Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-269
Quyển 5 - Chương 269: Lấy một cô vợ (1)
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Vưu Minh Hứa ngồi một mình trong phòng làm việc đọc hồ sơ vụ án. Cô cũng được coi là người từng trải, đã từng nhận không ít vụ án tàn nhẫn đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp hiện trường của án mạng liên hoàn xảy ra vào mười chín năm trước vẫn không tránh khỏi cảm giác vô cùng ghê tởm.
Hung thủ tổng cộng gây án năm lần, năm người bị hại, bốn người chết một người bị thương. Vưu Nhuy Tuyết hi sinh khi cứu nạn nhân trong vụ án cuối cùng.
Thời gian gây án kéo dài khoảng nửa năm. Hung thủ bám theo và tấn công những nạn nhân nữ đi một mình trong đêm khuya. Thời đại đó đường phố có rất ít camera giám sát, tuy kinh tế đang trên đà phát triển song thành phố vẫn còn rất nhiều khu đất hoang. Hung thủ đưa nạn nhân đến chốn không người, cưỡng hiếp rồi giết, dùng dao làm tổn thương vùng kín nạn nhân, sau đó cắt xuống đem đi. Vưu Minh Hứa nhìn mấy bức ảnh, thở dài một hơi khó chịu.
Có nạn nhân chỉ hơn hai mươi tuổi, còn độc thân; cũng có nạn nhân hơn ba mươi tuổi, đã kết hôn và sinh con. Đứa trẻ khi đó mới chỉ một, hai tuổi mà đã mồ côi mẹ.
Hung thủ tên Hứa Bá Bình, là thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
Cảnh sát phát hiện vân tay và tinh dịch của anh ta tại hiện trường của hai vụ án, một nhân chứng nhìn thấy anh ta xuất hiện trong một vụ án khác. Còn có một chứng cứ vô cùng xác thực khác là camera giám sát tại cửa của một chi nhánh ngân hàng, đã ghi lại cảnh anh ta bám theo một người bị hại. Nhưng khi cảnh sát xác nhận thân phận của nghi phạm, tiến hành truy bắt thì anh ta đã chạy trốn xuống nông thôn. Cảnh sát ban lệnh truy nã, đồng thời tập trung lực lượng mở rộng tìm kiếm.
Hơn mười ngày sau, tổ đội của Vưu Nhuy Tuyết phát hiện tung tích của Hứa Bá Bình. Chỉ có điều, khi cứu viện đến nơi, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến ai nấy đều kinh sợ.
Dấu vết hiện trường cho thấy nơi đây đã xảy ra đụng độ giữa Vưu Nhuy Tuyết và một cảnh sát khác với Hứa Bá Bình. Vưu Nhuy Tuyết hi sinh, người cảnh sát kia bị thương nặng, song hai mẹ con cô gái quê đã thoát nạn. Theo khẩu cung của họ, khi đó Hứa Bá Bình vô cùng kích động, không nhận tội, đồng thời mưu đồ uy hiếp mẹ con họ. Chính vì cứu hai người nên Vưu Nhuy Tuyết mới hi sinh. Hứa Bá Bình tuy trốn thoát song đã đến bước đường cùng.
Hai ngày sau, cảnh sát tìm thấy anh ta trong núi, nhưng chỉ còn là một cái xác. Hơn nữa còn chết không toàn thây, vô cùng đáng sợ.
Anh ta bị lột da, còn là lột sống.
Án mạng liên hoàn đến đây coi như được phá bỏ.
Nhưng suốt bao nhiêu năm nay, án mạng Hứa Bá Bình vẫn chưa tìm được hung thủ. Vì cảnh sát không tìm được nghi phạm có động cơ và thời gian gây án phù hợp. Gia quyến của những người bị hại đều không nằm trong diện tình nghi, họ có động cơ nhưng không có thời gian và năng lực gây án. Vậy nên vụ án trong án này vẫn cứ mãi bị gác một bên.
