Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Ân Phùng vốn trốn trong bụi cây, nhìn Vưu Minh Hứa đột ngột rút súng xông vào căn nhà, cả người anh căng lên như dây đàn, song vẫn kìm chế, nhìn chằm chằm cánh cửa quan sát động tĩnh bên trong.
Sau đó anh thấy Trần Chiêu Từ bị thu phục một cách dễ dàng, sắc mặt Vưu Minh Hứa lạnh lẽo tột cùng, liếc nhìn ra ngoài rồi bắt đầu đánh người.
Không biết vì sao, mỗi lần Vưu Minh Hứa hung hãn, Ân Phùng chẳng hề thấy sợ, trái lại còn có một niềm xót thương trào dâng trong ngực, đan xen cùng niềm yêu thích ngày càng nồng đậm dành cho cô.
Anh ngồi trong bụi cây lặng lẽ quan sát mọi chuyện.
Đợi đến khi Vưu Minh Hứa đẩy Trần Chiêu Từ, ra hiệu cho anh ta ra ngoài, trái tim Ân Phùng mới hơi an ổn. Chỉ cần cô áp giải người ra khỏi nơi đó, anh sẽ lập tức xông ra giúp đỡ.
Sắc đêm mỗi lúc một đậm, cả ngọn núi đều chìm trong bóng tối bất tận, gió lạnh heo hút, cây cối xào xạc.
Chính vào lúc này.
Đó là cảm giác vô cùng đột ngột, không một chút dấu hiệu, cũng chẳng có cách nào có thể phản kháng. Ân Phùng chỉ thấy trời đất rung chuyển, bắt đầu đảo lộn. Có thứ gì đó đang sụp đổ với tốc độ chóng mặt trong đầu anh. Anh không chống đỡ nổi, gục trên đất, đầu đau như búa bổ.
Cảm giác này đã từng xuất hiện một lần vào mấy ngày trước. Đó là lần anh và cô cùng đi ăn lẩu, anh bất chợt đau đầu đến ngất lịm. Nhưng lần này còn mãnh liệt và rõ ràng hơn thế.
Anh nghe thấy trong lòng có một thanh âm đang nói: Đừng.
Nhưng cơn đau đớn, choáng váng như thác lũ căn bản không chịu nghe lệnh của anh. Anh suýt chút rên lên thành tiếng, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy tay bịt miệng, không để phát ra âm thanh, làm hỏng việc của Vưu Minh Hứa. Anh nằm bò trên đất, đau đến trào nước mắt, mơ hồ ngẩng đầu song đập vào mắt lại là một cảnh tượng khiến người ta chấn động.
Anh nhìn thấy Cố Thiên Thành, vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng như ác ma kia. Hắn cầm súng chỉ vào đầu Vưu Minh Hứa, còn cô đang gục trên đất, Trần Chiêu Từ cầm dao đứng phía sau.
Không được ngất.
Anh cắn môi đến bật máu.
Không được phép ngất vào lúc này.
A Hứa của anh còn đang đấu tranh cùng đám tội phạm tàn nhẫn, anh là người đàn ông của cô, phải bảo vệ cô. Mắt anh ầng ậc nước, loạng choạng bò dậy.
Thế nhưng nỗi bi ai và bất an lặng lẽ lan rộng, bổ nhào vào anh. Anh mơ hồ ý thức được bản thân sắp xảy ra chuyện gì. Anh không biết đó là rơi vào vực thẳm hay mở ra cánh cửa khép chặt đã lâu, nhưng anh sớm đã không muốn đi đâu hết.
Những danh lợi trước kia, anh đều không cần.
Anh đã ở bên cạnh cô rồi!
Hiện tại anh chỉ muốn được là Vưu Anh Tuấn, bầu bạn cùng cô qua xuân hạ thu đông.
Cơn đau càng tăng thêm cường độ, thế giới trong mắt anh đều đang lay động.
“A Hứa…” Anh nghe thấy bản thân lẩm bẩm, “A Hứa…”
——
“Vứt súng ra.” Cố Thiên Thành nói, “Vứt xa vào.”
Não bộ Vưu Minh Hứa xoay chuyển hết tốc lực, song miệng vẫn điềm nhiên nói: “Không được.”
