-
Chương 185
"Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cơm xong có muốn đi xem phim không?" Anh ta đề nghị.
"Anh dám đi xem phim sao?" Tôi nhíu mày, buồn cười nhìn anh ta: "Anh là nhân vật của công chúng đó nha, nổi tiếng như vậy mà dám đến rạp xem phim sao?"
Anh ta cười: "Đội nón đeo khẩu trang vào, đeo thêm một cặp kính râm, ai mà biết anh là Tô Quân được, lần nào anh đi xem phim cũng cải trang như vây, mọi người cũng cố gắng tránh xa anh, cho là anh có bệnh!"
Tôi phì cười.
"Bây giờ em cũng là người của công chúng rồi đó, phải thích ứng với thân phận của mình nhanh một chút! Em vẫn chưa xem phim chúng ta đóng phải không?"
"Chưa có xem qua." Tôi cảm thấy tự mình vô rạp xem phim mình đóng thật là kỳ quái, khuôn mặt của mình trên màn ảnh lớn lúc ẩn lúc hiện, ngồi cạnh người khác xem phim, cảm thấy rất không tự nhiên, nếu bị nhận ra không phải là rất phiền toái sao?
"Em cũng nên thử đi." Anh ta tà mị cười một tiếng, chiếc xe vòng lại đi một hướng khác.
Tôi mơ hồ cảm giác được cái gì, hỏi anh ta: "Đi đâu vậy?"
"Rạp chiếu phim..."
"Không phải nói đi ăn cơm trước sao?"
"Dù sao thời gian vẫn còn sớm, xem phim trước đi, thừa dịp bộ phim còn chưa có chiếu, vừa vặn nửa tiếng nửa sẽ có một suất, bây giờ tới đó vẫn còn kịp..."
Hai mươi phút sau, trước cửa rạp chiếu phim. Hai người đội mũ lưỡi trai, trên mặt mang khẩu trang, đang xếp hàng mua vé. Hai người mờ mờ ám ám, thỉnh thoảng chỉnh lại cổ áo, bộ dạng thấp thỏm chột dạ.
"Chúng ta có hơi huênh hoang quá hay không?" Tôi hỏi nhỏ Tô Quân.
"Trùm kín mít như vầy rồi còn huênh hoang cái gì chứ?" Anh ta liếc tôi, kéo cổ áo xuống: "Em đừng khẩn trương như vậy có được hay không, chúng ta cũng không phải là không thể ra ngoài, làm gì mà giống tên trộm vậy."
Tô Quân vừa mới dứt lời, bên cạnh đã truyền tới giọng nói của mấy cô gái.
Cô A: "Xem phim gì bây giờ?"
Cô B: "Xem ‘Ông xã tôi vô cùng giàu có đi’, tớ muốn xem Tô Quân!"
Cô A: "Ừ, Tô Quân thật là đẹp trai quá đi! Nhưng tớ không thích nhân vật nữ chính, dáng vẻ thật xấu xí, làm sao xứng được với Tô Quân nhà chúng ta chứ!"
Trong nháy mắt khuôn mặt tôi đen lại, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Dáng vẻ tôi xấu xí sao?
Tô Quân vỗ vỗ vai tôi, giống như đang an ủi: Đừng quan tâm, đừng quan tâm...
Cô B: "Không hẳn như vậy đâu, nữ chính rất thuần khiết khả ái! Ngược lại tớ rất ghét cái cô Đỗ Phi Phi kia..."
"Anh dám đi xem phim sao?" Tôi nhíu mày, buồn cười nhìn anh ta: "Anh là nhân vật của công chúng đó nha, nổi tiếng như vậy mà dám đến rạp xem phim sao?"
Anh ta cười: "Đội nón đeo khẩu trang vào, đeo thêm một cặp kính râm, ai mà biết anh là Tô Quân được, lần nào anh đi xem phim cũng cải trang như vây, mọi người cũng cố gắng tránh xa anh, cho là anh có bệnh!"
Tôi phì cười.
"Bây giờ em cũng là người của công chúng rồi đó, phải thích ứng với thân phận của mình nhanh một chút! Em vẫn chưa xem phim chúng ta đóng phải không?"
"Chưa có xem qua." Tôi cảm thấy tự mình vô rạp xem phim mình đóng thật là kỳ quái, khuôn mặt của mình trên màn ảnh lớn lúc ẩn lúc hiện, ngồi cạnh người khác xem phim, cảm thấy rất không tự nhiên, nếu bị nhận ra không phải là rất phiền toái sao?
"Em cũng nên thử đi." Anh ta tà mị cười một tiếng, chiếc xe vòng lại đi một hướng khác.
Tôi mơ hồ cảm giác được cái gì, hỏi anh ta: "Đi đâu vậy?"
"Rạp chiếu phim..."
"Không phải nói đi ăn cơm trước sao?"
"Dù sao thời gian vẫn còn sớm, xem phim trước đi, thừa dịp bộ phim còn chưa có chiếu, vừa vặn nửa tiếng nửa sẽ có một suất, bây giờ tới đó vẫn còn kịp..."
Hai mươi phút sau, trước cửa rạp chiếu phim. Hai người đội mũ lưỡi trai, trên mặt mang khẩu trang, đang xếp hàng mua vé. Hai người mờ mờ ám ám, thỉnh thoảng chỉnh lại cổ áo, bộ dạng thấp thỏm chột dạ.
"Chúng ta có hơi huênh hoang quá hay không?" Tôi hỏi nhỏ Tô Quân.
"Trùm kín mít như vầy rồi còn huênh hoang cái gì chứ?" Anh ta liếc tôi, kéo cổ áo xuống: "Em đừng khẩn trương như vậy có được hay không, chúng ta cũng không phải là không thể ra ngoài, làm gì mà giống tên trộm vậy."
Tô Quân vừa mới dứt lời, bên cạnh đã truyền tới giọng nói của mấy cô gái.
Cô A: "Xem phim gì bây giờ?"
Cô B: "Xem ‘Ông xã tôi vô cùng giàu có đi’, tớ muốn xem Tô Quân!"
Cô A: "Ừ, Tô Quân thật là đẹp trai quá đi! Nhưng tớ không thích nhân vật nữ chính, dáng vẻ thật xấu xí, làm sao xứng được với Tô Quân nhà chúng ta chứ!"
Trong nháy mắt khuôn mặt tôi đen lại, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Dáng vẻ tôi xấu xí sao?
Tô Quân vỗ vỗ vai tôi, giống như đang an ủi: Đừng quan tâm, đừng quan tâm...
Cô B: "Không hẳn như vậy đâu, nữ chính rất thuần khiết khả ái! Ngược lại tớ rất ghét cái cô Đỗ Phi Phi kia..."
Bình luận facebook