-
Chương 36
Edit: Junie
Ngay sau đó, một chiếc áo rộng được khoác trên người cô, Mạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng trong veo như nước trong đêm đen, lóe lên như một loại mê dược tinh thần con người.
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Hai người cứ như vậy sóng vai đi, luôn giữ khoảng cách thích hợp, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Kể từ hôm Tô Quân đưa cô về nhà, đã không còn thấy mỗi đêm Diệp Phong đứng dưới lầu đợi cô.
Nhược Hi thỉnh thoảng cũng gọi cho cô, hỏi chuyện của Diệp Phong, Mạc Oánh cũng ậm ừ cho xong, Nhược Hi nhiều lần nhận ra có chỗ khác thường nên dần không hỏi tới anh nữa.
Mạc Oánh cho rằng Diệp Phong đã từ bỏ, nhưng lại không nghĩ tới, anh vẫn kiên trì tới thăm ông ngoại như cơm bữa... có lẽ anh đồng cảm với lão già cô đơn nên phát tâm chiếu cố! Trong lòng cô nghĩ thế.
“Gần đây quay phim rất bận.”
“Ừ.”
“Phải nhớ ăn cơm đủ bữa, biết không? Bữa sáng nhất định phải ăn, còn có......” Diệp Phong thao thao bất tuyệt, đề cập từng li từng tí những việc sinh hoạt hàng ngày.
Diệp Phong rất biết cách chăm sóc người khác, tương lai người phụ nữ nào gả cho anh nhất định vô cùng hạnh phúc.
“Ừ.” Mạc Oánh gật đầu nói.
Anh giống như ý thức được điều gì có chút lúng túng:“Thật xin lỗi, không phải anh rất dài dòng?”
“Không có, em biết anh nói thế vì quan tâm cho em, cám ơn anh.” Cô dùng giọng điệu chân thành đáp lại.
Diệp Phong hơi trầm mặc, dừng chân tại chỗ, ánh nhìn dịu dàng mơ hồ đang chất chứa nỗi niềm sâu kín hướng về phía cô. Junie Tkn
“Thế nào?”
“Mạc Oánh......”
“Hả?” Cô dường như cảm giác được anh sắp nói điều gì, vội vàng trốn tránh ánh mắt của anh “Đã muộn rồi, anh trở về đi, em tự gọi taxi về nhà được rồi ——”
Không đợi cô nói hết, Diệp Phong đột nhiên dang tay ôm lấy cô.
Anh không nhớ được đã bao lâu không ôm cô thật chặt thế này.
Vẫn lồng ngực ấy vẫn mùi hương thoang thoảng ấy, Mạc Oánh nhất thời bị mê hoặc quên cả việc đẩy anh ra.
“Không nên như vậy?” Mạc Oánh sợ bản thân sẽ bị cuốn vào vòng tay ấm áp đó, không thể thoát khỏi anh. Bây giờ cô đã không còn xứng với anh.
Mạc Oánh cô đã không xứng, thật sự không xứng.
“Mạc Oánh, anh không muốn buông tay, anh không thể từ bỏ em, bất kể em thay đổi thế nào, em vĩnh viễn là cô gái trong lòng anh thích nhất, một cô gái luôn tươi cười hạnh phúc mỗi khi bên cạnh anh.”
Ngay sau đó, một chiếc áo rộng được khoác trên người cô, Mạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng trong veo như nước trong đêm đen, lóe lên như một loại mê dược tinh thần con người.
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Hai người cứ như vậy sóng vai đi, luôn giữ khoảng cách thích hợp, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Kể từ hôm Tô Quân đưa cô về nhà, đã không còn thấy mỗi đêm Diệp Phong đứng dưới lầu đợi cô.
Nhược Hi thỉnh thoảng cũng gọi cho cô, hỏi chuyện của Diệp Phong, Mạc Oánh cũng ậm ừ cho xong, Nhược Hi nhiều lần nhận ra có chỗ khác thường nên dần không hỏi tới anh nữa.
Mạc Oánh cho rằng Diệp Phong đã từ bỏ, nhưng lại không nghĩ tới, anh vẫn kiên trì tới thăm ông ngoại như cơm bữa... có lẽ anh đồng cảm với lão già cô đơn nên phát tâm chiếu cố! Trong lòng cô nghĩ thế.
“Gần đây quay phim rất bận.”
“Ừ.”
“Phải nhớ ăn cơm đủ bữa, biết không? Bữa sáng nhất định phải ăn, còn có......” Diệp Phong thao thao bất tuyệt, đề cập từng li từng tí những việc sinh hoạt hàng ngày.
Diệp Phong rất biết cách chăm sóc người khác, tương lai người phụ nữ nào gả cho anh nhất định vô cùng hạnh phúc.
“Ừ.” Mạc Oánh gật đầu nói.
Anh giống như ý thức được điều gì có chút lúng túng:“Thật xin lỗi, không phải anh rất dài dòng?”
“Không có, em biết anh nói thế vì quan tâm cho em, cám ơn anh.” Cô dùng giọng điệu chân thành đáp lại.
Diệp Phong hơi trầm mặc, dừng chân tại chỗ, ánh nhìn dịu dàng mơ hồ đang chất chứa nỗi niềm sâu kín hướng về phía cô. Junie Tkn
“Thế nào?”
“Mạc Oánh......”
“Hả?” Cô dường như cảm giác được anh sắp nói điều gì, vội vàng trốn tránh ánh mắt của anh “Đã muộn rồi, anh trở về đi, em tự gọi taxi về nhà được rồi ——”
Không đợi cô nói hết, Diệp Phong đột nhiên dang tay ôm lấy cô.
Anh không nhớ được đã bao lâu không ôm cô thật chặt thế này.
Vẫn lồng ngực ấy vẫn mùi hương thoang thoảng ấy, Mạc Oánh nhất thời bị mê hoặc quên cả việc đẩy anh ra.
“Không nên như vậy?” Mạc Oánh sợ bản thân sẽ bị cuốn vào vòng tay ấm áp đó, không thể thoát khỏi anh. Bây giờ cô đã không còn xứng với anh.
Mạc Oánh cô đã không xứng, thật sự không xứng.
“Mạc Oánh, anh không muốn buông tay, anh không thể từ bỏ em, bất kể em thay đổi thế nào, em vĩnh viễn là cô gái trong lòng anh thích nhất, một cô gái luôn tươi cười hạnh phúc mỗi khi bên cạnh anh.”
Bình luận facebook