-
Chương 270
"Bàn tay nào của ông ngày hôm qua chạm vào cô ấy? Bên này? Hay là bên này? Hay là cả hai luôn?"
"Không không không... Cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi... Tôi không bao giờ dám chạm vào nữa..."
"Tôi nghĩ, hẳn là tay phải." Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, đã nghe "pằng" một tiếng.
Dương Văn Hoa hét thảm thiết, bàn tay phải bị trúng đạn, nhất thời máu chảy lênh láng, sắp ngất đi.
Lục Minh Hiên ra dấu tay, một vệ sĩ lập tức nhận mệnh lệnh, không biết lấy từ đâu ra một xô nước, dội từ trên đỉnh đầu ông ta xuống.
Dương Văn Hoa tỉnh táo lại chút ít, ánh mắt hoảng sợ, không nhìn rõ phương hướng nữa, trong miệng lầm bầm kêu lên: "Đừng mà, đừng giết tôi... Đừng giết tôi mà..."
"Muốn năm trăm vạn sao?"
"Không, không... Tôi không cần... Tôi không cần cái gì hết... Cầu xin anh bỏ qua cho tôi..."
"Tôi cho ông đủ một trăm triệu... tiền âm phủ, chờ khi nào ông chết đi, sẽ đốt cho ông!"
"Không, không..." Dương Văn Hoa kêu to: "Cứu mạng, cứu tôi với...Có người muốn giết người... Muốn giết người kìa... Cứu tôi với..."
Cả bãi đậu xe vang vọng tiếng hét thê lương của ông ta, một loại cảm giác chết chọc ngưng tụ trong không khí.
"Mạc Oánh... Cứu, cứu tôi... Tôi không dám làm như vậy nữa... Mạc Oánh... Mau cứu tôi..." Ông ta khẩn cầu nhìn tôi, giống như đang cận kề cái chết rồi, thấy được một cọng rơm, cũng muốn liều mạng nắm lấy, không bò được mấy bước, lại bị đá văng ra xa.
Thật là tàn nhẫn! Tôi phát run nhìn người đàn ông máu chảy đầm đìa nằm đằng kia, lui về phía sau một bước.
Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, quay qua nói với thủ hạ: "Đem ông ta đi giải quyết!" Nói xong, ôm thắt lưng tôi định rời đi.
"A, Văn Hoa..."
Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn kêu lên thảm thiết.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng một người phụ nữ đang nhào tới, ôm lấy đầu tên Dương Văn Hoa đang bị chảy máu đầm đìa.
"Văn Hoa, Văn Hoa, anh bị sao vậy, trời... Sao lại như vầy... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra..."
"Văn Phượng, cứu anh... Cứu anh với..."
Mạc Văn Phượng kinh hoảng nhìn mấy vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, đột nhiên chú ý đến tôi và Lục Minh Hiên.
"Oánh Oánh, đã xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao lại muốn giết anh ấy, tại sao giết anh ấy..." Mạc Văn Phượng khóc to lên nhìn tôi.
Tôi cắn môi không nói gì.
"Ông ta làm phải chuyện không nên làm." Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, trả lời thay tôi.
"Không không không... Cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi... Tôi không bao giờ dám chạm vào nữa..."
"Tôi nghĩ, hẳn là tay phải." Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, đã nghe "pằng" một tiếng.
Dương Văn Hoa hét thảm thiết, bàn tay phải bị trúng đạn, nhất thời máu chảy lênh láng, sắp ngất đi.
Lục Minh Hiên ra dấu tay, một vệ sĩ lập tức nhận mệnh lệnh, không biết lấy từ đâu ra một xô nước, dội từ trên đỉnh đầu ông ta xuống.
Dương Văn Hoa tỉnh táo lại chút ít, ánh mắt hoảng sợ, không nhìn rõ phương hướng nữa, trong miệng lầm bầm kêu lên: "Đừng mà, đừng giết tôi... Đừng giết tôi mà..."
"Muốn năm trăm vạn sao?"
"Không, không... Tôi không cần... Tôi không cần cái gì hết... Cầu xin anh bỏ qua cho tôi..."
"Tôi cho ông đủ một trăm triệu... tiền âm phủ, chờ khi nào ông chết đi, sẽ đốt cho ông!"
"Không, không..." Dương Văn Hoa kêu to: "Cứu mạng, cứu tôi với...Có người muốn giết người... Muốn giết người kìa... Cứu tôi với..."
Cả bãi đậu xe vang vọng tiếng hét thê lương của ông ta, một loại cảm giác chết chọc ngưng tụ trong không khí.
"Mạc Oánh... Cứu, cứu tôi... Tôi không dám làm như vậy nữa... Mạc Oánh... Mau cứu tôi..." Ông ta khẩn cầu nhìn tôi, giống như đang cận kề cái chết rồi, thấy được một cọng rơm, cũng muốn liều mạng nắm lấy, không bò được mấy bước, lại bị đá văng ra xa.
Thật là tàn nhẫn! Tôi phát run nhìn người đàn ông máu chảy đầm đìa nằm đằng kia, lui về phía sau một bước.
Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, quay qua nói với thủ hạ: "Đem ông ta đi giải quyết!" Nói xong, ôm thắt lưng tôi định rời đi.
"A, Văn Hoa..."
Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn kêu lên thảm thiết.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng một người phụ nữ đang nhào tới, ôm lấy đầu tên Dương Văn Hoa đang bị chảy máu đầm đìa.
"Văn Hoa, Văn Hoa, anh bị sao vậy, trời... Sao lại như vầy... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra..."
"Văn Phượng, cứu anh... Cứu anh với..."
Mạc Văn Phượng kinh hoảng nhìn mấy vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, đột nhiên chú ý đến tôi và Lục Minh Hiên.
"Oánh Oánh, đã xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao lại muốn giết anh ấy, tại sao giết anh ấy..." Mạc Văn Phượng khóc to lên nhìn tôi.
Tôi cắn môi không nói gì.
"Ông ta làm phải chuyện không nên làm." Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, trả lời thay tôi.
Bình luận facebook