Cố Thiên Thành cười nói: “Minh Hứa, em biết thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Đoán xem hiện giờ tôi yêu em nhiều hơn, hay hận em, không nỡ giết em nhiều hơn? Tôi đếm 5, 4, 3…..” Ngón tay hắn dần chuyển đến cò súng.
Vưu Minh Hứa cắn răng, ném súng ra ngoài.
“Anh thoát chết trên sông kiểu gì?” Vưu Minh Hứa hỏi, “Ai giúp anh?”
Hắn nói: “Cô gái tốt, đừng làm lỡ dở thời gian, tương lai sẽ có cơ hội nói cho em biết. Hiện giờ tôi phải dẫn cậu ta đi, nào, ra ngoài, mở đường cho tôi.”
Vưu Minh Hứa từ từ đứng dậy, cười khẽ: “Anh bắt đầu tìm đồng bộn từ khi nào thế?”
Trần Chiêu Từ cảnh giác nhìn cô, bước ra khỏi căn nhà đầu tiên.
Họng súng của Cố Thiên Thành đẩy cô lên trước, nói: “Em xem thường loại người như chúng tôi, vậy nên chúng tôi có cách thức thi hành luật pháp của riêng mình.”
Lời nói của hắn sâu xa, Vưu Minh Hứa đè nén nỗi nghi hoặc, từ từ bước ra ngoài. Cô liếc nhìn vị trí lẩn trốn của Ân Phùng, nơi đó đã không còn một bóng người, bụi cây um tùm tối đen như mực, cô không biết anh có lấy được khẩu súng ban nãy cô ném ra không.
Cố Thiên Thành liếc mắt ra hiệu, Trần Chiêu Từ bổ nhào vào bụi cây tìm kiếm khẩu súng đó.
“Các người trốn không nổi đâu.” Vưu Minh Hứa nói, “Cảnh sát đã bủa vây toàn bộ ngọn núi. Tự thú đi, chống đối chỉ có kết cục thảm thiết hơn thôi.”
Vừa dứt lời, Cố Thiên Thành đã dùng bàn tay to đùng vỗ mặt cô, nói: “Còn dỗ tôi? Em biết rõ rằng tôi có chết trôi chết nổi cũng không muốn rơi vào tay đám cảnh sát bọn em mà.”
Vưu Minh Hứa cắn răng.
Nhưng Cố Thiên Thành cũng biết thời gian cấp bách, một khi vòng bao vây của cảnh sát hình thành thì có mọc cánh cũng khó mà thoát thân. Hắn nói: “Quỳ xuống.”
Vưu Minh Hứa bất động.
Cố Thiên Thành đứng phía sau nhìn bóng lưng mảnh mai mà bất khuất của cô, dù cô chỉ mặc bộ quần áo bình thường nhất, không hề trang điểm song vẫn dễ dàng khơi lên khát vọng và nỗi hận trong thâm tâm hắn. Hắn nhìn khẩu súng trong tay, men theo sọ não ngon miệng, từ từ dịch chuyển xuống dưới, lướt qua bộ ngực đẫy đà, chạm đến vòng eo thon gọn, qua cặp đùi thon dài, cuối cùng dừng trên đầu gối cô.
“Bảo bối.” Hắn nói, “Tôi luôn không nỡ giết em. Luôn không nỡ.”
Cơ thể Vưu Minh Hứa căng cứng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, khi tay Cố Thiên Thành chuẩn bị bóp cò, một họng súng càng lạnh lẽo hơn nặng nề kề sau đầu hắn. Hắn trợn trừng mắt kinh ngạc, còn Vưu Minh Hứa vào thời khắc sinh tử mong manh đã lăn một vòng nhanh như tia chớp tránh thoát khỏi họng súng. Trần Chiêu Từ trong bụi cây phát giác lập tức đứng bật dậy.
Cố Thiên Thành giương súng đầy phẫn nộ, song lại nghe thấy người phía sau thở dốc nói: “Hạ súng xuống! Cố Thiên Thành, động một chút… tao giết chết mày!”
Thanh âm này có chút quen thuộc, mới thật nực cười làm sao. Cố Thiên Thành từ từ hạ súng, nói: “Thằng đần, vẫn còn ở bên cạnh cô ấy à? Ha ha… Tốt, tốt lắm.”
