-
Chương 271
"Ông ta làm phải chuyện không nên làm." Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, trả lời thay tôi.
"Anh ấy đã làm sai điều gì? Sao các người lại làm vậy với anh ấy... Hu hu hu... Lục tiên sinh, cầu xin cậu đừng giết anh ấy, xin cậu hãy bỏ qua cho anh ấy đi... Van xin cậu..."
Lục Minh Hiên không nói gì, gương mặt lạnh lùng không mang theo một tia biểu cảm.
"Mạc Oánh, con nói một câu đi, con hãy cầu xin thay Văn Hoa... Đừng giết anh ấy... Đừng có giết anh ấy mà... Mạc Oánh..."
"Người đàn ông này không đáng để bà cầu xin buông tha cho ông ấy, ông ấy đáng chết." Nhớ tới mấy hành động vừa rồi ông ta mới làm với tôi, tôi nắm chặt tay, mặc dù Lục Minh Hiên đã hành hạ ông ta rất tàn nhẫn, nhưng mà, ông ta quả thật rất đáng chết!
Loại người như vậy, không nên sống trên thế giới này.
Mạc Văn Phượng cũng bị tôi dọa sợ, giống như đã đoán ra chuyện gì không thể tha thứ được, "oa" một tiếng khóc lớn:
"Mạc Oánh... Con cứu anh ấy đi... Nói như thế nào thì anh ấy cũng là người đàn ông mẹ yêu... Mẹ rất yêu anh ấy... Cầu xin các người đừng giết anh ấy mà... Bỏ qua cho anh ấy đi... Bỏ qua cho anh ấy có được không... Tôi cầu xin các người..."
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn nổi nữa, rống to lên với bà ấy:
"Yêu? Loại đàn ông như vậy, nên chết đi chứ không nên sống trên đời này, vậy mà bà còn nói với tôi bà yêu ông ta sao? Còn tôi? Tôi là con gái của bà đó! Bà có quan tâm đến sự sống chết của tôi không? Người đàn ông này, xém chút nữa đã cưỡng gian tôi, vậy mà bà còn cầu xin tha cho ông ta sao? Tôi thậm chí còn trả giúp ông ta ba ngàn vạn tiền nợ xã hội đen nữa chứ... Đây là vì cái gì! Tại sao tôi phải thay các người trả nợ chứ!"
Bà ấy kinh ngạc nhìn tôi, giống như bị hai chữ "cưỡng gian" làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh, bà ấy lại làm ra vẻ mặt đưa đám: "Mặc dù anh ấy, anh ấy đáng chết, anh ấy rất đáng chết, mẹ cũng đáng chết... Mẹ để cho con phải gánh món nợ lớn như vậy, tất cả cũng là tại vì mẹ... Đều là mẹ không tốt... Nhưng mà... Mẹ không bỏ được người đàn ông này... Mẹ thật lòng yêu anh ấy, có lẽ con không hiểu, nhưng không sao... Mẹ không mong con sẽ tha thứ, nhưng xin con hãy tha thứ cho anh ấy một lần này... Nể mặt mẹ là mẹ con, mẹ là người đã sinh con ra, con thả anh ấy ra đi... Cầu xin con, van xin con..."
"Bà biết người đàn ông này làm ta những chuyện như vậy đối với tôi, vậy mà còn xin tôi tha thứ sao? Bà lại còn che chở cho người đàn ông này sao?" Bây giờ tôi mới phát hiện, trong lòng bà ấy, chân chính chỉ có đàn ông, tôi và ông ngoại trong lòng bà ấy, một chút địa vị cũng không có, bà ấy chưa bao giờ coi chúng tôi là người trong nhà sao?
Đàn ông, đàn ông quan trọng tới như vậy sao?
"Được! Tôi cho bà một lựa chọn, bây giờ bà mang theo ông ta rời đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại nữa! Đừng lại xuất hiện trước mặt tôi!"
"Anh ấy đã làm sai điều gì? Sao các người lại làm vậy với anh ấy... Hu hu hu... Lục tiên sinh, cầu xin cậu đừng giết anh ấy, xin cậu hãy bỏ qua cho anh ấy đi... Van xin cậu..."
Lục Minh Hiên không nói gì, gương mặt lạnh lùng không mang theo một tia biểu cảm.
"Mạc Oánh, con nói một câu đi, con hãy cầu xin thay Văn Hoa... Đừng giết anh ấy... Đừng có giết anh ấy mà... Mạc Oánh..."
"Người đàn ông này không đáng để bà cầu xin buông tha cho ông ấy, ông ấy đáng chết." Nhớ tới mấy hành động vừa rồi ông ta mới làm với tôi, tôi nắm chặt tay, mặc dù Lục Minh Hiên đã hành hạ ông ta rất tàn nhẫn, nhưng mà, ông ta quả thật rất đáng chết!
Loại người như vậy, không nên sống trên thế giới này.
Mạc Văn Phượng cũng bị tôi dọa sợ, giống như đã đoán ra chuyện gì không thể tha thứ được, "oa" một tiếng khóc lớn:
"Mạc Oánh... Con cứu anh ấy đi... Nói như thế nào thì anh ấy cũng là người đàn ông mẹ yêu... Mẹ rất yêu anh ấy... Cầu xin các người đừng giết anh ấy mà... Bỏ qua cho anh ấy đi... Bỏ qua cho anh ấy có được không... Tôi cầu xin các người..."
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn nổi nữa, rống to lên với bà ấy:
"Yêu? Loại đàn ông như vậy, nên chết đi chứ không nên sống trên đời này, vậy mà bà còn nói với tôi bà yêu ông ta sao? Còn tôi? Tôi là con gái của bà đó! Bà có quan tâm đến sự sống chết của tôi không? Người đàn ông này, xém chút nữa đã cưỡng gian tôi, vậy mà bà còn cầu xin tha cho ông ta sao? Tôi thậm chí còn trả giúp ông ta ba ngàn vạn tiền nợ xã hội đen nữa chứ... Đây là vì cái gì! Tại sao tôi phải thay các người trả nợ chứ!"
Bà ấy kinh ngạc nhìn tôi, giống như bị hai chữ "cưỡng gian" làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh, bà ấy lại làm ra vẻ mặt đưa đám: "Mặc dù anh ấy, anh ấy đáng chết, anh ấy rất đáng chết, mẹ cũng đáng chết... Mẹ để cho con phải gánh món nợ lớn như vậy, tất cả cũng là tại vì mẹ... Đều là mẹ không tốt... Nhưng mà... Mẹ không bỏ được người đàn ông này... Mẹ thật lòng yêu anh ấy, có lẽ con không hiểu, nhưng không sao... Mẹ không mong con sẽ tha thứ, nhưng xin con hãy tha thứ cho anh ấy một lần này... Nể mặt mẹ là mẹ con, mẹ là người đã sinh con ra, con thả anh ấy ra đi... Cầu xin con, van xin con..."
"Bà biết người đàn ông này làm ta những chuyện như vậy đối với tôi, vậy mà còn xin tôi tha thứ sao? Bà lại còn che chở cho người đàn ông này sao?" Bây giờ tôi mới phát hiện, trong lòng bà ấy, chân chính chỉ có đàn ông, tôi và ông ngoại trong lòng bà ấy, một chút địa vị cũng không có, bà ấy chưa bao giờ coi chúng tôi là người trong nhà sao?
Đàn ông, đàn ông quan trọng tới như vậy sao?
"Được! Tôi cho bà một lựa chọn, bây giờ bà mang theo ông ta rời đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại nữa! Đừng lại xuất hiện trước mặt tôi!"
Bình luận facebook