Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-271
Quyển 5 - Chương 271: Lấy một cô vợ (3)
Hơn nữa, vì là anh em tốt với hai người họ nên Vưu Minh Hứa còn phải gánh vác nhiệm vụ tìm nhà hàng, đặt chỗ trước. Cô đồng ý ngay tắp lự, sau đó hỏi: “Mộng Sơn, Lão Cảnh, hai người muốn ăn gì?”
Hứa Mộng Sơn nói: “Cái gì đắt thì ăn cái đó.”
Vưu Minh Hứa không thèm để ý đến anh ấy, quay sang nhìn Cảnh Bình. Anh cũng đang nhìn cô, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt còn tĩnh lặng, sâu thẳm hơn cả khi trước.
Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, như có thứ gì đó vụt sáng trong mắt anh rồi tan biến ngay lập tức, anh cười nói: “Anh ăn gì cũng được.”
Vưu Minh Hứa không nhìn anh nữa, cười nói: “Được.”
Vưu Minh Hứa đặt chỗ tại một nhà hàng chuyên món Hồ Nam, còn gọi thêm chút thịt nướng và nồi rồi lại đến bàn Đinh Hùng Vĩ vơ vét một két rượu trắng. Trong phòng bao, một nhóm cảnh sát ăn như hổ đói, vô cùng náo nhiệt.
Vì Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn vừa xuất viện, Hứa Mộng Sơn muốn uống rượu nhưng Vưu Minh Hứa ngăn cản, cuối cùng chỉ để hai người họ uống bia.
Thực ra với một người cảnh sát mà nói, có lẽ những điều cất giấu trong lòng còn nhiều người bình thường. Cho nên, khi họ bắt đầu quá chén, bạn sẽ thấy có người cười sang sảng, vô cùng khí thế; có người đong đầy nước mắt, một chữ như vàng; có người bình thường cạy họng không nói thì lúc này lại thao thao bất tuyệt.
Vưu Minh Hứa không thích rượu, thỉnh thoảng sẽ tham gia mời ai đó vài ly, thỉnh thoảng lại được người khác mời uống một, hai ly. Trước nay cũng không quản đám đàn ông uống quá chén, cứ để mặc họ tự sinh tự diệt. Có điều hôm nay cô đã uống khoảng hai cốc đầy, thấy đầu bắt đầu choáng váng bèn nhờ phục vụ pha cho tách trà từ từ nhấm nháp.
Phòng bao ồn ào, cô uống trà một lúc thấy đầu vẫn choáng, quay lại thì thấy Hứa Mộng Sơn nâng cốc bia, vành mắt đỏ hoe.
Vưu Minh Hứa ấn vai anh ấy, hỏi: “Sao thế?”
Hứa Mộng Sơn mím môi, đáp: “Nhớ Giai Giai.”
Chỉ một câu nói đã khiến khóe mắt cô cay xè, im lặng không cất tiếng.
Hứa Mộng Sơn hạ giọng: “Thực ra hiện giờ đã rất ít khi nhớ đến cô ấy. Hôm nay chỉ là đột nhiên nhớ tới, nếu cô ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ nói luôn miệng, không khí sẽ càng thêm tốt đẹp.”
Vưu Minh Hứa thở dài: “Đúng vậy.” Đoạn cầm chai rượu tự rót cho mình một ly, cụng ly với Hứa Mộng Sơn, cả hai cùng cạn chén.
Thấy mọi người sắp ăn xong, Vưu Minh Hứa đi thanh toán. Thanh toán xong, cô không vội về phòng bao mà ngồi xuống sofa ở hành lang hít thở không khí thoáng đãng, tranh thủ nghi ngơi một hồi.
Không lâu sau, có người ra khỏi phòng bao.
Mặt Cảnh Bình ửng đỏ vì men say song bước chân vẫn vững vàng, ánh mắt cũng tỉnh táo, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô.
Vưu Minh Hứa nhớ ban nãy anh là người được chúc nhiều nhất, tuy chỉ là bia nhưng chắc cũng đã uống vào bụng mấy chai liền. Xem ra anh uống khá tốt.
Anh tựa người vào ghế, tay bóp đầu, không lên tiếng.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Cảnh Bình đáp: “Bốn chai.”
Vưu Minh Hứa nhíu mày: “Anh và Mộng Sơn phóng khoáng quá cơ!”
Cảnh Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, em không cần quản. Em uống nhiều không?”
Vưu Minh Hứa: “Hai cốc.”