“Mày im miệng!” Ân Phùng hét lên, anh siết chặt khẩu súng, cố gắng hết sức bình sinh không để nó trượt khỏi tay. Trong miệng anh đã tràn ngập mùi tanh của máu. Từng cơn đau đớn dần dần rời xa, nhưng thay vào đó là cảm giác choáng váng ngày càng rõ rệt, dường như trước mặt không phải rừng cây mà là đại dương mênh mông, còn anh bập bềnh trên sóng, sắp bị nhấn chìm.
Trong mơ hồ, anh thấy Vưu Minh Hứa đứng lên khỏi mặt đất, chế trụ Trần Chiêu Từ, con dao găm đã rơi vào tay cô, phản chiếu ánh sáng lạnh ngắt. Thế nên Ân Phùng cười nghĩ: Tốt quá. Anh đã không làm vướng chân vào lúc cô đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không rời cô mà đi.
Vưu Minh Hứa không phát hiện ra điều khác thường nơi Ân Phùng. Anh xuất hiện đã làm đảo lộn thế cục. Trần Chiêu Từ không còn đáng lo bởi anh ta đã nằm gọn trong tay cô. Con dao găm vững vàng kề sát cuống họng anh ta. Cố Thiên Thành cũng đã bị anh khống chế. Không thể không nói, thời gian, góc độ Ân Phùng xuất hiện đều vô cùng chuẩn xác. Với một cao thủ như Cố Thiên Thành, chỉ không cẩn thận chút thôi là sẽ bị hắn phát hiện, mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng Ân Phùng đã làm được.
Cô liếc nhìn Ân Phùng. Anh đứng trong bóng râm của tán cây, đôi mắt đỏ sọng nhìn chằm chằm Cố Thiên Thành, còn nở nụ cười ngây ngốc.
Vưu Minh Hứa nhìn Cố Thiên Thành: “Lần thứ hai.”
Gương mặt Cố Thiên Thành bị lớp phẫn nộ bao trùm, người phụ nữ này luôn biết cách chọc giận hắn ta. Hắn lại rơi vào tay cô và tên ngốc này lần nữa. Hắn nghĩ đáng lẽ ban nãy không nên để ý tới suy nghĩ của đám người kia, bỏ mặc ý nghĩ vấn vương trong đầu mà giết chết cô. Gặp cô, trái tim hắn luôn gợn sóng, nhưng làn sóng ấy không đủ hung tàn.
Sau đó anh thấy Trần Chiêu Từ bị thu phục một cách dễ dàng, sắc mặt Vưu Minh Hứa lạnh lẽo tột cùng, liếc nhìn ra ngoài rồi bắt đầu đánh người.
Không biết vì sao, mỗi lần Vưu Minh Hứa hung hãn, Ân Phùng chẳng hề thấy sợ, trái lại còn có một niềm xót thương trào dâng trong ngực, đan xen cùng niềm yêu thích ngày càng nồng đậm dành cho cô.
Anh ngồi trong bụi cây lặng lẽ quan sát mọi chuyện.
Đợi đến khi Vưu Minh Hứa đẩy Trần Chiêu Từ, ra hiệu cho anh ta ra ngoài, trái tim Ân Phùng mới hơi an ổn. Chỉ cần cô áp giải người ra khỏi nơi đó, anh sẽ lập tức xông ra giúp đỡ.
Sắc đêm mỗi lúc một đậm, cả ngọn núi đều chìm trong bóng tối bất tận, gió lạnh heo hút, cây cối xào xạc.
Chính vào lúc này.
Đó là cảm giác vô cùng đột ngột, không một chút dấu hiệu, cũng chẳng có cách nào có thể phản kháng. Ân Phùng chỉ thấy trời đất rung chuyển, bắt đầu đảo lộn. Có thứ gì đó đang sụp đổ với tốc độ chóng mặt trong đầu anh. Anh không chống đỡ nổi, gục trên đất, đầu đau như búa bổ.
Cảm giác này đã từng xuất hiện một lần vào mấy ngày trước. Đó là lần anh và cô cùng đi ăn lẩu, anh bất chợt đau đầu đến ngất lịm. Nhưng lần này còn mãnh liệt và rõ ràng hơn thế.
Anh nghe thấy trong lòng có một thanh âm đang nói: Đừng.
