Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1207
Editor: May
Thi Mị quay đầu lại, đánh giá liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng ừ một tiếng.
Ử này là có ý gì?
Thi Khả Nhi không vui cau mày, "Anh cứ như vậy nhìn em gái của anh là em bất lực à."
"Nếu không anh còn có thể làm cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng rực rỡ, như là được phủ lên một lớp sáng bóng quyến rũ, làm cho người ngất ngây.
Thi Khả Nhi tự cho rằng bản thân là một người tự chủ rất mạnh, nhưng vẫn thất thần một chút, suýt chút nữa đã bị anh đầu độc.
"Anh có thể lấy gót giày cao gót ra giúp em không?" Cô hỏi.
Thi Mị lạnh nhạt liếc nhìn cô, không phản ứng, chỉ là lạnh lùng nói: "Em không biết cởi giày ra ư?"
Thi Khả Nhi biết anh đang giận lẫy, bởi vì vừa rồi cô nói nam sinh chuyển trường kia là nam thần của cô, còn nói cô vụng trộm trốn đi xem nam thần chơi bóng rổ, vẽ tranh cho anh ta.
"Được, em cởi."
Thi Khả Nhi nói xong, vịn cánh tay Thi Mị liền khom người xuống, lúc định cởi giày ra, Thi Mị đột nhiên rút tay đi, khiến cô mất đi chống đỡ.
Cũng may cô phản ứng nhanh chóng, kịp thời dùng tay chống đỡ mặt đất, mới tránh khỏi ngã sấp xuống.
Lấy oán trả ơn, trong đầu Thi Khả Nhi đầu tiên liền tuôn ra chính là bốn chữ này.
Vì vậy ngẩng đầu nhìn anh một cái, giận quá hóa cười: "Anh, anh biết em thích nhất điểm nào của anh không."
Thi Mị ung dung thản nhiên nhìn cô, không có ý muốn trả lời cô, ánh mắt anh âm u, như là nói "Không muốn biết".
Chỉ là Thi Khả Nhi hỏi vấn đề này cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của anh, cho nên mặc kệ anh nói hay không, cô cũng sẽ cho ra đáp án.
"Em thích nhất bộ dáng anh nhìn không quen em nhưng lại không làm gì được em." Cô cười đến vẻ mặt hư hỏng, giống như một tên du côn, khiêu khích nhìn anh.
"Không làm gì được em?" Cuối cùng Thi Mị mở miệng, chỉ là giọng nói của anh rất là sâu lắng, giống như bị đóng băng, âm lãnh mà dọa người: "Thi Khả Nhi, có đôi khi quá mức tự tin ngược lại không phải là một chuyện tốt."
"Chẳng lẽ anh muốn xử lý em sao?" Thi Khả Nhi vừa cởi dây giày, vừa hỏi anh. Bộ dạng hờ hững này, lộ ra cảm giác rất quyến rũ.
"Anh sẽ không xử lý em." Thi Mị nhếch môi, giơ lên một độ cong cười như không cười, khiến người ta cân nhắc không thấu suy nghĩ cùng với tâm tình trong lúc này của của anh là tốt hay xấu.
"Anh không phải sẽ không xử lý em, mà là không nỡ xử lý em. Phụ nữ doanh nhân vóc người đẹp, dung mạo xinh, biết ăn nói lại đúng chuẩn phong cách quý bà giống như em vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Nếu anh xử lý em, tổn thất sẽ rất lớn đó."
Ánh mắt Thi Mị thâm trầm nhìn cô, qua khoảng bốn năm giây, anh mới đi đến trước mặt cô, cúi người tiến gần sát cô, tiến môi đến cạnh tai cô, khẽ giọng nói: "Anh chỉ biết làm em."
Thi Khả Nhi vừa mới nghe thì không hiểu ý tứ những lời này của anh, bởi vì cô vốn chưa từng suy nghĩ về phương diện này, nhưng sau khi tiếp xúc đến ánh mắt bất cần đời lại ranh ma kia thì mới hiểu được ý tứ của anh.
Cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là đào hố chôn mình, vốn chỉ là muốn khiêu khích anh một chút mà thôi, kết quả anh mượn đề tài để nói chuyện của mình, ngược lại đùa giỡn cô một phen.
"Anh, em cảm thấy chúng ta hẳn là nói chuyện cuộc sống thật tốt thôi." Thi Khả Nhi nghiêng mặt sang một bên, tránh đi hơi thở nóng rực của anh, vẻ mặt tự nhiên nói: "Dùng quan hệ chúng ta bây giờ, tối đa cũng chỉ là kéo bàn tay nhỏ, hôn môi nhẹ. Loại chữ như "làm" này, có thể nói, nhưng không thể làm."
Thi Mị đứng thẳng thân thể, đưa tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mới không nhanh không chậm mở miệng, "Anh quả thật không có ý định muốn làm."
