-
Chương 317
Tiểu Vi nhìn sắc mặt của tôi, cũng biết được đại khái là tôi đang lo lắng chuyện gì, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là kêu tôi đừng quá lo lắng, lần sau kêu chồng cùng đi.
Chồng? Tôi không định nói chuyện này cho Lục Minh Hiên, tôi không muốn anh ta biết chuyện tôi mang thai, tôi không muốn nhìn thấy anh ta, bây giờ vừa nghĩ tới anh ta, tôi sẽ lại nghĩ tới Mộng Na, nghĩ đến dấu son môi màu đỏ kia, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Hoang mang trong lòng, tôi cũng không biết mình trở về Lục gia như thế nào nữa.
Vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tôi cầm lọ thuốc tránh thai giấu trong ngăn kéo, nắm chặt trong lòng bàn tay thật lâu, thật lâu.
Sao uống thuốc tránh thai rồi vẫn còn có thể mang thai chứ? Thuốc tránh thai đáng chết, tại sao lại không có tác dụng với tôi chứ!
Làm sao bây giờ, đứa bé này, có nên phá thai không?
Nếu như không phá thai, chẳng lẽ muốn sinh nó ra sao? Lỡ sinh ra một quái thai thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó không phải là tự mình hại con mình sao?
Nghĩ đến con, trong lòng tôi đau như cắt.
Tôi, nên làm cái gì bây giờ...
"Rắc rắc", là tiếng mở cửa.
Chẳng lẽ Lục Minh Hiên đã về? Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chuyện này! Sợ hết hồn, tôi nhanh chóng ném lọ thuốc vào trong ngăn kéo khóa lại.
Quả nhiên là Lục Minh Hiên về.
Anh ta thấy tôi ngồi ở mép giường, đi tới trước mặt tôi, khẽ vuốt lên gương mặt tôi: "Hôm nay em đi đâu vậy? Gọi điện thoại mà em không nhận, anh rất lo lắng cho em, gọi về nhà thì quản gia nói em đi ra ngoài."
"Ừ, em về thăm ông ngoại." Đây là cái cớ duy nhất mà tôi có: "Sao anh về sớm vậy?"
Tôi lại nhớ đến cảnh anh ta ở cùng với Mộng Na trên xe, làm động tác thân mật, còn nhìn nhau cười, trong lòng tôi chợt căng thẳng, đau đến nỗi làm tôi không cách nào hít thở được.
"Hôm qua em không thoải mái nên anh muốn về nhà với em sớm một chút, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Anh đưa em đến bệnh viện có được không?" Đầu ngón tay thon dài của anh ta mơn trớn trên mặt tôi, rất tự nhiên vén tóc trên trán tôi ra sau vành tai...
Động tác thân mật này, rất quen thuộc, mới vừa rồi còn làm với người phụ nữ khác, bây giờ lại làm như vậy với tôi...
Trong ngực lại nổi lên một trận buồn nôn, tôi lại muốn nôn nữa rồi, nhưng vẫn cố nén, tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra cái gì, càng không thể để anh ta biết chuyện tôi mang thai.
Nếu để anh ta biết tôi lén uống thuốc tránh thai, dẫn đến đứa bé bị dị dạng, nhất định anh ta sẽ hận chết tôi!
Lần trước anh ta đã đổ hết thuốc tránh thai xuống bồn cầu rồi, có thể hiểu, hẳn là anh ta rất ghét thuốc tránh thai.
Tôi không dấu vết đẩy tay anh ta ra: "Em thật sự không có chuyện gì hết, anh cứ lo làm việc cho xong, trở lại công ty đi, em mới vừa đến bệnh viện một chuyến rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ là bị thiếu máu nhẹ thôi."
Chồng? Tôi không định nói chuyện này cho Lục Minh Hiên, tôi không muốn anh ta biết chuyện tôi mang thai, tôi không muốn nhìn thấy anh ta, bây giờ vừa nghĩ tới anh ta, tôi sẽ lại nghĩ tới Mộng Na, nghĩ đến dấu son môi màu đỏ kia, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Hoang mang trong lòng, tôi cũng không biết mình trở về Lục gia như thế nào nữa.
Vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tôi cầm lọ thuốc tránh thai giấu trong ngăn kéo, nắm chặt trong lòng bàn tay thật lâu, thật lâu.
Sao uống thuốc tránh thai rồi vẫn còn có thể mang thai chứ? Thuốc tránh thai đáng chết, tại sao lại không có tác dụng với tôi chứ!
Làm sao bây giờ, đứa bé này, có nên phá thai không?
Nếu như không phá thai, chẳng lẽ muốn sinh nó ra sao? Lỡ sinh ra một quái thai thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó không phải là tự mình hại con mình sao?
Nghĩ đến con, trong lòng tôi đau như cắt.
Tôi, nên làm cái gì bây giờ...
"Rắc rắc", là tiếng mở cửa.
Chẳng lẽ Lục Minh Hiên đã về? Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chuyện này! Sợ hết hồn, tôi nhanh chóng ném lọ thuốc vào trong ngăn kéo khóa lại.
Quả nhiên là Lục Minh Hiên về.
Anh ta thấy tôi ngồi ở mép giường, đi tới trước mặt tôi, khẽ vuốt lên gương mặt tôi: "Hôm nay em đi đâu vậy? Gọi điện thoại mà em không nhận, anh rất lo lắng cho em, gọi về nhà thì quản gia nói em đi ra ngoài."
"Ừ, em về thăm ông ngoại." Đây là cái cớ duy nhất mà tôi có: "Sao anh về sớm vậy?"
Tôi lại nhớ đến cảnh anh ta ở cùng với Mộng Na trên xe, làm động tác thân mật, còn nhìn nhau cười, trong lòng tôi chợt căng thẳng, đau đến nỗi làm tôi không cách nào hít thở được.
"Hôm qua em không thoải mái nên anh muốn về nhà với em sớm một chút, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Anh đưa em đến bệnh viện có được không?" Đầu ngón tay thon dài của anh ta mơn trớn trên mặt tôi, rất tự nhiên vén tóc trên trán tôi ra sau vành tai...
Động tác thân mật này, rất quen thuộc, mới vừa rồi còn làm với người phụ nữ khác, bây giờ lại làm như vậy với tôi...
Trong ngực lại nổi lên một trận buồn nôn, tôi lại muốn nôn nữa rồi, nhưng vẫn cố nén, tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra cái gì, càng không thể để anh ta biết chuyện tôi mang thai.
Nếu để anh ta biết tôi lén uống thuốc tránh thai, dẫn đến đứa bé bị dị dạng, nhất định anh ta sẽ hận chết tôi!
Lần trước anh ta đã đổ hết thuốc tránh thai xuống bồn cầu rồi, có thể hiểu, hẳn là anh ta rất ghét thuốc tránh thai.
Tôi không dấu vết đẩy tay anh ta ra: "Em thật sự không có chuyện gì hết, anh cứ lo làm việc cho xong, trở lại công ty đi, em mới vừa đến bệnh viện một chuyến rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ là bị thiếu máu nhẹ thôi."
Bình luận facebook