Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-273
Quyển 5 - Chương 273: Cảnh Bình đi rồi (2)
Vưu Minh Hứa hung dữ, Cảnh Bình kín đáo. Cô phá án, anh bắt tội tội phạm ma túy. Cả hai đều nổi bật, tuổi trẻ tài cao. Đến đánh nhau cũng ăn ý đến vậy, trên đời này còn người đàn ông nào có thể đánh Vưu Minh Hứa đến mức này? Nếu Vưu Minh Hứa thể hiện trình độ này trước mặt Ân Phùng, chắc anh chẳng bao giờ chạm được vào một ngón tay cô.
Hứa Mộng Sơn không nhịn được thở dài. Anh ấy rốt cuộc cũng thấu hiểu sâu sắc hàm ý của từ “không duyên phận” rồi.
Vưu Minh Hứa nào biết một đồng đội ngồi ngoài kia đang tâm sự trùng trùng đến thế? Mọi sự chú ý của cô đều đặt vào đánh nhau. Thậm chí đến Cảnh Bình cũng không ngoại lệ, anh chỉ một mực tập trung vào trận đấu. Tuy anh chiếm lợi thế nhưng đối thủ là Vưu Minh Hứa, chỉ lơ là chút thôi là sẽ chịu thiệt ngay.
Anh không hề nhận ra khi hai người giao đấu, cô bị khống chế, bản thân anh đã dùng ánh mắt gì để nhìn cô.
Cú đánh bất ngờ tiếp theo của Vưu Minh Hứa trúng lưng Cảnh Bình. Cảnh Bình chịu đau, đột ngột vươn tay túm lấy cô. Lần này anh dùng sức vừa nhanh vừa mạnh, Vưu Minh Hứa đã rất đuối sức, hoàn toàn không ngờ tới đã đến bước này rồi mà anh vẫn còn mạnh đến vậy nên không tránh thoát. Vừa lọt vào tay anh, cô bèn thuận thế nhào xuống đất định lăn khỏi vòng kìm hãm.
Nào biết Cảnh Bình phản ứng nhanh kinh người, vồ thẳng xuống, ép trên người cô.
Vưu Minh Hứa tung nắm đấm về phía mặt anh, anh né như tia chớp, luồn tay khóa chặt cánh tay cô từ phía trong, đè xuống. Vưu Minh Hứa nổi giận, dùng tay còn lại tung đòn, anh vẫn dùng chiêu cũ, khống chế nốt tay đó của cô, cúi đầu nói: “Phục chưa?”
Vưu Minh Hứa lần này bị đánh bại hoàn toàn, nằm thở hồng hộc còn bị anh đè cứng không dùng sức được. Nhưng cô vẫn chưa muốn từ bỏ, vừa thở vừa đưa mắt nhìn xung quanh, im lặng không đáp.
Vậy nên Cảnh Bình cũng bất động, tay chân đè chặt cô.
Một giọt mồ hôi từ trán Cảnh Bình nhỏ xuống má Vưu Minh Hứa. Đôi mắt đen thẳng thắn, chân thành của anh không rời khỏi cô.
Vưu Minh Hứa chợt sững người, bấy giờ mới nhận ra khoảng cách hai người rất gần, tựa như da thịt quấn quýt. Không khí quanh anh nóng rực, như sắp bao bọc lấy cô. Hai tay anh không biết đã chuyển từ đè sang nắm chặt hai cánh tay cô tự bao giờ.
Vưu Minh Hứa muốn ngồi dậy, vừa động đậy liền thấy anh dùng sức ấn xuống, cô không cựa quậy nổi.
“Phục chưa, Vưu Minh Hứa?” Anh lại hỏi một câu, giọng vô cùng trầm thấp.
“…Phục rồi.” Cô nói, “Em nhận thua.”
Cảnh Bình im lặng, cũng không buông tay, Vưu Minh Hứa nhạy bén nhận ra sức tay anh tăng thêm một chút, tim cô đập mạnh. Nhưng Cảnh Bình vẫn chỉ nhìn cô, đè cô không cho động đậy, tiếp tục lặng thinh.
“Ngồi dậy.” Vưu Minh Hứa nói.