Thi Mị quay đầu lại, đánh giá liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng ừ một tiếng.
Ử này là có ý gì?
Thi Khả Nhi không vui cau mày, "Anh cứ như vậy nhìn em gái của anh là em bất lực à."
"Nếu không anh còn có thể làm cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng rực rỡ, như là được phủ lên một lớp sáng bóng quyến rũ, làm cho người ngất ngây.
Thi Khả Nhi tự cho rằng bản thân là một người tự chủ rất mạnh, nhưng vẫn thất thần một chút, suýt chút nữa đã bị anh đầu độc.
"Anh có thể lấy gót giày cao gót ra giúp em không?" Cô hỏi.
Thi Mị lạnh nhạt liếc nhìn cô, không phản ứng, chỉ là lạnh lùng nói: "Em không biết cởi giày ra ư?"
Thi Khả Nhi biết anh đang giận lẫy, bởi vì vừa rồi cô nói nam sinh chuyển trường kia là nam thần của cô, còn nói cô vụng trộm trốn đi xem nam thần chơi bóng rổ, vẽ tranh cho anh ta.
"Được, em cởi."
Thi Khả Nhi nói xong, vịn cánh tay Thi Mị liền khom người xuống, lúc định cởi giày ra, Thi Mị đột nhiên rút tay đi, khiến cô mất đi chống đỡ.
Cũng may cô phản ứng nhanh chóng, kịp thời dùng tay chống đỡ mặt đất, mới tránh khỏi ngã sấp xuống.
Lấy oán trả ơn, trong đầu Thi Khả Nhi đầu tiên liền tuôn ra chính là bốn chữ này.
Vì vậy ngẩng đầu nhìn anh một cái, giận quá hóa cười: "Anh, anh biết em thích nhất điểm nào của anh không."
Thi Mị ung dung thản nhiên nhìn cô, không có ý muốn trả lời cô, ánh mắt anh âm u, như là nói "Không muốn biết".
Chỉ là Thi Khả Nhi hỏi vấn đề này cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của anh, cho nên mặc kệ anh nói hay không, cô cũng sẽ cho ra đáp án.
"Em thích nhất bộ dáng anh nhìn không quen em nhưng lại không làm gì được em." Cô cười đến vẻ mặt hư hỏng, giống như một tên du côn, khiêu khích nhìn anh.
"Không làm gì được em?" Cuối cùng Thi Mị mở miệng, chỉ là giọng nói của anh rất là sâu lắng, giống như bị đóng băng, âm lãnh mà dọa người: "Thi Khả Nhi, có đôi khi quá mức tự tin ngược lại không phải là một chuyện tốt."
"Chẳng lẽ anh muốn xử lý em sao?" Thi Khả Nhi vừa cởi dây giày, vừa hỏi anh. Bộ dạng hờ hững này, lộ ra cảm giác rất quyến rũ.
"Anh sẽ không xử lý em." Thi Mị nhếch môi, giơ lên một độ cong cười như không cười, khiến người ta cân nhắc không thấu suy nghĩ cùng với tâm tình trong lúc này của của anh là tốt hay xấu.
"Anh không phải sẽ không xử lý em, mà là không nỡ xử lý em. Phụ nữ doanh nhân vóc người đẹp, dung mạo xinh, biết ăn nói lại đúng chuẩn phong cách quý bà giống như em vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Nếu anh xử lý em, tổn thất sẽ rất lớn đó."
Ánh mắt Thi Mị thâm trầm nhìn cô, qua khoảng bốn năm giây, anh mới đi đến trước mặt cô, cúi người tiến gần sát cô, tiến môi đến cạnh tai cô, khẽ giọng nói: "Anh chỉ biết làm em."
Thi Khả Nhi vừa mới nghe thì không hiểu ý tứ những lời này của anh, bởi vì cô vốn chưa từng suy nghĩ về phương diện này, nhưng sau khi tiếp xúc đến ánh mắt bất cần đời lại ranh ma kia thì mới hiểu được ý tứ của anh.
Cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là đào hố chôn mình, vốn chỉ là muốn khiêu khích anh một chút mà thôi, kết quả anh mượn đề tài để nói chuyện của mình, ngược lại đùa giỡn cô một phen.
"Anh, em cảm thấy chúng ta hẳn là nói chuyện cuộc sống thật tốt thôi." Thi Khả Nhi nghiêng mặt sang một bên, tránh đi hơi thở nóng rực của anh, vẻ mặt tự nhiên nói: "Dùng quan hệ chúng ta bây giờ, tối đa cũng chỉ là kéo bàn tay nhỏ, hôn môi nhẹ. Loại chữ như "làm" này, có thể nói, nhưng không thể làm."
Thi Mị đứng thẳng thân thể, đưa tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mới không nhanh không chậm mở miệng, "Anh quả thật không có ý định muốn làm."
Bình luận facebook