Vưu Minh Hứa đóng hồ sơ, lặng ngồi một lúc.
Chứng cứ rất đầy đủ, rõ ràng, Hứa Bá Bình có lẽ chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn.
Cô cũng biết hung thủ ngược đãi rồi giết chết Hứa Bá Bình là ai, vì người đó đã đích thân thừa nhận.
Còn hiện giờ, Ân Trần đang lẩn trốn, cũng không rõ tung tích của người đó, không biết còn sống trên cuộc đời này không, hay đang phải chịu đủ loại giày vò.
Nhưng Vưu Minh Hứa suy xét mọi đối tượng liên quan đến vụ án đều không phát hiện bất cứ manh mối nào liên quan đến Ân Trần. Lẽ nào, Ân Trần không liên quan đến vụ án này?
Vậy anh ta quen biết mẹ, “quấn lấy” mẹ bằng cách nào?
Thời gian đã trôi qua quá lâu, năm đó mẹ lại luôn một thân một mình, muốn điều tra sâu hơn không phải chuyện dễ dàng.
Vưu Minh Hứa nhíu mày suy nghĩ một hồi, buông hồ sơ, chuyện này không thể gấp, chỉ có thể giải quyết từ từ mà thôi.
Cô nhìn đồng hồ, hơn chín giờ tối, giờ này sớm hơn rất nhiều so với những ngày khác. Ngẫm nghĩ vài giây, cô gửi tin nhắn cho Ân Phùng: “Ngủ chưa?”
Khoảng một, hai phút sau, cô thu dọn xong đồ đạc trên bàn mới nhận được tin nhắn trả lời: “Chưa. Em đang làm gì đấy?”
Những ngày này anh không hỏi thăm, không liên lạc, tuy Vưu Minh Hứa cũng không có thời gian rảnh song nói cho cùng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Lúc này thấy tin nhắn của anh, lòng cô mới dễ chịu một chút bèn dứt khoát gọi video cho anh.
Hai người đã thân mật vậy rồi mà lúc này gọi điện thoại, lắng nghe tiếng máy chờ “tút tút tút” của đầu bên kia, Vưu Minh Hứa vẫn có chút ngượng ngùng.
Anh nhận máy.
Màn hình xuất hiện trần nhà, giường bệnh, băng gạc, bộ đồ bệnh nhân. Ân Phùng ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn cô.
Vưu Minh Hứa cũng không lên tiếng, chỉ tỉ mỉ quan sát anh. Sắc mặt có vẻ đã tốt hơn nhiều, đầu tóc cũng sạch sẽ, mặt vẫn gầy, vì phải quấn băng thay thuốc nên không mặc hẳn áo mà chỉ khoác hờ lên người, để lộ vai và ngực.
Ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như thế, chẳng hề có chút ôn hòa đáng yêu, tựa như cũng đang quan sát cô.
Chưa đợi cô mở lời, anh đã nói: “Gầy rồi.”
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, nói: “Gần đây bận quá. Anh ngồi dậy được rồi?” Cô khá vui mừng.
Ân Phùng hừ một tiếng rất lạnh, nói: “Ngồi được từ tuần trước rồi.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, dửng dưng nói: “Giỏi ghê.”
Anh tiếp lời đến là lưu loát: “Tất nhiên!”
Vưu Minh Hứa phì cười, ánh mắt sáng ngời.
Ân Phùng nhìn cô một lúc song không cười, nhàn nhã ngả người xuống một chút, nói: “Em đang bận gì thế?”
Vưu Minh Hứa kể đại khái những công việc gần đây, nhớ ra hồ sơ vụ án ban nãy bèn nói luôn cho anh nghe.
Ân Phùng im lặng suy tư một chút rồi nói: “Scan cho anh một bộ.”