Cảnh Bình chép miệng.
Hai người lại im lặng một hồi, Cảnh Bình nói: “Minh Hứa, anh định về Vân Nam.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người một chút, quay đầu nhìn anh: “Anh phải… về rồi?”
Cảnh Bình cười, gật đầu: “Anh vốn không thuộc bên hình sự, lần này chỉ đến để phối hợp bắt tội phạm ma túy. Hiện giờ đã phá được án, anh cũng đến lúc phải quay về. Bên đó đang đợi anh.”
Vưu Minh Hứa không biết phải nói gì. Giữ anh lại sao? Không có gì để níu kéo cả, họ đích thực không cùng một nhánh. Có lẽ với Cảnh Bình mà nói, anh càng quen thuộc với biên giới xa xôi, đi ngăn chặn những tội phạm buôn bán ma túy; cũng giống cô và Hứa Mộng Sơn, quen với việc bảo vệ rất nhiều người dân trong thành phố này, để tội phạm cách càng xa dân thường càng tốt.
Họ là những con chim ưng bay lượn trên bầu trời thành phố, còn anh là sói trong rừng.
Vưu Minh Hứa chỉ hỏi: “Khi nào đi?”
“Cuối tuần này.”
Khoảng thời gian còn lại không đến một tuần.
Vưu Minh Hứa suy ngẫm, nói với anh một cách vô cùng chân thành: “Vậy em chúc anh thuận lợi bình an, phá được càng nhiều án lớn.”
Cảnh Bình tựa người trong ghế, ánh sáng dịu dàng của hành lang chiếu xuống mặt anh. Một tay anh chống cằm, ánh mắt ôn hòa như người anh trai hàng xóm: “Ừ, mong được như vậy. Cũng chúc Vưu tỷ của chúng ta lập được càng nhiều công lớn, bình an thuận lợi, cầu được ước thấy.”
Hai người im lặng một lúc, không hẹn mà cùng bật cười.
Vưu Minh Hứa nói: “Nếu đến Tương Thành, nhất định phải tới thăm bọn em đấy.”
Cảnh Bình nói: “Đó là tất nhiên. Nếu bọn em đến Vân Nam thì nhớ báo anh. Anh đưa mọi người đi ăn đi chơi. Thời tiết Vân Nam rất đẹp, mọi người đến chắc không muốn đi nữa đâu.”
Vưu Minh Hứa nói: “Vậy thì nhất định phải đi thăm một lần mới được.”
Cảnh Bình nói với cô: “Có điều, anh vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Vưu Minh Hứa phì cười: “Tâm nguyện gì?”
“Trận đánh của chúng ta đã hẹn mấy tháng rồi mà chưa đánh.”
Vưu Minh Hứa khi trước còn có chút sợ anh, nhưng bây giờ lại ngạo nghễ nhìn anh hết một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Anh chắc chứ? Vừa ra viện, anh đánh được không?”
Cảnh Bình nói: “Đủ để thu phục em.”
Vưu Minh Hứa hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Bình lại nói: “Thế này đi, nếu em không yên tâm thì anh sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày, tối thứ Bảy tuần này gặp nhau tại nhà tập võ của Cục. Buổi tối ít người, dù Vưu tỷ đứng hạng đầu của Chi cục thua trận cũng sẽ không mất mặt. Ngày hôm sau anh đi. Thế nào?”
Vưu Minh Hứa quả thực rất ngứa ngáy trong lòng, nghĩ cùng lắm thì dừng tay đúng lúc, không đánh anh bị thương bèn nhận lời.
Trái lại, Hứa Mộng Sơn về sau biết chuyện hai người họ muốn đấu một trận, nghĩ bụng quả không hổ là anh Cảnh của mình, tình trường thất bại nhưng võ trường thì không thể thua được. Lại nghĩ, nếu Cảnh Bình thắng Vưu Minh Hứa thật, vậy thì anh cũng chính là người đàn ông duy nhất thắng cô suốt bao nhiêu năm qua, cũng sẽ trở thành một người đặc biệt trong trái tim cô. Đợi đã… chẳng lẽ điều này mới là mục đích thực sự của Cảnh Bình? Anh cảnh sát ma túy lão làng này tâm cơ thật.
Hứa Mộng Sơn vốn định tối đó đến xem, thầm so sánh giữa Ân Phùng và Cảnh Bình một hồi, thấy mình huynh đệ tình thâm với Cảnh Bình hơn bèn im lặng không báo cho Ân Phùng.