Nhưng cơn đau đớn, choáng váng như thác lũ căn bản không chịu nghe lệnh của anh. Anh suýt chút rên lên thành tiếng, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy tay bịt miệng, không để phát ra âm thanh, làm hỏng việc của Vưu Minh Hứa. Anh nằm bò trên đất, đau đến trào nước mắt, mơ hồ ngẩng đầu song đập vào mắt lại là một cảnh tượng khiến người ta chấn động.
Anh nhìn thấy Cố Thiên Thành, vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng như ác ma kia. Hắn cầm súng chỉ vào đầu Vưu Minh Hứa, còn cô đang gục trên đất, Trần Chiêu Từ cầm dao đứng phía sau.
Không được ngất.
Anh cắn môi đến bật máu.
Không được phép ngất vào lúc này.
A Hứa của anh còn đang đấu tranh cùng đám tội phạm tàn nhẫn, anh là người đàn ông của cô, phải bảo vệ cô. Mắt anh ầng ậc nước, loạng choạng bò dậy.
Thế nhưng nỗi bi ai và bất an lặng lẽ lan rộng, bổ nhào vào anh. Anh mơ hồ ý thức được bản thân sắp xảy ra chuyện gì. Anh không biết đó là rơi vào vực thẳm hay mở ra cánh cửa khép chặt đã lâu, nhưng anh sớm đã không muốn đi đâu hết.
Những danh lợi trước kia, anh đều không cần.
Anh đã ở bên cạnh cô rồi!
Hiện tại anh chỉ muốn được là Vưu Anh Tuấn, bầu bạn cùng cô qua xuân hạ thu đông.
Cơn đau càng tăng thêm cường độ, thế giới trong mắt anh đều đang lay động.
“A Hứa…” Anh nghe thấy bản thân lẩm bẩm, “A Hứa…”
——
“Vứt súng ra.” Cố Thiên Thành nói, “Vứt xa vào.”
Não bộ Vưu Minh Hứa xoay chuyển hết tốc lực, song miệng vẫn điềm nhiên nói: “Không được.”
Cố Thiên Thành cười nói: “Minh Hứa, em biết thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Đoán xem hiện giờ tôi yêu em nhiều hơn, hay hận em, không nỡ giết em nhiều hơn? Tôi đếm 5, 4, 3…..” Ngón tay hắn dần chuyển đến cò súng.
Vưu Minh Hứa cắn răng, ném súng ra ngoài.
“Anh thoát chết trên sông kiểu gì?” Vưu Minh Hứa hỏi, “Ai giúp anh?”
Hắn nói: “Cô gái tốt, đừng làm lỡ dở thời gian, tương lai sẽ có cơ hội nói cho em biết. Hiện giờ tôi phải dẫn cậu ta đi, nào, ra ngoài, mở đường cho tôi.”
Vưu Minh Hứa từ từ đứng dậy, cười khẽ: “Anh bắt đầu tìm đồng bộn từ khi nào thế?”
Trần Chiêu Từ cảnh giác nhìn cô, bước ra khỏi căn nhà đầu tiên.
Họng súng của Cố Thiên Thành đẩy cô lên trước, nói: “Em xem thường loại người như chúng tôi, vậy nên chúng tôi có cách thức thi hành luật pháp của riêng mình.”
Lời nói của hắn sâu xa, Vưu Minh Hứa đè nén nỗi nghi hoặc, từ từ bước ra ngoài. Cô liếc nhìn vị trí lẩn trốn của Ân Phùng, nơi đó đã không còn một bóng người, bụi cây um tùm tối đen như mực, cô không biết anh có lấy được khẩu súng ban nãy cô ném ra không.
Cố Thiên Thành liếc mắt ra hiệu, Trần Chiêu Từ bổ nhào vào bụi cây tìm kiếm khẩu súng đó.
“Các người trốn không nổi đâu.” Vưu Minh Hứa nói, “Cảnh sát đã bủa vây toàn bộ ngọn núi. Tự thú đi, chống đối chỉ có kết cục thảm thiết hơn thôi.”
Vừa dứt lời, Cố Thiên Thành đã dùng bàn tay to đùng vỗ mặt cô, nói: “Còn dỗ tôi? Em biết rõ rằng tôi có chết trôi chết nổi cũng không muốn rơi vào tay đám cảnh sát bọn em mà.”
Vưu Minh Hứa cắn răng.
