khó khăn. Mặt đất phía sau anh ta thấp thoáng chiếc bếp lò, dầu gạo…
Vưu Minh Hứa vừa nhìn thấy anh ta là giận run bần bật, nghĩ đến việc Phán Giai đến cuối cùng vẫn tin lời anh ta nói, vậy mà anh ta lại đưa cô ấy vào tay của tên giết người, cô siết chặt khẩu súng trong tay.
Chính lúc này.
Trần Chiêu Từ luôn cúi đầu bỗng ngẩng lên, tầm mắt hai người bất chợt giao nhau.
Trần Chiêu Từ cong môi cười.
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy cả trái tim bị khí lạnh bao trùm, biết có điều bất thường, tuyệt đối không thể để anh ta nắm trước thời cơ. Nói thì chậm song diễn ra rất nhanh, cô nhảy ra khỏi bụi cây, xô cửa, rút súng nhắm chuẩn anh ta: “Không được động!”
Trần Chiêu Từ đích thực đã cúi người rút con dao găm giấu trong boot, song phản ứng của Vưu Minh Hứa quá mức nhanh nhạy, tay anh ta mới chỉ chạm đến dao đã bị họng súng chỉ đúng vào đầu, vậy nên cả người anh ta bất động.
Vưu Minh Hứa nghiêm giọng: “Giơ hai tay lên!”
Anh ta ngồi thẳng dậy, như cười như không từ từ giơ hai tay lên. Chứng kiến dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này, mắt Vưu Minh Hứa như phun ra lửa, nhanh chóng quan sát hết một lượt. Căn nhà gỗ rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường gấp, phía sau còn có một chiếc rèm che, bên trong tối om om, hình như chính là động không kích.
Tầm mắt Vưu Minh Hứa quay trở lại Trần Chiêu Từ, nói: “Chuyện anh đã làm, Đặng Diệu đã khai hết rồi.”
Sắc mặt Trần Chiêu Từ u ám.
“Đứng dậy.” Vưu Minh Hứa nói, “Đặt hai tay sau gáy, ra ngoài.”
Anh ta từ từ đứng dậy.
Vưu Minh Hứa nhìn thấy anh ta là hận ngứa ruột gan, ngoảnh đầu thấy đội chi viện vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài chỉ có Ân Phùng bèn nện báng súng vào đầu anh ta. Trần Chiêu Từ ăn một cú đòn đau, bổ vào lên mặt bàn, mặt bê bết máu. Vưu Minh Hứa vẫn chưa hết giận, nhấc đầu anh ta tiếp tục nện xuống mặt bàn mấy cú nặng nề, lạnh giọng: “Anh có còn là con người không? Phán Giai tin anh, đưa anh đi tự thú. Giờ cô ấy mất rồi! Cô ấy mới chỉ 24 tuổi! Chết tiệt, anh có còn là con người hay không! Súc sinh!”
Trần Chiêu Từ phủ phục trên bàn bất động, cũng không giãy giụa phản kháng. Vưu Minh Hứa hướng họng súng vào anh ta, song lại nghe được giọng nói nửa cười nửa khóc vang lên: “Khi đó tôi đã đưa cô ấy đi đường vòng, nhưng tên chó điên kia vẫn đuổi tới nơi. Tôi không muốn giết cô ấy. Bao nhiêu năm nay, người con gái duy nhất tôi không muốn giết cuối cùng vẫn chết trong tay tôi.”
Vưu Minh Hứa sững người song nỗi căm hận vẫn chẳng hề nguôi ngoai, lạnh lùng nói: “Đi, anh sẽ được pháp luật phán quyết.”
Anh ta yên lặng một hồi, nói: “Có lẽ nói ra cô không tin, mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, nếu như tôi gặp được cô ấy sớm hơn, cô ấy nói những lời đó với tôi sớm hơn, có lẽ… tôi đã không giết người.”
Vưu Minh Hứa càng thêm khó chịu.
Thế nhưng không có nếu như.
Người mang tội, không có nếu như
Những người vì tội mà chết, cũng không có nếu như.
Lúc bấy giờ, Trần Chiêu Từ đứng thẳng người dậy, cười nói: “Nhưng tôi đã được xét xử rồi, cô không đưa tôi đi được, bởi tôi đã có được một cuộc đời mới.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nghĩ bụng chẳng lẽ thần kinh anh ta có vấn đề.
Đúng lúc này.
Trần Chiêu Từ đột ngột quay người xông về phía họng súng của cô. Vưu Minh Hứa giật thót, nhanh chóng né tránh, một tay khác túm về phía cổ áo anh ta.
Rèm cửa phía sau vang lên tiếng động khe khẽ, có người xông ra từ đó. Lưng Vưu Minh Hứa toát mồ hôi lạnh, vội vã xoay người nhưng không còn kịp nữa.
Vật nặng đập trên đầu cô, cô va vào bàn, ngã gục trên đất. Trần Chiêu Từ tay cầm dao găm lùi lại hai bước, song lại có một họng súng khác kề ngay trên huyệt thái dương của cô.
Người xông ra mặc đồ đen, cực kỳ cao lớn. Hắn khoác áo gió đen, quần dài đen, boot lửng cổ, chiếc mũ lưỡi chai đội đầu kéo xuống rất thấp, chỉ lộ chiếc cằm.
Một cảm giác vô cùng mãnh liệt, cảm giác như từng quen biết trào dâng trong lòng. Toàn thân Vưu Minh Hứa như đang dần dần bị từng tầng khí lạnh bao trùm. Kẻ đó ngẩng đầu.
Đó là đâu mắt sâu thẳm, mặt hắn đã gầy hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Chỉ có đôi mắt là khiến những kí ức xa xăm dồn về trong não bộ Vưu Minh Hứa.
Nơi đồng hoang vô tận, đêm mưa u ám, người đàn ông nhìn cô qua kính xe; hắn và cô ngồi bên cạnh lều, cùng ngẩng đầu ngắm sao; hắn châm một điếu thuốc, ngồi xuống một đoạn cây khô, nói: Tôi quyết định trở thành sát thủ liên hoàn, giết chết năm người, hoặc nhiều hơn thế.
Cố Thiên Thành cũng nhìn cô bằng ánh mắt không vui không buồn.
Lúc sau, Vưu Minh Hứa bật cười.
Hắn cũng cười.
Trần Chiêu Từ nghi hoặc đứng nhìn, song anh ta biết rõ tình cảnh khó khăn trước mắt. Nữ cảnh sát này là một mối phiền phức lớn. Thấy cô bị Cố Thiên Thành đánh ngã, Trần Chiêu Từ lặng lẽ rút dao, định tiến lên thì Cố Thiên Thành cất lời: “Đứng im. Mày là cái thá gì mà dám động vào cô ấy?”
Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu nhìn.
Trần Chiêu Từ thảng thốt, lòng vừa hận vừa giận nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Cố Thiên Thành đành từ từ hạ dao, lùi về một bên.
Tay Vưu Minh Hứa siết chặt khẩu súng. Nếu hiện giờ đối diện là kẻ khác, cô có đủ tự tin cược một ván hậu phát chế nhân, nhưng kẻ trước mặt là Cố Thiên Thành, cô không thể khinh suất.
Cố Thiên Thành nhìn thẳng vào mắt cô, mắt hắn dường như chỉ có duy nhất hình bóng cô, khẽ nói: “Yên tĩnh rồi. Minh Hứa, chúng ta cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi.”
Bình luận facebook