Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Editor: May
【 Thẩm Chanh: Tình yêu trong mắt em, có anh, mới có bộ dáng như vậy 】
【 Thi Vực: Vậy thì trở về, anh nuôi dưỡng em. 】
Chuyện xưa bắt đầu....
................
"2808...."
Đi ra thang máy, Thẩm Chanh sờ lên cái cằm, yên lặng lãi nhãi.
Nhìn nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong, ấn chuông cửa, im lặng chờ đợi.
Két một tiếng.
Cửa mở rồi!
"Xin chào, tôi là...."
Thẩm Chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy thoái, nhưng chưa nói hết câu, đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, dùng một tay kéo cô đi vào.
Đóng cửa nhà, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Trong bóng tối, Thẩm Chanh mở to mắt.
Vẫn chưa làm ra cử động nào đã bị người đàn ông đẩy tới trên tường....
"Chớ lộn xộn!"
Cảnh báo trong lòng Thẩm Chanh vang lớn, "Anh làm gì vậy?"
"Thật ồn ào!"
Giọng người đàn ông trầm khàn, vô cùng từ tính.
Thẩm Chanh vô thức nhíu mày, cảm giác được bàn tay to nóng rực chạy không quy củ ở trên người cô, cô thét chói tai: "Khốn kiếp!"
"Giả thuần khiết?" Người đàn ông hừ nhẹ.
"Mẹ anh mới giả thuần khiết!" Thẩm Chanh tức giận mắng to, giơ tay lên.
Bốp!
Trong phòng yên tĩnh, tiếng bạt tai đặc biệt vang dội.
"Đánh tôi?" Trong giọng nói người đàn ông lộ ra hơi thở nguy hiểm, một phát chế trụ hai tay Thẩm Chanh, nâng lên trên đỉnh đầu cô, hung hăng bắt lấy môi của cô.
Mẹ nó!
Ăn đậu hũ của cô?
Hàm răng hung hăng khẽ cắn, mùi máu tươi lập tức chui vào trong miệng.
"A...." Người đàn ông phát ra âm thanh hút khí.
Nhưng chỉ tạm dừng một giây, bàn tay mạnh mẽ có lực suýt chút nữa bóp nát cằm của cô, "À! Hóa ra là con mèo hoang!"
"Anh mới phải mèo, cả nhà anh đều là mèo!"
"Câm miệng."
"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!" Thẩm Chanh tức giận đến nổi giận.
"Ừ, tùy cô." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, giống như là từ chối cho ý kiến.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên một tiếng tiếp một tiếng.
Ngừng thở, Thẩm Chanh cảm thấy được chút sức sống.
Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu, cuối cùng dừng lại.
Két!
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Cửa nhà bị người mở ra.
Thi Vực híp mắt, lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người tới, khẽ phát ra một tiếng nguyền rủa: "Cút!"
Đường Diễm trừng lớn mắt, rất hoang mang với tất cả chuyện trước mắt, "Các người đây là...."
Thẩm Chanh liếc qua người tới, thu hồi ánh mắt.
Bốp!
Trả lời người tới là một tiếng vang thanh thúy.
Đúng vậy, Thẩm Chanh dùng sức quăng cái tát thứ hai.
Thi Vực bị đánh tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên dấu tay.
Thẩm Chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉnh sửa xong cổ áo bị làm lộn xộn, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài.
Tĩnh mịch.
Trong phòng, là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối.
Miệng Đường Diễm há lớn, khiếp sợ không thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh mặt của anh.
"Anh tới làm gì?" Thi Vực trầm mặt, giọng nói lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
"Khụ...khụ! Không phải tìm người đến dập lửa cho anh sao?" Đường Diễm nén cười, giống như bỏ lỡ một trận đùa giỡn rất đặc sắc, bọn họ.... giống như chơi rất kịch liệt.
Thi Vực dựng thẳng lông mày, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau lưng Đường Diễm, "Cô ta?"
"Nếu không còn là ai?" Đường Diễm cười mỉa, quăng cho mỹ nữ bên cạnh một ánh mắt, "Còn không đi hầu hạ tốt anh em của tôi."
"Không thành vấn đề! Người ta nhất định sẽ làm cho anh quên không thoải mái vừa rồi!" Mỹ nữ nhún nhún ngực, cười đến quyến rũ gợi cảm.
Thi Vực theo bản năng nhíu mày, người phụ nữ trước mắt khiến anh cực kỳ phản cảm.
Ném xì gà trong tay tới trên gạt tàn thủy tinh, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đường Diễm, "Mang đi."
Không khí đột nhiên lạnh lẽo, mang theo chút hơi thở không biết tên.
Nhìn ra được Thi Vực đã không còn hào hứng, Đường Diễm cười xấu xa với anh, "Xem ra, lửa này sợ là đã được dập rồi!"
Nói xong, mang theo mỹ nữ kia xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Thi Vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn dài....