Hết chương 271
Hơn nữa, vì là anh em tốt với hai người họ nên Vưu Minh Hứa còn phải gánh vác nhiệm vụ tìm nhà hàng, đặt chỗ trước. Cô đồng ý ngay tắp lự, sau đó hỏi: “Mộng Sơn, Lão Cảnh, hai người muốn ăn gì?”
Hứa Mộng Sơn nói: “Cái gì đắt thì ăn cái đó.”
Vưu Minh Hứa không thèm để ý đến anh ấy, quay sang nhìn Cảnh Bình. Anh cũng đang nhìn cô, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt còn tĩnh lặng, sâu thẳm hơn cả khi trước.
Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, như có thứ gì đó vụt sáng trong mắt anh rồi tan biến ngay lập tức, anh cười nói: “Anh ăn gì cũng được.”
Vưu Minh Hứa không nhìn anh nữa, cười nói: “Được.”
Vưu Minh Hứa đặt chỗ tại một nhà hàng chuyên món Hồ Nam, còn gọi thêm chút thịt nướng và nồi rồi lại đến bàn Đinh Hùng Vĩ vơ vét một két rượu trắng. Trong phòng bao, một nhóm cảnh sát ăn như hổ đói, vô cùng náo nhiệt.
Vì Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn vừa xuất viện, Hứa Mộng Sơn muốn uống rượu nhưng Vưu Minh Hứa ngăn cản, cuối cùng chỉ để hai người họ uống bia.
Thực ra với một người cảnh sát mà nói, có lẽ những điều cất giấu trong lòng còn nhiều người bình thường. Cho nên, khi họ bắt đầu quá chén, bạn sẽ thấy có người cười sang sảng, vô cùng khí thế; có người đong đầy nước mắt, một chữ như vàng; có người bình thường cạy họng không nói thì lúc này lại thao thao bất tuyệt.
Vưu Minh Hứa không thích rượu, thỉnh thoảng sẽ tham gia mời ai đó vài ly, thỉnh thoảng lại được người khác mời uống một, hai ly. Trước nay cũng không quản đám đàn ông uống quá chén, cứ để mặc họ tự sinh tự diệt. Có điều hôm nay cô đã uống khoảng hai cốc đầy, thấy đầu bắt đầu choáng váng bèn nhờ phục vụ pha cho tách trà từ từ nhấm nháp.
Phòng bao ồn ào, cô uống trà một lúc thấy đầu vẫn choáng, quay lại thì thấy Hứa Mộng Sơn nâng cốc bia, vành mắt đỏ hoe.
Vưu Minh Hứa ấn vai anh ấy, hỏi: “Sao thế?”
Hứa Mộng Sơn mím môi, đáp: “Nhớ Giai Giai.”
Chỉ một câu nói đã khiến khóe mắt cô cay xè, im lặng không cất tiếng.
Hứa Mộng Sơn hạ giọng: “Thực ra hiện giờ đã rất ít khi nhớ đến cô ấy. Hôm nay chỉ là đột nhiên nhớ tới, nếu cô ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ nói luôn miệng, không khí sẽ càng thêm tốt đẹp.”
Vưu Minh Hứa thở dài: “Đúng vậy.” Đoạn cầm chai rượu tự rót cho mình một ly, cụng ly với Hứa Mộng Sơn, cả hai cùng cạn chén.
Thấy mọi người sắp ăn xong, Vưu Minh Hứa đi thanh toán. Thanh toán xong, cô không vội về phòng bao mà ngồi xuống sofa ở hành lang hít thở không khí thoáng đãng, tranh thủ nghi ngơi một hồi.
Không lâu sau, có người ra khỏi phòng bao.
Mặt Cảnh Bình ửng đỏ vì men say song bước chân vẫn vững vàng, ánh mắt cũng tỉnh táo, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô.
Vưu Minh Hứa nhớ ban nãy anh là người được chúc nhiều nhất, tuy chỉ là bia nhưng chắc cũng đã uống vào bụng mấy chai liền. Xem ra anh uống khá tốt.
Anh tựa người vào ghế, tay bóp đầu, không lên tiếng.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Cảnh Bình đáp: “Bốn chai.”
Vưu Minh Hứa nhíu mày: “Anh và Mộng Sơn phóng khoáng quá cơ!”
Cảnh Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, em không cần quản. Em uống nhiều không?”
Vưu Minh Hứa: “Hai cốc.”
Cảnh Bình chép miệng.
