-
Chương 338
"Anh... Là ai?" Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc anh ta là ai? Sao lại quan tâm tôi như vậy?
Người đàn ông trước mặt hơi hoảng sợ, khuôn mặt đẹp trai cũng cứng ngắt.
"Mạc Oánh, em..." Gương mặt anh ta hết sức kinh ngạc, khó tin nhìn tôi.
"Mạc Oánh là đang gọi tôi sao?" Tôi chớp mắt nhìn anh ta, chân mày nhíu lại.
"Em không nhận ra anh sao?" Anh ta tự chỉ vào mình, ngón tay run run.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giống như bầu trời trong xanh bên ngoài, tinh khiết, trống rỗng.
"Vậy em có nhớ... Em là ai không?"
"Là Mạc Oánh sao?" Tôi nhớ anh ta vừa mới gọi tôi như vậy, thì ra tôi tên là Mạc Oánh sao? Kỳ quái, sao tôi không nhớ cái gì hết vậy? Ngay cả mình là ai mà cũng quên mất.
Sắc mặt anh ta không ngừng biến hóa, sợ hãi, bất ngờ, đến chấn động không cách nào hình dung được.
"Em có nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta lại hỏi tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn trống không, giống như tờ giấy trắng, muốn tìm một chỗ màu đen cũng không tìm thấy.
"Tôi không nhớ rõ, không nhớ cái gì hết... Anh có thể nói cho tôi biết không? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Mạc Oánh là tên của tôi sao? Vậy anh là ai?"
Tôi hỏi liên tiếp, vô cùng tò mò về mọi chuyện.
Anh ta khiếp sợ khẽ run lên, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
"Em không nhớ cái gì hết..."
Lúc này, bác sĩ và mấy y tá đi vào: "Chào Tô tiên sinh, bây giờ chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho bệnh nhân, phiền anh ra ngoài một chút có được không?"
Anh ta quay lại nhìn chằm chằm bác sĩ: "Cô ấy không nhớ được cái gì hết, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Bác sĩ cũng hoảng hốt, vội vàng tiến lên, banh mắt tôi ra, rọi đèn pin vào, mấy y tá đứng sau lưng cũng bận rộn.
Người đàn ông xa lạ đứng ở mép giường đi ra ngoài, tôi vô lực nằm trên giường, để mặc cho bác sĩ và mấy y tá khám tới khám lui, vừa lấy máu, vừa đo nhiệt độ, bác sĩ hỏi tôi mấy câu hỏi kỳ quái.
Tôi chỉ biết lắc đầu, lại lắc đầu...
Không biết qua bao lâu, bác sĩ và y tá mới rời khỏi phòng.
Người đàn ông xa lạ kia lại một lần nữa đi vào, tôi nghe được âm thanh đóng cửa, quay đầu nhìn anh ta.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, có vẻ khó chịu không nói nên lời, ánh mắt thương hại nhìn tôi, đau lòng, anh ta vươn bàn tay phát run, nhẹ nhàng mơn trớn gò má của tôi.
Rốt cuộc anh ta là ai? Sao lại quan tâm tôi như vậy?
Người đàn ông trước mặt hơi hoảng sợ, khuôn mặt đẹp trai cũng cứng ngắt.
"Mạc Oánh, em..." Gương mặt anh ta hết sức kinh ngạc, khó tin nhìn tôi.
"Mạc Oánh là đang gọi tôi sao?" Tôi chớp mắt nhìn anh ta, chân mày nhíu lại.
"Em không nhận ra anh sao?" Anh ta tự chỉ vào mình, ngón tay run run.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giống như bầu trời trong xanh bên ngoài, tinh khiết, trống rỗng.
"Vậy em có nhớ... Em là ai không?"
"Là Mạc Oánh sao?" Tôi nhớ anh ta vừa mới gọi tôi như vậy, thì ra tôi tên là Mạc Oánh sao? Kỳ quái, sao tôi không nhớ cái gì hết vậy? Ngay cả mình là ai mà cũng quên mất.
Sắc mặt anh ta không ngừng biến hóa, sợ hãi, bất ngờ, đến chấn động không cách nào hình dung được.
"Em có nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta lại hỏi tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn trống không, giống như tờ giấy trắng, muốn tìm một chỗ màu đen cũng không tìm thấy.
"Tôi không nhớ rõ, không nhớ cái gì hết... Anh có thể nói cho tôi biết không? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Mạc Oánh là tên của tôi sao? Vậy anh là ai?"
Tôi hỏi liên tiếp, vô cùng tò mò về mọi chuyện.
Anh ta khiếp sợ khẽ run lên, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
"Em không nhớ cái gì hết..."
Lúc này, bác sĩ và mấy y tá đi vào: "Chào Tô tiên sinh, bây giờ chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho bệnh nhân, phiền anh ra ngoài một chút có được không?"
Anh ta quay lại nhìn chằm chằm bác sĩ: "Cô ấy không nhớ được cái gì hết, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Bác sĩ cũng hoảng hốt, vội vàng tiến lên, banh mắt tôi ra, rọi đèn pin vào, mấy y tá đứng sau lưng cũng bận rộn.
Người đàn ông xa lạ đứng ở mép giường đi ra ngoài, tôi vô lực nằm trên giường, để mặc cho bác sĩ và mấy y tá khám tới khám lui, vừa lấy máu, vừa đo nhiệt độ, bác sĩ hỏi tôi mấy câu hỏi kỳ quái.
Tôi chỉ biết lắc đầu, lại lắc đầu...
Không biết qua bao lâu, bác sĩ và y tá mới rời khỏi phòng.
Người đàn ông xa lạ kia lại một lần nữa đi vào, tôi nghe được âm thanh đóng cửa, quay đầu nhìn anh ta.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, có vẻ khó chịu không nói nên lời, ánh mắt thương hại nhìn tôi, đau lòng, anh ta vươn bàn tay phát run, nhẹ nhàng mơn trớn gò má của tôi.
Bình luận facebook