-
Chương 143
Tôi hơi sợ, theo bản năng trốn ra sau lưng Lục Minh Hiên, người đàn bà này giống như đại ca xã hội đen, không mang theo tiền trong người thật đúng là không dám tiến vào cửa hàng của bà!
"Xin chào, cho hỏi mì thịt bò bao nhiêu một tô vậy?" Lục Minh Hiên làm mặt dày, lễ phép hỏi bà chủ.
"Bảy đồng một tô." Bà chủ quán trả lời xong ngẩng mặt lên, ánh mắt đảo qua người Lục Minh Hiên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Anh chàng đẹp trai này muốn ăn mì sao? Muốn ăn mấy tô đây?"
Lục Minh Hiên ngại ngùng nói: "Thật xin lỗi, bây giờ trong người tôi chỉ còn có năm đồng tám xu thôi, có thể hay không....."
"Không mang theo đủ tiền chứ gì?" Bà chủ quán vừa nghe đã hiểu, cười ha ha: "Tướng mạo của cậu đẹp trai như vậy, bán cho cậu năm đồng một tô là được rồi!"
Lục Minh Hiên vừa nghe xong, vui vẻ nở nụ cười: "Cảm ơn bà chủ, bà thật tốt bụng quá."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Lục Minh Hiên nói cám ơn, còn nói người ta tốt bụng nữa chứ? Những lời này trước đây anh ta chưa bao giờ nói, mà tôi cũng không nghĩ rằng người như anh ta lại còn có thể khen người khác tốt.
Trong ấn tượng của tôi, ngoài la mắng tức giận với người khác, tôi chưa bao giờ nghe anh ta nói lời ngon tiếng ngọt với bất kỳ người nào!
"Ôi dào anh chàng đẹp trai này nói chuyện cũng thật dễ nghe!" Bà chủ được khen nên tâm trạng vô cùng tốt, nhìn thấy tôi đang đứng sau lưng Lục Minh Hiên liền hỏi: "Cô gái nhỏ này chắc là em gái của cậu phải không?"
Cô gái nhỏ? Em gái? Tôi có nhỏ như vậy sao?
"Cô ấy là....." Lục Minh Hiên còn chưa kịp nói xong đã bị bà chủ ngắt lời.
"Hai người ăn một tô làm sao đủ no được, tôi tặng thêm hai người một tô nữa, lần sau lại ghé quán tôi ăn mì!" Bà chủ quán nói xong, quay qua nói với nhà bếp: "Hai tô mì thịt bò, làm nhanh một chút!"
"Cám ơn bà chủ....."
Tìm chỗ ngồi xuống, tôi nhận thấy bà chủ đang dùng ánh mắt mê luyến nhìn chằm chằm Lục Minh Hiên.
Anh ta cũng không thèm để ý, giống như đã sớm quen với ánh mắt của người khác.
"Sở hữu vẻ ngoài đẹp trai thật là tốt, ăn mì cũng có thể mua một tặng một!" Lúc nói những lời này, tôi vừa hâm mộ vừa ghen tị, không ngờ đẹp trai cũng có thể kiếm ra tiền!
Lục Minh Hiên liếc tôi một cái: "Còn không phải vì em nên tôi mới phải hy sinh "nhan sắc" sao? Có mì ăn mà còn nói móc tôi hả?"
"Cái này không phải nói móc mà là nói thật!" Tôi nhịn không được đấu võ mồm cùng anh ta.
Rất nhanh, người phục vụ bưng mì lên.
Mì thịt bò thơm quá, chỉ là có hơi ít thịt. Tôi vội vàng gấp một khối thịt bỏ vô miệng.
"Hà...... Nóng quá..... Ngon quá đi..... " Chắc lúc này tôi thật sự rất đói bụng rồi, đây là tô mì thịt bò ngon nhất mà tôi từng được ăn!
"Coi chừng nóng." Anh ta nhắc nhở tôi, trên mặt hiện lên nét dịu dàng.
"Xin chào, cho hỏi mì thịt bò bao nhiêu một tô vậy?" Lục Minh Hiên làm mặt dày, lễ phép hỏi bà chủ.
"Bảy đồng một tô." Bà chủ quán trả lời xong ngẩng mặt lên, ánh mắt đảo qua người Lục Minh Hiên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Anh chàng đẹp trai này muốn ăn mì sao? Muốn ăn mấy tô đây?"
Lục Minh Hiên ngại ngùng nói: "Thật xin lỗi, bây giờ trong người tôi chỉ còn có năm đồng tám xu thôi, có thể hay không....."
"Không mang theo đủ tiền chứ gì?" Bà chủ quán vừa nghe đã hiểu, cười ha ha: "Tướng mạo của cậu đẹp trai như vậy, bán cho cậu năm đồng một tô là được rồi!"
Lục Minh Hiên vừa nghe xong, vui vẻ nở nụ cười: "Cảm ơn bà chủ, bà thật tốt bụng quá."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Lục Minh Hiên nói cám ơn, còn nói người ta tốt bụng nữa chứ? Những lời này trước đây anh ta chưa bao giờ nói, mà tôi cũng không nghĩ rằng người như anh ta lại còn có thể khen người khác tốt.
Trong ấn tượng của tôi, ngoài la mắng tức giận với người khác, tôi chưa bao giờ nghe anh ta nói lời ngon tiếng ngọt với bất kỳ người nào!
"Ôi dào anh chàng đẹp trai này nói chuyện cũng thật dễ nghe!" Bà chủ được khen nên tâm trạng vô cùng tốt, nhìn thấy tôi đang đứng sau lưng Lục Minh Hiên liền hỏi: "Cô gái nhỏ này chắc là em gái của cậu phải không?"
Cô gái nhỏ? Em gái? Tôi có nhỏ như vậy sao?
"Cô ấy là....." Lục Minh Hiên còn chưa kịp nói xong đã bị bà chủ ngắt lời.
"Hai người ăn một tô làm sao đủ no được, tôi tặng thêm hai người một tô nữa, lần sau lại ghé quán tôi ăn mì!" Bà chủ quán nói xong, quay qua nói với nhà bếp: "Hai tô mì thịt bò, làm nhanh một chút!"
"Cám ơn bà chủ....."
Tìm chỗ ngồi xuống, tôi nhận thấy bà chủ đang dùng ánh mắt mê luyến nhìn chằm chằm Lục Minh Hiên.
Anh ta cũng không thèm để ý, giống như đã sớm quen với ánh mắt của người khác.
"Sở hữu vẻ ngoài đẹp trai thật là tốt, ăn mì cũng có thể mua một tặng một!" Lúc nói những lời này, tôi vừa hâm mộ vừa ghen tị, không ngờ đẹp trai cũng có thể kiếm ra tiền!
Lục Minh Hiên liếc tôi một cái: "Còn không phải vì em nên tôi mới phải hy sinh "nhan sắc" sao? Có mì ăn mà còn nói móc tôi hả?"
"Cái này không phải nói móc mà là nói thật!" Tôi nhịn không được đấu võ mồm cùng anh ta.
Rất nhanh, người phục vụ bưng mì lên.
Mì thịt bò thơm quá, chỉ là có hơi ít thịt. Tôi vội vàng gấp một khối thịt bỏ vô miệng.
"Hà...... Nóng quá..... Ngon quá đi..... " Chắc lúc này tôi thật sự rất đói bụng rồi, đây là tô mì thịt bò ngon nhất mà tôi từng được ăn!
"Coi chừng nóng." Anh ta nhắc nhở tôi, trên mặt hiện lên nét dịu dàng.
Bình luận facebook