Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-268
Quyển 5 - Chương 268: Chuyện năm đó (2)
“Vâng… Cháu lại sốt rồi ạ?” Đầu mày cô ấy nhíu chặt đầy lo lắng, “Mẹ con thực sự không về được, mẹ đưa cháu đến khoa Nhi Bệnh viện số 4, chỗ đó khá tốt. Ngày mai con được nghỉ sẽ bắt xe về…”
Khi đó Đinh Hùng Vĩ không hỏi bất cứ điều gì.
Vưu Nhuy Tuyết ngắt cuộc gọi, đầu mày vương nét buồn bã song rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đinh Hùng Vĩ nói xong công chuyện, bổ sung thêm một câu: “Có việc gì cần giúp cứ gọi điện cho anh.”
Vưu Nhuy Tuyết cười nói cảm ơn. Nhưng về sau dù gặp phải chuyện gì, cô ấy cũng chưa từng gọi điện hay nhờ đồng nghiệp giúp đỡ.
Chuyện sau này, Đinh Hùng Vĩ vẫn là nghe người khác kể lại.
Nghe nói, tuy Vưu Nhuy Tuyết đến đơn vị cơ sở nhưng sự nghiệp của cô ấy ngày một đi lên, rất nhanh đã được trọng dụng, tham gia vào một đội cảnh sát hình sự của khu khác.
Nghe nói cô ấy vẫn chưa kết hôn.
Còn nghe nói, cô ấy dây dưa không rõ với cậu con trai của tổ chức xã hội đen nào đó. Đồn rằng cậu con trai đó vốn là du học nước ngoài trở về, căn bản không dính dáng tới việc làm ăn của gia đình, cũng chưa từng nói thân phận của mình cho cô ấy biết. Cô ấy bị lừa, đứa trẻ mà cô ấy sinh chính là con của người đó.
Sau này nảy sinh một loạt biến cố, cậu trai đó không thể không tiếp quản chuyện gia đình. Hơn nữa anh ta chỉ là một chàng thư sinh, vậy mà lại vô cùng tài giỏi, làm việc rất quyết đoán, xử lý toàn bộ những kẻ đối đầu với mình cực kỳ đẹp mắt. Về sau cảnh sát nhúng tay, thu được chứng cứ vô cùng xác thực của những kẻ đối đầu kia, còn chứng cứ thu được về anh ta chỉ là những việc làm ăn kinh doanh trong sạch như bất động sản hay công ty tài chính, anh ta bình an vô sự.
Nhưng tất cả chẳng qua cũng chỉ là những lời đồn đoán. Dù sao thì suốt bao nhiêu năm nay Vưu Nhuy Tuyết luôn một thân một mình, còn người kia đã tiến quân xây dựng sự nghiệp, kết hôn sinh con, kinh doanh ngày càng lớn. Nhìn thế nào cũng thấy hai người xa cách muôn trùng.
…
“Những năm đó mẹ cháu cũng không dễ dàng gì.” Đinh Hùng Vĩ thở dài.
Trong trí nhớ của Vưu Minh Hứa, tuy tuổi thơ của cô gắn với ông bà ngoài, nhưng chỉ cần mẹ có thời gian rảnh là sẽ từ Tương Thành đến Giang Thành để thăm cô. Mẹ luôn dịu dàng, bình tĩnh, yêu thương cô vô bờ bến, chưa từng thể hiện chút không cam lòng hay oán hận. Đây là lần đầu tiên Vưu Minh Hứa nghe người khác nhắc đến cuộc sống mà mẹ đã trải qua trong những năm tháng đó: đồn đoán, nghi ngờ, lừa gạt, phản bội, đối đầu…
Vưu Minh Hứa chợt không muốn biết năm xưa, tình cảm giữa mẹ và người đó là thật hay giả dối; mẹ có hối hận hay không nữa.
Vì tất cả đã không còn quan trọng.
Mẹ thực ra đã cho cô biết đáp án rồi.
Hai đáp án.
Một đáp án là, cho đến lúc hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ luôn là một cảnh sát tận tụy, hết lòng vì nhân dân, cần cù chăm chỉ, lập được rất nhiều công lao.
Một đáp án khác là mẹ không hề hối hận hay oán trách khi cô đến với thế giới này, mẹ dành cho cô toàn bộ tình yêu, đồng thời cũng là nhân tố quan trọng trong việc cô kế nghiệp mẹ, trở thành một cảnh sát.
Vưu Minh Hứa cô cụp mi, uống trà nhằm che giấu vành mắt đỏ hoe.
Đinh Hùng Vĩ im lặng khi thấy sắc mặt cô, hồi lâu sau mới nói: “Còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Không cần ạ.” Cô thở dài một hơi, ngữ khí bình đạm: “Nói đến Ân Trần đi ạ.”
Đinh Hùng Vĩ nhíu mày: “Ân Trần… Chú biết không nhiều hơn cháu là bao. Năm đó, chẳng ai chú ý đến cậu ta. Chú không biết cậu ta vì sao lại quen Vưu Nhuy Tuyết. Về sau chú nhớ là Ân Trần cũng không xuất hiện trong vụ án mà mẹ cháu hi sinh.”
Vưu Minh Hứa trầm tư, nói: “Cháu muốn xem hồ sơ vụ án năm đó.”
Ân Trần nếu đã nhắc tới, Hình Kỷ Phục cũng đã nói Ân Trần là “thằng nhóc quấn lấy cô ấy”, có lẽ cô sẽ tìm được dấu vết nào đó của anh ta trong vụ án.
Đinh Hùng Vĩ đồng ý.
Chiều ngày hôm đó, một tập hồ sơ dày cộp được đưa đến tay Vưu Minh Hứa.