“Được.” Vưu Minh Hứa nói, “Tình tiết vụ án năm đó rất rõ ràng, chỉ là không biết… Anh thấy Ân Trần rốt cuộc là xuất hiện từ khi nào?”
Ân Phùng đáp: “Khi đó anh ta mới ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn bảy tuổi so với… bác gái. Trong trí nhớ của anh, anh ta lúc đó vẫn khá bình thường, chỉ là cuộc sống không được tốt cho lắm, không có khả năng xây dựng tổ chức kẻ trừng phạt. Anh nghĩ có lẽ chuyện gì đó liên quan đến bác gái trong vụ án năm đó đã tạo thành tổn thương tinh thần khá lớn cho anh ta, nên đến giờ anh ta vẫn nhớ mãi không quên. Phục thù, quan niệm thiện ác của kẻ trừng phạt có lẽ cũng là bắt đầu hình thành và tích lũy từ khi đó.”
Thực ra Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác giống anh, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Thậm chí cô còn nghĩ, liệu chăng chính vì mẹ hi sinh trong nhiệm vụ mới khiến Ân Trần không còn tin tưởng pháp luật, quyết tâm trở thành kẻ trừng phạt?
Tất nhiên, cô cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi.
Ân Phùng hỏi: “Em có dự định gì?”
Vưu Minh Hứa lắc đầu: “Khó tra, em sẽ nghĩ thêm cách. Nếu Ân Trần xuất hiện lần nữa như anh nói, vậy thì cách tốt nhất là bắt đầu nhúng tay từ phía anh ta.”
“Ừ.”
Hai người đều im lặng, Vưu Minh Hứa thấy đã hết chuyện bèn nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi, có việc gì thì gọi điện cho em.”
Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt khó hiểu.
Vưu Minh Hứa: “Sao thế?”
Anh im lặng vài giây, cất lời cùng nụ cười mỉa mai bên khóe môi: “Em vội bỏ đi thế làm gì?”
Vưu Minh Hứa: “…Em nào có vội? Đang định tan làm về nhà.”
Hết chương 268
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Vưu Minh Hứa ngồi một mình trong phòng làm việc đọc hồ sơ vụ án. Cô cũng được coi là người từng trải, đã từng nhận không ít vụ án tàn nhẫn đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp hiện trường của án mạng liên hoàn xảy ra vào mười chín năm trước vẫn không tránh khỏi cảm giác vô cùng ghê tởm.
Hung thủ tổng cộng gây án năm lần, năm người bị hại, bốn người chết một người bị thương. Vưu Nhuy Tuyết hi sinh khi cứu nạn nhân trong vụ án cuối cùng.
Thời gian gây án kéo dài khoảng nửa năm. Hung thủ bám theo và tấn công những nạn nhân nữ đi một mình trong đêm khuya. Thời đại đó đường phố có rất ít camera giám sát, tuy kinh tế đang trên đà phát triển song thành phố vẫn còn rất nhiều khu đất hoang. Hung thủ đưa nạn nhân đến chốn không người, cưỡng hiếp rồi giết, dùng dao làm tổn thương vùng kín nạn nhân, sau đó cắt xuống đem đi. Vưu Minh Hứa nhìn mấy bức ảnh, thở dài một hơi khó chịu.
Có nạn nhân chỉ hơn hai mươi tuổi, còn độc thân; cũng có nạn nhân hơn ba mươi tuổi, đã kết hôn và sinh con. Đứa trẻ khi đó mới chỉ một, hai tuổi mà đã mồ côi mẹ.
Hung thủ tên Hứa Bá Bình, là thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
Cảnh sát phát hiện vân tay và tinh dịch của anh ta tại hiện trường của hai vụ án, một nhân chứng nhìn thấy anh ta xuất hiện trong một vụ án khác. Còn có một chứng cứ vô cùng xác thực khác là camera giám sát tại cửa của một chi nhánh ngân hàng, đã ghi lại cảnh anh ta bám theo một người bị hại. Nhưng khi cảnh sát xác nhận thân phận của nghi phạm, tiến hành truy bắt thì anh ta đã chạy trốn xuống nông thôn. Cảnh sát ban lệnh truy nã, đồng thời tập trung lực lượng mở rộng tìm kiếm.
