-
Chương 130
"Thật vậy sao?" Tôi sờ trán mình, quả thật nóng muốn phỏng tay.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, ráng nhịn đói chút nữa sẽ có cơm ăn." Anh ta thật hiếm khi nói chuyện dịu dàng với tôi như vậy, làm tôi hơi sợ!
"Thật xin lỗi, lại làm phiền đến anh rồi!"
"Tôi quen rồi!" Anh ta bất đắc dĩ nói: "Nếu em không muốn lại gây thêm phiền phức cho tôi thì mau chóng khỏi bệnh đi!
"Ừ, tôi biết rồi." Tôi vô lực nhìn anh ta, cảm thấy trong người thật mệt mỏi.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bưng cái khay đi vào.
"Cô gái, cô tỉnh rồi sao!"
Tôi gắng gượng hồi phục lại tinh thần, kêu một tiếng: "Chào dì."
Người phụ nữ thân thiện nói: "Haha, có đói bụng chưa, đến ăn chút cháo đi!"
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình một chút sức lực cũng không có, Lục Minh Hiên phải đỡ cánh tay tôi, ôm tôi ngồi dậy
Tôi vươn tay nhận cái chén trong tay người phụ nữ, cảm thấy hai tay mình mềm nhũn.
Người phụ nữ thấy tôi không có sức lực, trực tiếp đưa chén cháo cho Lục Minh Hiên: "Cậu đút cho cô ấy đi!"
"Hả? Không cần....." Tôi còn chưa kịp nói xong, anh ta đã nhận lấy cái chén.
Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ anh ta thật sự đút cho tôi?
Kết quả thực sự là như vậy!
Anh ta nhẹ nhàng thổi một chút, đưa cái muỗng đến ngay miệng tôi, động tác thật dịu dàng cẩn thận, không giống một chút nào so với lúc anh ta cậy mạnh ngang ngược với tôi!
Tôi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không!
"Há miệng ra!" Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến, giống như mất kiên nhẫn.
Tôi vội vàng há mồm ăn, anh ta lại múc một muỗng đưa qua.....
Hình ảnh hài hòa ấm áp như vậy, tôi hoàn toàn không thể tin nổi, thật giống trong mơ.
Cảm giác khó hiểu trong lòng lại bắt đầu rung động.
Người phụ nữ vẫn đứng bên cạnh nhìn, nở nụ cười hoà nhã, để một chén cơm khác lên bàn, nói với Lục Minh Hiên: "Cái này là chuẩn bị cho cậu, lát nữa nhớ ăn." Nói xong đi ra ngoài.
Anh ta rất thiếu kiên nhẫn, vậy mà cũng đút xong một bát cháo cho tôi rồi.
"Muốn ăn nữa không?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu nói: "Không cần." Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta, chỉ sợ giây tiếp theo anh ta sẽ lại thay đổi thái độ.
"Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt đi." Anh ta đỡ tôi nằm xuống, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho tôi.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta, vẫn còn hơi hoài nghi đây là cảnh trong mơ, Lục Minh Hiên làm sao có thể dịu dàng như vậy được chứ?
"Em nghỉ ngơi cho tốt, ráng nhịn đói chút nữa sẽ có cơm ăn." Anh ta thật hiếm khi nói chuyện dịu dàng với tôi như vậy, làm tôi hơi sợ!
"Thật xin lỗi, lại làm phiền đến anh rồi!"
"Tôi quen rồi!" Anh ta bất đắc dĩ nói: "Nếu em không muốn lại gây thêm phiền phức cho tôi thì mau chóng khỏi bệnh đi!
"Ừ, tôi biết rồi." Tôi vô lực nhìn anh ta, cảm thấy trong người thật mệt mỏi.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bưng cái khay đi vào.
"Cô gái, cô tỉnh rồi sao!"
Tôi gắng gượng hồi phục lại tinh thần, kêu một tiếng: "Chào dì."
Người phụ nữ thân thiện nói: "Haha, có đói bụng chưa, đến ăn chút cháo đi!"
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình một chút sức lực cũng không có, Lục Minh Hiên phải đỡ cánh tay tôi, ôm tôi ngồi dậy
Tôi vươn tay nhận cái chén trong tay người phụ nữ, cảm thấy hai tay mình mềm nhũn.
Người phụ nữ thấy tôi không có sức lực, trực tiếp đưa chén cháo cho Lục Minh Hiên: "Cậu đút cho cô ấy đi!"
"Hả? Không cần....." Tôi còn chưa kịp nói xong, anh ta đã nhận lấy cái chén.
Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ anh ta thật sự đút cho tôi?
Kết quả thực sự là như vậy!
Anh ta nhẹ nhàng thổi một chút, đưa cái muỗng đến ngay miệng tôi, động tác thật dịu dàng cẩn thận, không giống một chút nào so với lúc anh ta cậy mạnh ngang ngược với tôi!
Tôi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không!
"Há miệng ra!" Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến, giống như mất kiên nhẫn.
Tôi vội vàng há mồm ăn, anh ta lại múc một muỗng đưa qua.....
Hình ảnh hài hòa ấm áp như vậy, tôi hoàn toàn không thể tin nổi, thật giống trong mơ.
Cảm giác khó hiểu trong lòng lại bắt đầu rung động.
Người phụ nữ vẫn đứng bên cạnh nhìn, nở nụ cười hoà nhã, để một chén cơm khác lên bàn, nói với Lục Minh Hiên: "Cái này là chuẩn bị cho cậu, lát nữa nhớ ăn." Nói xong đi ra ngoài.
Anh ta rất thiếu kiên nhẫn, vậy mà cũng đút xong một bát cháo cho tôi rồi.
"Muốn ăn nữa không?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu nói: "Không cần." Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta, chỉ sợ giây tiếp theo anh ta sẽ lại thay đổi thái độ.
"Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt đi." Anh ta đỡ tôi nằm xuống, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho tôi.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta, vẫn còn hơi hoài nghi đây là cảnh trong mơ, Lục Minh Hiên làm sao có thể dịu dàng như vậy được chứ?
Bình luận facebook