Hai người lại im lặng một hồi, Cảnh Bình nói: “Minh Hứa, anh định về Vân Nam.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người một chút, quay đầu nhìn anh: “Anh phải… về rồi?”
Cảnh Bình cười, gật đầu: “Anh vốn không thuộc bên hình sự, lần này chỉ đến để phối hợp bắt tội phạm ma túy. Hiện giờ đã phá được án, anh cũng đến lúc phải quay về. Bên đó đang đợi anh.”
Vưu Minh Hứa không biết phải nói gì. Giữ anh lại sao? Không có gì để níu kéo cả, họ đích thực không cùng một nhánh. Có lẽ với Cảnh Bình mà nói, anh càng quen thuộc với biên giới xa xôi, đi ngăn chặn những tội phạm buôn bán ma túy; cũng giống cô và Hứa Mộng Sơn, quen với việc bảo vệ rất nhiều người dân trong thành phố này, để tội phạm cách càng xa dân thường càng tốt.
Họ là những con chim ưng bay lượn trên bầu trời thành phố, còn anh là sói trong rừng.
Vưu Minh Hứa chỉ hỏi: “Khi nào đi?”
“Cuối tuần này.”
Khoảng thời gian còn lại không đến một tuần.
Vưu Minh Hứa suy ngẫm, nói với anh một cách vô cùng chân thành: “Vậy em chúc anh thuận lợi bình an, phá được càng nhiều án lớn.”
Cảnh Bình tựa người trong ghế, ánh sáng dịu dàng của hành lang chiếu xuống mặt anh. Một tay anh chống cằm, ánh mắt ôn hòa như người anh trai hàng xóm: “Ừ, mong được như vậy. Cũng chúc Vưu tỷ của chúng ta lập được càng nhiều công lớn, bình an thuận lợi, cầu được ước thấy.”
Hai người im lặng một lúc, không hẹn mà cùng bật cười.
Vưu Minh Hứa nói: “Nếu đến Tương Thành, nhất định phải tới thăm bọn em đấy.”
Cảnh Bình nói: “Đó là tất nhiên. Nếu bọn em đến Vân Nam thì nhớ báo anh. Anh đưa mọi người đi ăn đi chơi. Thời tiết Vân Nam rất đẹp, mọi người đến chắc không muốn đi nữa đâu.”
Vưu Minh Hứa nói: “Vậy thì nhất định phải đi thăm một lần mới được.”
Cảnh Bình nói với cô: “Có điều, anh vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Vưu Minh Hứa phì cười: “Tâm nguyện gì?”
“Trận đánh của chúng ta đã hẹn mấy tháng rồi mà chưa đánh.”
Vưu Minh Hứa khi trước còn có chút sợ anh, nhưng bây giờ lại ngạo nghễ nhìn anh hết một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Anh chắc chứ? Vừa ra viện, anh đánh được không?”
Cảnh Bình nói: “Đủ để thu phục em.”
Vưu Minh Hứa hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Bình lại nói: “Thế này đi, nếu em không yên tâm thì anh sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày, tối thứ Bảy tuần này gặp nhau tại nhà tập võ của Cục. Buổi tối ít người, dù Vưu tỷ đứng hạng đầu của Chi cục thua trận cũng sẽ không mất mặt. Ngày hôm sau anh đi. Thế nào?”
Vưu Minh Hứa quả thực rất ngứa ngáy trong lòng, nghĩ cùng lắm thì dừng tay đúng lúc, không đánh anh bị thương bèn nhận lời.
Trái lại, Hứa Mộng Sơn về sau biết chuyện hai người họ muốn đấu một trận, nghĩ bụng quả không hổ là anh Cảnh của mình, tình trường thất bại nhưng võ trường thì không thể thua được. Lại nghĩ, nếu Cảnh Bình thắng Vưu Minh Hứa thật, vậy thì anh cũng chính là người đàn ông duy nhất thắng cô suốt bao nhiêu năm qua, cũng sẽ trở thành một người đặc biệt trong trái tim cô. Đợi đã… chẳng lẽ điều này mới là mục đích thực sự của Cảnh Bình? Anh cảnh sát ma túy lão làng này tâm cơ thật.
Hứa Mộng Sơn vốn định tối đó đến xem, thầm so sánh giữa Ân Phùng và Cảnh Bình một hồi, thấy mình huynh đệ tình thâm với Cảnh Bình hơn bèn im lặng không báo cho Ân Phùng.
Hết chương 271
Bình luận facebook