Hứa Mộng Sơn ngồi một bên tròn mắt. Tuy nói là đấu giao hữu, Vưu Minh Hứa không biết cũng đã bị đè như vậy bao nhiêu lần, căn bản chẳng tính là gì cả. Thế nhưng thời gian Cảnh Bình đè cô hình như hơi lâu thì phải?
Hơn nữa không khí cũng khó mà diễn tả thành lời. Hứa Mộng Sơn nhìn hai người kia gần như không nói chuyện, dường như có chút khác thường.
Hứa Mộng Sơn đang do dự không biết có nên cất tiếng hay không thì thấy Cảnh Bình buông Vưu Minh Hứa ra, đứng dậy, kéo cô lên. Sắc mặt cả hai đều bình thường, đi về phía anh ấy.
Hứa Mộng Sơn thở phào, cười đưa cho họ mỗi người một chai nước.
Vưu Minh Hứa uống một hơi hết già nửa, Cảnh Bình thì một hơi cạn sạch cả chai. Mặt hai người nhễ nhại mồ hôi song đều nở nụ cười.
Hứa Mộng Sơn vỗ vai Cảnh Bình, cố ý tỏ vẻ đắc ý: “Chi cục Lộc Sơn vài năm nay âm thịnh dương suy, anh Cảnh, anh cuối cùng cũng giúp anh em đồng chí chúng ta nở mày nở mặt.”
Cảnh Bình cười nói: “Đánh với đồng nghiệp nữ vốn đã không được coi là chính đáng.” Đoạn nhìn Vưu Minh Hứa nói: “Em nhường anh rồi.”
Vưu Minh Hứa hừ một tiếng: “Đợi em luyện thêm hai năm nữa rồi tìm anh đánh tiếp.”
Cảnh Bình: “Được, anh đợi.”
Ba người ngồi nghỉ bên lề, Vưu Minh Hứa dứt khoát nằm sõng soài xuống sàn, Cảnh Bình hai tay chống sàn bình phục nhịp thở. Hai người đều hưng phấn, tựa như chút mập mờ ban nãy chẳng hề tồn tại.
Hứa Mộng Sơn nói: “Ngày mai anh Cảnh đi, không biết đến khi nào mới được gặp lại. Hứa trước nhé, dù mỗi người một phương nhưng ba chúng ta cả đời này đều là anh em. Cố gắng giữ liên lạc.”
Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đều “Ừ” một tiếng.
Cảnh Bình nói: “Mộng Sơn, cậu đi mua thêm mấy chai nước đi.”
Hứa Mộng Sơn đồng ý, rời đi đầu không ngoảnh lại.
Nhà tập võ bỗng im phăng phắc. Vưu Minh Hứa nằm im, lòng vô cùng bình tĩnh. Người ngồi bên cạnh cô kia cũng không quay lại nhìn cô. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo anh, bóng lưng anh thẳng tắp, hơi gầy và đẹp đẽ.
Sau đó cô nghe thấy anh hỏi: “Nếu không có cậu ấy, hoặc giả anh gặp em trước, hai chúng ta liệu có cơ hội không?”
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, nói: “Chuyện này không có nếu như.”
Cảnh Bình cười nói: “Không, nếu có nếu như, hai chúng ta là cặp đôi có khả năng nhất. Anh biết rõ, em cũng vậy. Như thế anh sao có thể bỏ qua em? Anh chắc chắn sẽ chiến thắng tất cả mọi người, theo đuổi em thành công.”
Vưu Minh Hứa không tiếp lời.
“Nhưng anh đến muộn rồi.” Anh nói, “Người hôm nay nên nhận thua là anh. Đừng để tâm, nói không chừng anh vẫn phải lấy một cô vợ người Vân Nam, dịu dàng nghe lời khá hợp với anh. Tương lai nếu hai người kết hôn nhớ phải gửi thiệp mời cho anh đấy.”
———
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Bình quay về Vân Nam.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn tiễn anh ra sân bay, Cảnh Bình bày tỏ đợi đến mùa hè sẽ gửi chút nấm tươi ngon cho họ. Vưu Minh Hứa bày tỏ sẽ dùng tôm để tặng lại anh.
