-
Chương 337
Trên đường đi về nhà, trong đầu tôi không ngừng hiện lên tin tức vừa rồi tôi nhìn thấy...
Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á Lục Minh Hiên và mỹ nữ tổng giám đốc ngoại quốc kết hôn!
Đáng chết, tôi hung hăng vỗ lên đầu mình một cái.
Không được, tôi không được suy nghĩ nhiều nữa!
Hình ảnh trước mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ, không thể nào nhìn rõ con đường phía trước được nữa.
Tôi lau nước mắt, tăng nhanh bước chân, chỉ muốn mau chóng về đến nhà, ngủ một giấc thật sâu để quên sạch tất cả.
Tôi hoảng hốt, không chú ý dưới chân là bậc thang, không cẩn thận bị hụt chân...
"A..."
Tôi kinh hoảng thét lên chói tai, sau đó mất thăng bằng từ trên cao té lăn xuống bậc thang...
Đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ xung quanh đều đảo lộn hết cả lên, tôi lăn thật lâu mới dừng lại được.
Bên tai mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc vội vàng kêu tên tôi: "Mạc Oánh... Mạc Oánh..."
Là giọng nói của Tô Quân sao?
Tôi không biết, cũng không xác định được, tôi rất muốn nghe rõ lời của anh ta, nhưng lỗ tai không còn nghe được cái gì nữa.
Nằm trên mặt đất lạnh như băng, tôi nhìn bầu trời màu trắng, đầu óc trống rỗng, có thể cảm nhận một cách rõ ràng có một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy ra từ phía dưới người tôi...
Mùi máu tanh xộc vào trong mũi, bầu trời màu trắng dần chìm trong bóng tối.
Tất cả mọi thứ đều tối đen, không nhìn thấy gì hết, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ...
*****************
Cảm giác đau nhè nhẹ làm tôi nhíu mày, ý thức dần rõ ràng hơn.
Có mùi thuốc sát trùng trong không khí.
Tôi chậm rãi mở mắt, thấy một y tá đang rút máu cho tôi, cô ta thấy tôi tỉnh lại.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao! Tôi sẽ gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho cô, cô cứ nằm yên đó đừng động đậy." Y tá nói xong, vội vã rời khỏi phòng.
Tôi vô lực nhìn xung quanh, tầm mắt có thể nhìn rõ ràng hơn rồi, hoàn cảnh bốn phía, là một căn phòng khá thoải mái, ánh mặt trời nhu hòa từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, bầu trời trong xanh.
Sao tôi lại ở chỗ này? Chỗ này là chỗ nào?
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, chỉ mới động đậy một chút mà phía dưới đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Đáng chết, tại sao lại đau như vậy? Tôi bị thương sao?
Đang lúc tôi vô cùng nghi hoặc, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một người đàn ông đi vào.
"Mạc Oánh, em tỉnh rồi sao, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi..." Anh ta run rẩy nắm tay tôi, có thể nhận ra anh ta đang rất lo lắng cho tôi, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.
"Anh... Là ai?" Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á Lục Minh Hiên và mỹ nữ tổng giám đốc ngoại quốc kết hôn!
Đáng chết, tôi hung hăng vỗ lên đầu mình một cái.
Không được, tôi không được suy nghĩ nhiều nữa!
Hình ảnh trước mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ, không thể nào nhìn rõ con đường phía trước được nữa.
Tôi lau nước mắt, tăng nhanh bước chân, chỉ muốn mau chóng về đến nhà, ngủ một giấc thật sâu để quên sạch tất cả.
Tôi hoảng hốt, không chú ý dưới chân là bậc thang, không cẩn thận bị hụt chân...
"A..."
Tôi kinh hoảng thét lên chói tai, sau đó mất thăng bằng từ trên cao té lăn xuống bậc thang...
Đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ xung quanh đều đảo lộn hết cả lên, tôi lăn thật lâu mới dừng lại được.
Bên tai mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc vội vàng kêu tên tôi: "Mạc Oánh... Mạc Oánh..."
Là giọng nói của Tô Quân sao?
Tôi không biết, cũng không xác định được, tôi rất muốn nghe rõ lời của anh ta, nhưng lỗ tai không còn nghe được cái gì nữa.
Nằm trên mặt đất lạnh như băng, tôi nhìn bầu trời màu trắng, đầu óc trống rỗng, có thể cảm nhận một cách rõ ràng có một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy ra từ phía dưới người tôi...
Mùi máu tanh xộc vào trong mũi, bầu trời màu trắng dần chìm trong bóng tối.
Tất cả mọi thứ đều tối đen, không nhìn thấy gì hết, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ...
*****************
Cảm giác đau nhè nhẹ làm tôi nhíu mày, ý thức dần rõ ràng hơn.
Có mùi thuốc sát trùng trong không khí.
Tôi chậm rãi mở mắt, thấy một y tá đang rút máu cho tôi, cô ta thấy tôi tỉnh lại.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao! Tôi sẽ gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho cô, cô cứ nằm yên đó đừng động đậy." Y tá nói xong, vội vã rời khỏi phòng.
Tôi vô lực nhìn xung quanh, tầm mắt có thể nhìn rõ ràng hơn rồi, hoàn cảnh bốn phía, là một căn phòng khá thoải mái, ánh mặt trời nhu hòa từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, bầu trời trong xanh.
Sao tôi lại ở chỗ này? Chỗ này là chỗ nào?
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, chỉ mới động đậy một chút mà phía dưới đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Đáng chết, tại sao lại đau như vậy? Tôi bị thương sao?
Đang lúc tôi vô cùng nghi hoặc, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một người đàn ông đi vào.
"Mạc Oánh, em tỉnh rồi sao, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi..." Anh ta run rẩy nắm tay tôi, có thể nhận ra anh ta đang rất lo lắng cho tôi, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.
"Anh... Là ai?" Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Bình luận facebook