【 Thẩm Chanh: Tình yêu trong mắt em, có anh, mới có bộ dáng như vậy 】
【 Thi Vực: Vậy thì trở về, anh nuôi dưỡng em. 】
Chuyện xưa bắt đầu....
................
"2808...."
Đi ra thang máy, Thẩm Chanh sờ lên cái cằm, yên lặng lãi nhãi.
Nhìn nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong, ấn chuông cửa, im lặng chờ đợi.
Két một tiếng.
Cửa mở rồi!
"Xin chào, tôi là...."
Thẩm Chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy thoái, nhưng chưa nói hết câu, đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, dùng một tay kéo cô đi vào.
Đóng cửa nhà, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Trong bóng tối, Thẩm Chanh mở to mắt.
Vẫn chưa làm ra cử động nào đã bị người đàn ông đẩy tới trên tường....
"Chớ lộn xộn!"
Cảnh báo trong lòng Thẩm Chanh vang lớn, "Anh làm gì vậy?"
"Thật ồn ào!"
Giọng người đàn ông trầm khàn, vô cùng từ tính.
Thẩm Chanh vô thức nhíu mày, cảm giác được bàn tay to nóng rực chạy không quy củ ở trên người cô, cô thét chói tai: "Khốn kiếp!"
"Giả thuần khiết?" Người đàn ông hừ nhẹ.
"Mẹ anh mới giả thuần khiết!" Thẩm Chanh tức giận mắng to, giơ tay lên.
Bốp!
Trong phòng yên tĩnh, tiếng bạt tai đặc biệt vang dội.
"Đánh tôi?" Trong giọng nói người đàn ông lộ ra hơi thở nguy hiểm, một phát chế trụ hai tay Thẩm Chanh, nâng lên trên đỉnh đầu cô, hung hăng bắt lấy môi của cô.
Mẹ nó!
Ăn đậu hũ của cô?
Hàm răng hung hăng khẽ cắn, mùi máu tươi lập tức chui vào trong miệng.
"A...." Người đàn ông phát ra âm thanh hút khí.
Nhưng chỉ tạm dừng một giây, bàn tay mạnh mẽ có lực suýt chút nữa bóp nát cằm của cô, "À! Hóa ra là con mèo hoang!"
"Anh mới phải mèo, cả nhà anh đều là mèo!"
"Câm miệng."
"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!" Thẩm Chanh tức giận đến nổi giận.
"Ừ, tùy cô." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, giống như là từ chối cho ý kiến.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên một tiếng tiếp một tiếng.
Ngừng thở, Thẩm Chanh cảm thấy được chút sức sống.
Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu, cuối cùng dừng lại.
Két!
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Cửa nhà bị người mở ra.
Thi Vực híp mắt, lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người tới, khẽ phát ra một tiếng nguyền rủa: "Cút!"
Đường Diễm trừng lớn mắt, rất hoang mang với tất cả chuyện trước mắt, "Các người đây là...."
Thẩm Chanh liếc qua người tới, thu hồi ánh mắt.
Bốp!
Trả lời người tới là một tiếng vang thanh thúy.
Đúng vậy, Thẩm Chanh dùng sức quăng cái tát thứ hai.
Thi Vực bị đánh tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên dấu tay.
Thẩm Chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉnh sửa xong cổ áo bị làm lộn xộn, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài.
Tĩnh mịch.
Trong phòng, là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối.
Miệng Đường Diễm há lớn, khiếp sợ không thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh mặt của anh.
"Anh tới làm gì?" Thi Vực trầm mặt, giọng nói lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
"Khụ...khụ! Không phải tìm người đến dập lửa cho anh sao?" Đường Diễm nén cười, giống như bỏ lỡ một trận đùa giỡn rất đặc sắc, bọn họ.... giống như chơi rất kịch liệt.
Thi Vực dựng thẳng lông mày, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau lưng Đường Diễm, "Cô ta?"
"Nếu không còn là ai?" Đường Diễm cười mỉa, quăng cho mỹ nữ bên cạnh một ánh mắt, "Còn không đi hầu hạ tốt anh em của tôi."
"Không thành vấn đề! Người ta nhất định sẽ làm cho anh quên không thoải mái vừa rồi!" Mỹ nữ nhún nhún ngực, cười đến quyến rũ gợi cảm.
Thi Vực theo bản năng nhíu mày, người phụ nữ trước mắt khiến anh cực kỳ phản cảm.
Ném xì gà trong tay tới trên gạt tàn thủy tinh, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đường Diễm, "Mang đi."
Không khí đột nhiên lạnh lẽo, mang theo chút hơi thở không biết tên.
Nhìn ra được Thi Vực đã không còn hào hứng, Đường Diễm cười xấu xa với anh, "Xem ra, lửa này sợ là đã được dập rồi!"
Nói xong, mang theo mỹ nữ kia xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Thi Vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn dài....
Bình luận facebook