Hơn mười ngày sau, tổ đội của Vưu Nhuy Tuyết phát hiện tung tích của Hứa Bá Bình. Chỉ có điều, khi cứu viện đến nơi, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến ai nấy đều kinh sợ.
Dấu vết hiện trường cho thấy nơi đây đã xảy ra đụng độ giữa Vưu Nhuy Tuyết và một cảnh sát khác với Hứa Bá Bình. Vưu Nhuy Tuyết hi sinh, người cảnh sát kia bị thương nặng, song hai mẹ con cô gái quê đã thoát nạn. Theo khẩu cung của họ, khi đó Hứa Bá Bình vô cùng kích động, không nhận tội, đồng thời mưu đồ uy hiếp mẹ con họ. Chính vì cứu hai người nên Vưu Nhuy Tuyết mới hi sinh. Hứa Bá Bình tuy trốn thoát song đã đến bước đường cùng.
Hai ngày sau, cảnh sát tìm thấy anh ta trong núi, nhưng chỉ còn là một cái xác. Hơn nữa còn chết không toàn thây, vô cùng đáng sợ.
Anh ta bị lột da, còn là lột sống.
Án mạng liên hoàn đến đây coi như được phá bỏ.
Nhưng suốt bao nhiêu năm nay, án mạng Hứa Bá Bình vẫn chưa tìm được hung thủ. Vì cảnh sát không tìm được nghi phạm có động cơ và thời gian gây án phù hợp. Gia quyến của những người bị hại đều không nằm trong diện tình nghi, họ có động cơ nhưng không có thời gian và năng lực gây án. Vậy nên vụ án trong án này vẫn cứ mãi bị gác một bên.
Vưu Minh Hứa đóng hồ sơ, lặng ngồi một lúc.
Chứng cứ rất đầy đủ, rõ ràng, Hứa Bá Bình có lẽ chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn.
Cô cũng biết hung thủ ngược đãi rồi giết chết Hứa Bá Bình là ai, vì người đó đã đích thân thừa nhận.
Còn hiện giờ, Ân Trần đang lẩn trốn, cũng không rõ tung tích của người đó, không biết còn sống trên cuộc đời này không, hay đang phải chịu đủ loại giày vò.
Nhưng Vưu Minh Hứa suy xét mọi đối tượng liên quan đến vụ án đều không phát hiện bất cứ manh mối nào liên quan đến Ân Trần. Lẽ nào, Ân Trần không liên quan đến vụ án này?
Vậy anh ta quen biết mẹ, “quấn lấy” mẹ bằng cách nào?
Thời gian đã trôi qua quá lâu, năm đó mẹ lại luôn một thân một mình, muốn điều tra sâu hơn không phải chuyện dễ dàng.
Vưu Minh Hứa nhíu mày suy nghĩ một hồi, buông hồ sơ, chuyện này không thể gấp, chỉ có thể giải quyết từ từ mà thôi.
Cô nhìn đồng hồ, hơn chín giờ tối, giờ này sớm hơn rất nhiều so với những ngày khác. Ngẫm nghĩ vài giây, cô gửi tin nhắn cho Ân Phùng: “Ngủ chưa?”
Khoảng một, hai phút sau, cô thu dọn xong đồ đạc trên bàn mới nhận được tin nhắn trả lời: “Chưa. Em đang làm gì đấy?”
Những ngày này anh không hỏi thăm, không liên lạc, tuy Vưu Minh Hứa cũng không có thời gian rảnh song nói cho cùng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Lúc này thấy tin nhắn của anh, lòng cô mới dễ chịu một chút bèn dứt khoát gọi video cho anh.