Nhưng Cố Thiên Thành cũng biết thời gian cấp bách, một khi vòng bao vây của cảnh sát hình thành thì có mọc cánh cũng khó mà thoát thân. Hắn nói: “Quỳ xuống.”
Vưu Minh Hứa bất động.
Cố Thiên Thành đứng phía sau nhìn bóng lưng mảnh mai mà bất khuất của cô, dù cô chỉ mặc bộ quần áo bình thường nhất, không hề trang điểm song vẫn dễ dàng khơi lên khát vọng và nỗi hận trong thâm tâm hắn. Hắn nhìn khẩu súng trong tay, men theo sọ não ngon miệng, từ từ dịch chuyển xuống dưới, lướt qua bộ ngực đẫy đà, chạm đến vòng eo thon gọn, qua cặp đùi thon dài, cuối cùng dừng trên đầu gối cô.
“Bảo bối.” Hắn nói, “Tôi luôn không nỡ giết em. Luôn không nỡ.”
Cơ thể Vưu Minh Hứa căng cứng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, khi tay Cố Thiên Thành chuẩn bị bóp cò, một họng súng càng lạnh lẽo hơn nặng nề kề sau đầu hắn. Hắn trợn trừng mắt kinh ngạc, còn Vưu Minh Hứa vào thời khắc sinh tử mong manh đã lăn một vòng nhanh như tia chớp tránh thoát khỏi họng súng. Trần Chiêu Từ trong bụi cây phát giác lập tức đứng bật dậy.
Cố Thiên Thành giương súng đầy phẫn nộ, song lại nghe thấy người phía sau thở dốc nói: “Hạ súng xuống! Cố Thiên Thành, động một chút… tao giết chết mày!”
Thanh âm này có chút quen thuộc, mới thật nực cười làm sao. Cố Thiên Thành từ từ hạ súng, nói: “Thằng đần, vẫn còn ở bên cạnh cô ấy à? Ha ha… Tốt, tốt lắm.”
“Mày im miệng!” Ân Phùng hét lên, anh siết chặt khẩu súng, cố gắng hết sức bình sinh không để nó trượt khỏi tay. Trong miệng anh đã tràn ngập mùi tanh của máu. Từng cơn đau đớn dần dần rời xa, nhưng thay vào đó là cảm giác choáng váng ngày càng rõ rệt, dường như trước mặt không phải rừng cây mà là đại dương mênh mông, còn anh bập bềnh trên sóng, sắp bị nhấn chìm.
Trong mơ hồ, anh thấy Vưu Minh Hứa đứng lên khỏi mặt đất, chế trụ Trần Chiêu Từ, con dao găm đã rơi vào tay cô, phản chiếu ánh sáng lạnh ngắt. Thế nên Ân Phùng cười nghĩ: Tốt quá. Anh đã không làm vướng chân vào lúc cô đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không rời cô mà đi.
Vưu Minh Hứa không phát hiện ra điều khác thường nơi Ân Phùng. Anh xuất hiện đã làm đảo lộn thế cục. Trần Chiêu Từ không còn đáng lo bởi anh ta đã nằm gọn trong tay cô. Con dao găm vững vàng kề sát cuống họng anh ta. Cố Thiên Thành cũng đã bị anh khống chế. Không thể không nói, thời gian, góc độ Ân Phùng xuất hiện đều vô cùng chuẩn xác. Với một cao thủ như Cố Thiên Thành, chỉ không cẩn thận chút thôi là sẽ bị hắn phát hiện, mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng Ân Phùng đã làm được.
Cô liếc nhìn Ân Phùng. Anh đứng trong bóng râm của tán cây, đôi mắt đỏ sọng nhìn chằm chằm Cố Thiên Thành, còn nở nụ cười ngây ngốc.
Vưu Minh Hứa nhìn Cố Thiên Thành: “Lần thứ hai.”
Gương mặt Cố Thiên Thành bị lớp phẫn nộ bao trùm, người phụ nữ này luôn biết cách chọc giận hắn ta. Hắn lại rơi vào tay cô và tên ngốc này lần nữa. Hắn nghĩ đáng lẽ ban nãy không nên để ý tới suy nghĩ của đám người kia, bỏ mặc ý nghĩ vấn vương trong đầu mà giết chết cô. Gặp cô, trái tim hắn luôn gợn sóng, nhưng làn sóng ấy không đủ hung tàn.
Bình luận facebook