-
Chương 131
Tôi trơ mắt nhìn anh ta, vẫn còn hơi hoài nghi đây là cảnh trong mơ, Lục Minh Hiên làm sao có thể dịu dàng như vậy được chứ?
Anh ta bị tôi nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, ra lệnh cho tôi: "Nhắm mắt lại!"
Giây tiếp theo, tôi liền nhắm mắt lại.
Có lẽ tôi thật sự rất mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu thì ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ màng, dường như tôi cảm thấy có người đang vuốt ve cái trán tôi, sau đó có một cảm giác lạnh lẽo trên trán, thật thoải mái quá.......
Tôi muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mệt quá.....
Mãi đến lúc tôi tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Tôi cảm thấy đỡ hơn hôm qua rất nhiều, lúc mở mắt ra cũng không thấy đau đầu nữa, nhưng thật ra cánh tay có hơi nặng, giống như có cái gì đè lên.
Cúi đầu xuống thì nhìn thấy, thì ra là Lục Minh Hiên! Anh ta đang dựa lên cánh tay tôi ngủ.
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào gương mặt nằm nghiêng xinh đẹp của anh ta, phác họa một đường cong hoàn mĩ trên khuôn mặt. Cái cằm vừa cương nghị vừa nhu hòa càng làm cho gương mặt thêm phần tuấn tú.
Không biết tại sao, thời khắc này, trong mắt tôi anh ta lại càng đẹp trai hơn lúc trước.
Người đàn ông ngang ngược này thì ra cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Đột nhiên anh ta hơi nhíu mày, hàng lông mi dài như cánh bướm chậm rãi mở ra.
Trong lòng tôi nhảy lên, ánh mắt hơi bối rối, giống như đang làm chuyện gì mờ ám bị người phát hiện.
"Em dậy rồi sao?" Anh ta vừa nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên trán tôi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Em hạ sốt rồi."
Tôi sờ sờ trán mình: "Hình như là vậy."
"Đầu còn đau không?"
"Không đau."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Anh ta nhẹ nhõm thở dài một hơi, trông hơi uể oải, hẳn là hôm qua ngủ không được.
"Tối qua anh không có ngủ sao?" Tôi cẩn thận hỏi, quan sát gương mặt anh ta.
Anh ta không nói gì, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Người phụ nữ đẩy cửa đi vào, thấy chúng tôi đã dậy, cười nói: "Hai người đã dậy rồi à! Mau ra ngoài ăn sáng đi!"
Phòng khách đơn sơ, có mấy cái ghế gỗ vây quanh một cái bàn vuông, trên bàn để bốn chén cháo và vài món rau dưa.
Tôi nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhìn rõ nơi mình đang ở.
Là một căn nhà đắp bằng đất, mái ngói, căn nhà đơn sơ như vậy tôi còn chưa bao giờ ở qua đâu!
Tôi đột nhiên cảm thấy thật kinh ngạc, loại người xuất thân từ gia đình quý tộc như Lục Minh Hiên, nhà cửa đều là biệt thự cao cấp, anh ta ở đây nguyên buổi tối, có thể chịu đựng được sao?
Anh ta bị tôi nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, ra lệnh cho tôi: "Nhắm mắt lại!"
Giây tiếp theo, tôi liền nhắm mắt lại.
Có lẽ tôi thật sự rất mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu thì ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ màng, dường như tôi cảm thấy có người đang vuốt ve cái trán tôi, sau đó có một cảm giác lạnh lẽo trên trán, thật thoải mái quá.......
Tôi muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mệt quá.....
Mãi đến lúc tôi tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Tôi cảm thấy đỡ hơn hôm qua rất nhiều, lúc mở mắt ra cũng không thấy đau đầu nữa, nhưng thật ra cánh tay có hơi nặng, giống như có cái gì đè lên.
Cúi đầu xuống thì nhìn thấy, thì ra là Lục Minh Hiên! Anh ta đang dựa lên cánh tay tôi ngủ.
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào gương mặt nằm nghiêng xinh đẹp của anh ta, phác họa một đường cong hoàn mĩ trên khuôn mặt. Cái cằm vừa cương nghị vừa nhu hòa càng làm cho gương mặt thêm phần tuấn tú.
Không biết tại sao, thời khắc này, trong mắt tôi anh ta lại càng đẹp trai hơn lúc trước.
Người đàn ông ngang ngược này thì ra cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Đột nhiên anh ta hơi nhíu mày, hàng lông mi dài như cánh bướm chậm rãi mở ra.
Trong lòng tôi nhảy lên, ánh mắt hơi bối rối, giống như đang làm chuyện gì mờ ám bị người phát hiện.
"Em dậy rồi sao?" Anh ta vừa nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên trán tôi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Em hạ sốt rồi."
Tôi sờ sờ trán mình: "Hình như là vậy."
"Đầu còn đau không?"
"Không đau."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Anh ta nhẹ nhõm thở dài một hơi, trông hơi uể oải, hẳn là hôm qua ngủ không được.
"Tối qua anh không có ngủ sao?" Tôi cẩn thận hỏi, quan sát gương mặt anh ta.
Anh ta không nói gì, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Người phụ nữ đẩy cửa đi vào, thấy chúng tôi đã dậy, cười nói: "Hai người đã dậy rồi à! Mau ra ngoài ăn sáng đi!"
Phòng khách đơn sơ, có mấy cái ghế gỗ vây quanh một cái bàn vuông, trên bàn để bốn chén cháo và vài món rau dưa.
Tôi nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhìn rõ nơi mình đang ở.
Là một căn nhà đắp bằng đất, mái ngói, căn nhà đơn sơ như vậy tôi còn chưa bao giờ ở qua đâu!
Tôi đột nhiên cảm thấy thật kinh ngạc, loại người xuất thân từ gia đình quý tộc như Lục Minh Hiên, nhà cửa đều là biệt thự cao cấp, anh ta ở đây nguyên buổi tối, có thể chịu đựng được sao?
Bình luận facebook