“Vâng… Cháu lại sốt rồi ạ?” Đầu mày cô ấy nhíu chặt đầy lo lắng, “Mẹ con thực sự không về được, mẹ đưa cháu đến khoa Nhi Bệnh viện số 4, chỗ đó khá tốt. Ngày mai con được nghỉ sẽ bắt xe về…”
Khi đó Đinh Hùng Vĩ không hỏi bất cứ điều gì.
Vưu Nhuy Tuyết ngắt cuộc gọi, đầu mày vương nét buồn bã song rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đinh Hùng Vĩ nói xong công chuyện, bổ sung thêm một câu: “Có việc gì cần giúp cứ gọi điện cho anh.”
Vưu Nhuy Tuyết cười nói cảm ơn. Nhưng về sau dù gặp phải chuyện gì, cô ấy cũng chưa từng gọi điện hay nhờ đồng nghiệp giúp đỡ.
Chuyện sau này, Đinh Hùng Vĩ vẫn là nghe người khác kể lại.
Nghe nói, tuy Vưu Nhuy Tuyết đến đơn vị cơ sở nhưng sự nghiệp của cô ấy ngày một đi lên, rất nhanh đã được trọng dụng, tham gia vào một đội cảnh sát hình sự của khu khác.
Nghe nói cô ấy vẫn chưa kết hôn.
Còn nghe nói, cô ấy dây dưa không rõ với cậu con trai của tổ chức xã hội đen nào đó. Đồn rằng cậu con trai đó vốn là du học nước ngoài trở về, căn bản không dính dáng tới việc làm ăn của gia đình, cũng chưa từng nói thân phận của mình cho cô ấy biết. Cô ấy bị lừa, đứa trẻ mà cô ấy sinh chính là con của người đó.
Sau này nảy sinh một loạt biến cố, cậu trai đó không thể không tiếp quản chuyện gia đình. Hơn nữa anh ta chỉ là một chàng thư sinh, vậy mà lại vô cùng tài giỏi, làm việc rất quyết đoán, xử lý toàn bộ những kẻ đối đầu với mình cực kỳ đẹp mắt. Về sau cảnh sát nhúng tay, thu được chứng cứ vô cùng xác thực của những kẻ đối đầu kia, còn chứng cứ thu được về anh ta chỉ là những việc làm ăn kinh doanh trong sạch như bất động sản hay công ty tài chính, anh ta bình an vô sự.
Nhưng tất cả chẳng qua cũng chỉ là những lời đồn đoán. Dù sao thì suốt bao nhiêu năm nay Vưu Nhuy Tuyết luôn một thân một mình, còn người kia đã tiến quân xây dựng sự nghiệp, kết hôn sinh con, kinh doanh ngày càng lớn. Nhìn thế nào cũng thấy hai người xa cách muôn trùng.
…
“Những năm đó mẹ cháu cũng không dễ dàng gì.” Đinh Hùng Vĩ thở dài.
Trong trí nhớ của Vưu Minh Hứa, tuy tuổi thơ của cô gắn với ông bà ngoài, nhưng chỉ cần mẹ có thời gian rảnh là sẽ từ Tương Thành đến Giang Thành để thăm cô. Mẹ luôn dịu dàng, bình tĩnh, yêu thương cô vô bờ bến, chưa từng thể hiện chút không cam lòng hay oán hận. Đây là lần đầu tiên Vưu Minh Hứa nghe người khác nhắc đến cuộc sống mà mẹ đã trải qua trong những năm tháng đó: đồn đoán, nghi ngờ, lừa gạt, phản bội, đối đầu…
Vưu Minh Hứa chợt không muốn biết năm xưa, tình cảm giữa mẹ và người đó là thật hay giả dối; mẹ có hối hận hay không nữa.
Vì tất cả đã không còn quan trọng.
Mẹ thực ra đã cho cô biết đáp án rồi.
Hai đáp án.
Một đáp án là, cho đến lúc hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ luôn là một cảnh sát tận tụy, hết lòng vì nhân dân, cần cù chăm chỉ, lập được rất nhiều công lao.
Một đáp án khác là mẹ không hề hối hận hay oán trách khi cô đến với thế giới này, mẹ dành cho cô toàn bộ tình yêu, đồng thời cũng là nhân tố quan trọng trong việc cô kế nghiệp mẹ, trở thành một cảnh sát.
Vưu Minh Hứa cô cụp mi, uống trà nhằm che giấu vành mắt đỏ hoe.
Đinh Hùng Vĩ im lặng khi thấy sắc mặt cô, hồi lâu sau mới nói: “Còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Không cần ạ.” Cô thở dài một hơi, ngữ khí bình đạm: “Nói đến Ân Trần đi ạ.”
Đinh Hùng Vĩ nhíu mày: “Ân Trần… Chú biết không nhiều hơn cháu là bao. Năm đó, chẳng ai chú ý đến cậu ta. Chú không biết cậu ta vì sao lại quen Vưu Nhuy Tuyết. Về sau chú nhớ là Ân Trần cũng không xuất hiện trong vụ án mà mẹ cháu hi sinh.”
Vưu Minh Hứa trầm tư, nói: “Cháu muốn xem hồ sơ vụ án năm đó.”
Ân Trần nếu đã nhắc tới, Hình Kỷ Phục cũng đã nói Ân Trần là “thằng nhóc quấn lấy cô ấy”, có lẽ cô sẽ tìm được dấu vết nào đó của anh ta trong vụ án.
Đinh Hùng Vĩ đồng ý.
Chiều ngày hôm đó, một tập hồ sơ dày cộp được đưa đến tay Vưu Minh Hứa.
Bình luận facebook