-
Chương 144
"Coi chừng nóng." Anh ta nhắc nhở tôi, trên mặt hiện lên nét dịu dàng.
Một tô mì chỉ có mấy miếng thịt bò, tôi gắp từng miếng thịt lên ăn, hai ba gắp là hết rồi, liếm liếm môi, tôi còn muốn ăn nữa cơ!
Đột nhiên, Lục Minh Hiên đổi tô mì của anh ta cho tôi.
"Sao vậy?" Tôi nhìn anh ta, lại nhìn xuống tô mì chưa có ăn vẫn còn nguyên thịt bò, mấy miếng thịt bò hấp dẫn nằm trên mặt, làm tôi thèm chảy nước miếng.
"Tôi không thích ăn thịt bò." Anh ta lạnh lùng nói, sau đó ăn tô mì không có thịt bò của tôi.
"Ơ....." Tôi cắn cắn đôi đũa, ánh mắt lấp lánh nhìn anh ta, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Còn không mau ăn đi?" Anh ta đưa mắt liếc tôi.
"Ừm!" Tôi nhanh chóng ăn.
Ăn mì xong, tôi thỏa mãn vươn vai một cái, không ngờ có năm đồng cũng có thể ăn no như vậy!
Ra khỏi tiệm mì, tôi lại bắt đầu hoang mang.
"Tiếp theo phải làm cái gì đây? Chúng ta chỉ còn có tám xu." Tôi đếm tám xu tiền trong tay, thở dài.
"Được tới đâu hay tới đó đi!" Lục Minh Hiên nhìn về phía trước: "Bây giờ đi dọc theo đường quốc lộ đi, hy vọng có thể tìm được một chiếc xe có thể cho chúng ta đi nhờ."
"Chuyện anh mất tích lớn như vậy, sao còn chưa có người đi tìm chúng ta chứ?" Tôi buồn bực, dù gì cũng đã mất tích hai ngày nay rồi.
Lục Minh Hiên trừng mắt nhìn tôi: "Em không thấy nơi này lạc hậu đến nỗi tín hiệu điện thoại cũng không có sao? Chỗ hẻo lánh như vầy, trên bản đồ còn không có, làm sao bọn họ có thể tìm được chúng ta?"
Ờ, cũng đúng! Tôi thở dài, chỉ có thể nghe theo anh ta tiến lên phía trước.
Nếu không rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu có chết cũng không ai biết.
Dường như anh ta nhìn ra sự mất mát trong lòng tôi, an ủi tôi: "Chỉ cần đến nội thành là tôi có thể liên hệ với thư ký của tôi rồi, kêu cô ấy cho người đến đón chúng ta."
"Ừ."
Chúng tôi cứ như vậy đi dọc theo quốc lộ, ở đây giống như cái thôn trang, hai bên đường đều là đồng ruộng, trồng các loại cây hoa màu, nhìn ra xa chỉ thấy đồng ruộng mênh mông, rất có hương vị nông thôn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Phong cảnh xinh đẹp như vậy, nhưng tôi lại không có tâm trạng nào mà thưởng thức, đi nhiều nên có hơi đau chân.
Tôi chân thấp chân cao bước đi, mấy ngón chân truyền đến cảm giác đau buốt, chân mày không tự giác nhíu lại.
"Làm sao vậy?" Lục Minh Hiên quay đầu lại thấy tôi đi không bình thường, cũng biết là tôi đau chân, đi lại trước mặt tôi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."
Một tô mì chỉ có mấy miếng thịt bò, tôi gắp từng miếng thịt lên ăn, hai ba gắp là hết rồi, liếm liếm môi, tôi còn muốn ăn nữa cơ!
Đột nhiên, Lục Minh Hiên đổi tô mì của anh ta cho tôi.
"Sao vậy?" Tôi nhìn anh ta, lại nhìn xuống tô mì chưa có ăn vẫn còn nguyên thịt bò, mấy miếng thịt bò hấp dẫn nằm trên mặt, làm tôi thèm chảy nước miếng.
"Tôi không thích ăn thịt bò." Anh ta lạnh lùng nói, sau đó ăn tô mì không có thịt bò của tôi.
"Ơ....." Tôi cắn cắn đôi đũa, ánh mắt lấp lánh nhìn anh ta, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Còn không mau ăn đi?" Anh ta đưa mắt liếc tôi.
"Ừm!" Tôi nhanh chóng ăn.
Ăn mì xong, tôi thỏa mãn vươn vai một cái, không ngờ có năm đồng cũng có thể ăn no như vậy!
Ra khỏi tiệm mì, tôi lại bắt đầu hoang mang.
"Tiếp theo phải làm cái gì đây? Chúng ta chỉ còn có tám xu." Tôi đếm tám xu tiền trong tay, thở dài.
"Được tới đâu hay tới đó đi!" Lục Minh Hiên nhìn về phía trước: "Bây giờ đi dọc theo đường quốc lộ đi, hy vọng có thể tìm được một chiếc xe có thể cho chúng ta đi nhờ."
"Chuyện anh mất tích lớn như vậy, sao còn chưa có người đi tìm chúng ta chứ?" Tôi buồn bực, dù gì cũng đã mất tích hai ngày nay rồi.
Lục Minh Hiên trừng mắt nhìn tôi: "Em không thấy nơi này lạc hậu đến nỗi tín hiệu điện thoại cũng không có sao? Chỗ hẻo lánh như vầy, trên bản đồ còn không có, làm sao bọn họ có thể tìm được chúng ta?"
Ờ, cũng đúng! Tôi thở dài, chỉ có thể nghe theo anh ta tiến lên phía trước.
Nếu không rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu có chết cũng không ai biết.
Dường như anh ta nhìn ra sự mất mát trong lòng tôi, an ủi tôi: "Chỉ cần đến nội thành là tôi có thể liên hệ với thư ký của tôi rồi, kêu cô ấy cho người đến đón chúng ta."
"Ừ."
Chúng tôi cứ như vậy đi dọc theo quốc lộ, ở đây giống như cái thôn trang, hai bên đường đều là đồng ruộng, trồng các loại cây hoa màu, nhìn ra xa chỉ thấy đồng ruộng mênh mông, rất có hương vị nông thôn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Phong cảnh xinh đẹp như vậy, nhưng tôi lại không có tâm trạng nào mà thưởng thức, đi nhiều nên có hơi đau chân.
Tôi chân thấp chân cao bước đi, mấy ngón chân truyền đến cảm giác đau buốt, chân mày không tự giác nhíu lại.
"Làm sao vậy?" Lục Minh Hiên quay đầu lại thấy tôi đi không bình thường, cũng biết là tôi đau chân, đi lại trước mặt tôi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."
Bình luận facebook