Cuối cùng, hai người đứng ngoài cửa kiểm tra nhìn Cảnh Bình bước vào. Anh ngoảnh lại cười vẫy tay với họ rồi đi xa.
Trên đường quay về, Hứa Mộng Sơn thở dài liên tục. Vưu Minh Hứa không chịu được nữa, nói: “Cậu thở dài cái gì? Có chuyện thì nói mau.”
Hứa Mộng Sơn: “Cậu xem, người đàn ông tốt đẹp duy nhất thích cậu cũng đi rồi.”
Vưu Minh Hứa đánh bốp lên đầu anh ấy, Hứa Mộng Sơn tránh đòn đánh trả, hai người suýt chút thì đánh nhau trong taxi.
Ân Phùng đang ở Quý Châu xa xôi cũng nhận được tin Cảnh Bình rời đi. Trần Phong là người báo cho anh biết.
Ân Phùng đã có thể xuống giường được một lúc, anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra phương xa, cười nói: “Mắt không thấy tim không phiền, giờ ai còn cướp được cô ấy khỏi tay tôi?”
Trần Phong không biết anh đang tự nói một mình hay là nói cùng cậu ta, vả lại còn nói một cách trắng trợn đến thế. Có điều cậu ta vẫn cất tiếng dỗ dành: “Trong lòng Vưu Minh Hứa vốn cũng chỉ có mình thầy, những người khác chẳng là gì.”
Ân Phùng lạnh nhạt: “Đó là tất nhiên, lòng cô ấy chỉ có thể có tôi.”
Khi nói giọng anh trầm thấp, xen chút cố chấp. Trần Phong hiểu, thực ra từ khi Ân Phùng “quay lại”, cậu ta nhìn rõ anh càng ngày càng quan tâm Vưu Minh Hứa, thậm chí còn vào sinh ra tử vì cô. Nhưng lần này sau khi tỉnh lại, Trần Phong cuối cùng cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho Vưu Minh Hứa đã mất đi sự tùy ý của ngày trước, thay vào đó là nhiều thêm chút nhẫn nại và cố chấp không rõ nguyên do.
Vưu Minh Hứa hung dữ, Cảnh Bình kín đáo. Cô phá án, anh bắt tội tội phạm ma túy. Cả hai đều nổi bật, tuổi trẻ tài cao. Đến đánh nhau cũng ăn ý đến vậy, trên đời này còn người đàn ông nào có thể đánh Vưu Minh Hứa đến mức này? Nếu Vưu Minh Hứa thể hiện trình độ này trước mặt Ân Phùng, chắc anh chẳng bao giờ chạm được vào một ngón tay cô.
Hứa Mộng Sơn không nhịn được thở dài. Anh ấy rốt cuộc cũng thấu hiểu sâu sắc hàm ý của từ “không duyên phận” rồi.
Vưu Minh Hứa nào biết một đồng đội ngồi ngoài kia đang tâm sự trùng trùng đến thế? Mọi sự chú ý của cô đều đặt vào đánh nhau. Thậm chí đến Cảnh Bình cũng không ngoại lệ, anh chỉ một mực tập trung vào trận đấu. Tuy anh chiếm lợi thế nhưng đối thủ là Vưu Minh Hứa, chỉ lơ là chút thôi là sẽ chịu thiệt ngay.
Anh không hề nhận ra khi hai người giao đấu, cô bị khống chế, bản thân anh đã dùng ánh mắt gì để nhìn cô.
Cú đánh bất ngờ tiếp theo của Vưu Minh Hứa trúng lưng Cảnh Bình. Cảnh Bình chịu đau, đột ngột vươn tay túm lấy cô. Lần này anh dùng sức vừa nhanh vừa mạnh, Vưu Minh Hứa đã rất đuối sức, hoàn toàn không ngờ tới đã đến bước này rồi mà anh vẫn còn mạnh đến vậy nên không tránh thoát. Vừa lọt vào tay anh, cô bèn thuận thế nhào xuống đất định lăn khỏi vòng kìm hãm.
Nào biết Cảnh Bình phản ứng nhanh kinh người, vồ thẳng xuống, ép trên người cô.