Hai người đã thân mật vậy rồi mà lúc này gọi điện thoại, lắng nghe tiếng máy chờ “tút tút tút” của đầu bên kia, Vưu Minh Hứa vẫn có chút ngượng ngùng.
Anh nhận máy.
Màn hình xuất hiện trần nhà, giường bệnh, băng gạc, bộ đồ bệnh nhân. Ân Phùng ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn cô.
Vưu Minh Hứa cũng không lên tiếng, chỉ tỉ mỉ quan sát anh. Sắc mặt có vẻ đã tốt hơn nhiều, đầu tóc cũng sạch sẽ, mặt vẫn gầy, vì phải quấn băng thay thuốc nên không mặc hẳn áo mà chỉ khoác hờ lên người, để lộ vai và ngực.
Ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như thế, chẳng hề có chút ôn hòa đáng yêu, tựa như cũng đang quan sát cô.
Chưa đợi cô mở lời, anh đã nói: “Gầy rồi.”
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, nói: “Gần đây bận quá. Anh ngồi dậy được rồi?” Cô khá vui mừng.
Ân Phùng hừ một tiếng rất lạnh, nói: “Ngồi được từ tuần trước rồi.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, dửng dưng nói: “Giỏi ghê.”
Anh tiếp lời đến là lưu loát: “Tất nhiên!”
Vưu Minh Hứa phì cười, ánh mắt sáng ngời.
Ân Phùng nhìn cô một lúc song không cười, nhàn nhã ngả người xuống một chút, nói: “Em đang bận gì thế?”
Vưu Minh Hứa kể đại khái những công việc gần đây, nhớ ra hồ sơ vụ án ban nãy bèn nói luôn cho anh nghe.
Ân Phùng im lặng suy tư một chút rồi nói: “Scan cho anh một bộ.”
“Được.” Vưu Minh Hứa nói, “Tình tiết vụ án năm đó rất rõ ràng, chỉ là không biết… Anh thấy Ân Trần rốt cuộc là xuất hiện từ khi nào?”
Ân Phùng đáp: “Khi đó anh ta mới ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn bảy tuổi so với… bác gái. Trong trí nhớ của anh, anh ta lúc đó vẫn khá bình thường, chỉ là cuộc sống không được tốt cho lắm, không có khả năng xây dựng tổ chức kẻ trừng phạt. Anh nghĩ có lẽ chuyện gì đó liên quan đến bác gái trong vụ án năm đó đã tạo thành tổn thương tinh thần khá lớn cho anh ta, nên đến giờ anh ta vẫn nhớ mãi không quên. Phục thù, quan niệm thiện ác của kẻ trừng phạt có lẽ cũng là bắt đầu hình thành và tích lũy từ khi đó.”
Thực ra Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác giống anh, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Thậm chí cô còn nghĩ, liệu chăng chính vì mẹ hi sinh trong nhiệm vụ mới khiến Ân Trần không còn tin tưởng pháp luật, quyết tâm trở thành kẻ trừng phạt?
Tất nhiên, cô cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi.
Ân Phùng hỏi: “Em có dự định gì?”
Vưu Minh Hứa lắc đầu: “Khó tra, em sẽ nghĩ thêm cách. Nếu Ân Trần xuất hiện lần nữa như anh nói, vậy thì cách tốt nhất là bắt đầu nhúng tay từ phía anh ta.”
“Ừ.”
Hai người đều im lặng, Vưu Minh Hứa thấy đã hết chuyện bèn nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi, có việc gì thì gọi điện cho em.”
Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt khó hiểu.
Vưu Minh Hứa: “Sao thế?”
Anh im lặng vài giây, cất lời cùng nụ cười mỉa mai bên khóe môi: “Em vội bỏ đi thế làm gì?”
Vưu Minh Hứa: “…Em nào có vội? Đang định tan làm về nhà.”
Hết chương 268
Bình luận facebook