Vưu Minh Hứa tung nắm đấm về phía mặt anh, anh né như tia chớp, luồn tay khóa chặt cánh tay cô từ phía trong, đè xuống. Vưu Minh Hứa nổi giận, dùng tay còn lại tung đòn, anh vẫn dùng chiêu cũ, khống chế nốt tay đó của cô, cúi đầu nói: “Phục chưa?”
Vưu Minh Hứa lần này bị đánh bại hoàn toàn, nằm thở hồng hộc còn bị anh đè cứng không dùng sức được. Nhưng cô vẫn chưa muốn từ bỏ, vừa thở vừa đưa mắt nhìn xung quanh, im lặng không đáp.
Vậy nên Cảnh Bình cũng bất động, tay chân đè chặt cô.
Một giọt mồ hôi từ trán Cảnh Bình nhỏ xuống má Vưu Minh Hứa. Đôi mắt đen thẳng thắn, chân thành của anh không rời khỏi cô.
Vưu Minh Hứa chợt sững người, bấy giờ mới nhận ra khoảng cách hai người rất gần, tựa như da thịt quấn quýt. Không khí quanh anh nóng rực, như sắp bao bọc lấy cô. Hai tay anh không biết đã chuyển từ đè sang nắm chặt hai cánh tay cô tự bao giờ.
Vưu Minh Hứa muốn ngồi dậy, vừa động đậy liền thấy anh dùng sức ấn xuống, cô không cựa quậy nổi.
“Phục chưa, Vưu Minh Hứa?” Anh lại hỏi một câu, giọng vô cùng trầm thấp.
“…Phục rồi.” Cô nói, “Em nhận thua.”
Cảnh Bình im lặng, cũng không buông tay, Vưu Minh Hứa nhạy bén nhận ra sức tay anh tăng thêm một chút, tim cô đập mạnh. Nhưng Cảnh Bình vẫn chỉ nhìn cô, đè cô không cho động đậy, tiếp tục lặng thinh.
“Ngồi dậy.” Vưu Minh Hứa nói.
Hứa Mộng Sơn ngồi một bên tròn mắt. Tuy nói là đấu giao hữu, Vưu Minh Hứa không biết cũng đã bị đè như vậy bao nhiêu lần, căn bản chẳng tính là gì cả. Thế nhưng thời gian Cảnh Bình đè cô hình như hơi lâu thì phải?
Hơn nữa không khí cũng khó mà diễn tả thành lời. Hứa Mộng Sơn nhìn hai người kia gần như không nói chuyện, dường như có chút khác thường.
Hứa Mộng Sơn đang do dự không biết có nên cất tiếng hay không thì thấy Cảnh Bình buông Vưu Minh Hứa ra, đứng dậy, kéo cô lên. Sắc mặt cả hai đều bình thường, đi về phía anh ấy.
Hứa Mộng Sơn thở phào, cười đưa cho họ mỗi người một chai nước.
Vưu Minh Hứa uống một hơi hết già nửa, Cảnh Bình thì một hơi cạn sạch cả chai. Mặt hai người nhễ nhại mồ hôi song đều nở nụ cười.
Hứa Mộng Sơn vỗ vai Cảnh Bình, cố ý tỏ vẻ đắc ý: “Chi cục Lộc Sơn vài năm nay âm thịnh dương suy, anh Cảnh, anh cuối cùng cũng giúp anh em đồng chí chúng ta nở mày nở mặt.”
Cảnh Bình cười nói: “Đánh với đồng nghiệp nữ vốn đã không được coi là chính đáng.” Đoạn nhìn Vưu Minh Hứa nói: “Em nhường anh rồi.”
Vưu Minh Hứa hừ một tiếng: “Đợi em luyện thêm hai năm nữa rồi tìm anh đánh tiếp.”
Cảnh Bình: “Được, anh đợi.”
Ba người ngồi nghỉ bên lề, Vưu Minh Hứa dứt khoát nằm sõng soài xuống sàn, Cảnh Bình hai tay chống sàn bình phục nhịp thở. Hai người đều hưng phấn, tựa như chút mập mờ ban nãy chẳng hề tồn tại.
Hứa Mộng Sơn nói: “Ngày mai anh Cảnh đi, không biết đến khi nào mới được gặp lại. Hứa trước nhé, dù mỗi người một phương nhưng ba chúng ta cả đời này đều là anh em. Cố gắng giữ liên lạc.”
Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đều “Ừ” một tiếng.
Cảnh Bình nói: “Mộng Sơn, cậu đi mua thêm mấy chai nước đi.”
Hứa Mộng Sơn đồng ý, rời đi đầu không ngoảnh lại.
Nhà tập võ bỗng im phăng phắc. Vưu Minh Hứa nằm im, lòng vô cùng bình tĩnh. Người ngồi bên cạnh cô kia cũng không quay lại nhìn cô. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo anh, bóng lưng anh thẳng tắp, hơi gầy và đẹp đẽ.
Sau đó cô nghe thấy anh hỏi: “Nếu không có cậu ấy, hoặc giả anh gặp em trước, hai chúng ta liệu có cơ hội không?”
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, nói: “Chuyện này không có nếu như.”
Cảnh Bình cười nói: “Không, nếu có nếu như, hai chúng ta là cặp đôi có khả năng nhất. Anh biết rõ, em cũng vậy. Như thế anh sao có thể bỏ qua em? Anh chắc chắn sẽ chiến thắng tất cả mọi người, theo đuổi em thành công.”
Vưu Minh Hứa không tiếp lời.
“Nhưng anh đến muộn rồi.” Anh nói, “Người hôm nay nên nhận thua là anh. Đừng để tâm, nói không chừng anh vẫn phải lấy một cô vợ người Vân Nam, dịu dàng nghe lời khá hợp với anh. Tương lai nếu hai người kết hôn nhớ phải gửi thiệp mời cho anh đấy.”
———
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Bình quay về Vân Nam.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn tiễn anh ra sân bay, Cảnh Bình bày tỏ đợi đến mùa hè sẽ gửi chút nấm tươi ngon cho họ. Vưu Minh Hứa bày tỏ sẽ dùng tôm để tặng lại anh.
Cuối cùng, hai người đứng ngoài cửa kiểm tra nhìn Cảnh Bình bước vào. Anh ngoảnh lại cười vẫy tay với họ rồi đi xa.
Trên đường quay về, Hứa Mộng Sơn thở dài liên tục. Vưu Minh Hứa không chịu được nữa, nói: “Cậu thở dài cái gì? Có chuyện thì nói mau.”
Hứa Mộng Sơn: “Cậu xem, người đàn ông tốt đẹp duy nhất thích cậu cũng đi rồi.”
Vưu Minh Hứa đánh bốp lên đầu anh ấy, Hứa Mộng Sơn tránh đòn đánh trả, hai người suýt chút thì đánh nhau trong taxi.
Ân Phùng đang ở Quý Châu xa xôi cũng nhận được tin Cảnh Bình rời đi. Trần Phong là người báo cho anh biết.
Ân Phùng đã có thể xuống giường được một lúc, anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra phương xa, cười nói: “Mắt không thấy tim không phiền, giờ ai còn cướp được cô ấy khỏi tay tôi?”
Trần Phong không biết anh đang tự nói một mình hay là nói cùng cậu ta, vả lại còn nói một cách trắng trợn đến thế. Có điều cậu ta vẫn cất tiếng dỗ dành: “Trong lòng Vưu Minh Hứa vốn cũng chỉ có mình thầy, những người khác chẳng là gì.”
Ân Phùng lạnh nhạt: “Đó là tất nhiên, lòng cô ấy chỉ có thể có tôi.”
Khi nói giọng anh trầm thấp, xen chút cố chấp. Trần Phong hiểu, thực ra từ khi Ân Phùng “quay lại”, cậu ta nhìn rõ anh càng ngày càng quan tâm Vưu Minh Hứa, thậm chí còn vào sinh ra tử vì cô. Nhưng lần này sau khi tỉnh lại, Trần Phong cuối cùng cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho Vưu Minh Hứa đã mất đi sự tùy ý của ngày trước, thay vào đó là nhiều thêm chút nhẫn nại và cố chấp không rõ nguyên do.
Bình luận facebook