-
Chương 37
Edit: Junie
“Hiện tại anh không chở em bằng xe BMW, không cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, anh nhất định làm được, tất cả anh sẽ làm vì em, bất kể muốn em cái gì...... Em cho anh chút thời gian được không?”
Mạc Oánh vốn quen biết anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói lời như vậy, cũng là lần đầu tiên, ở trước mặt cô rơi lệ.
Đúng vậy, anh khóc! Nước mắt của anh thấm ướt cổ của cô, Mạc Oánh cảm giác những giọt nước mắt lạnh lẽo đang chảy xuống hõm cổ, khiến lòng dạ cô đau nhói.
“Phong......” Cô cũng khóc, lỗ mũi chua xót ê ẩm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh là người đàn ông hiền lành đơn thuần, trước 18 tuổi, giữa chúng tôi chỉ là nắm tay nhau, hôn má, ngay cả hôn môi anh cũng không dám, anh nói vì sợ không khống chế được chính mình, sợ làm chuyện sai lầm.
Năm cô sinh nhật mười tám tuổi, anh đã hôn cô đó là nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô, Mạc Oánh từng nói, muốn trao lần đầu tiên cho anh, Diệp Phong lại nói, anh muốn trở thành người đàn ông có trách nhiệm, đợi đến khi hai người kết hôn, anh mới có thể làm việc đó.
Khoảnh khắc ấy cô cảm động trước sự chân thành của anh, cũng từ lúc đó, trái tim cô luôn khắc sâu hình bóng anh.
Mạc Oánh từng quyết định đời này ngoài anh không gả cho ai cả, bản thân nhất định trở thành người phụ nữ của anh.
Tuy nhiên, gặp phải Lục Minh Hiên, chính mình thực hiện cuộc giao dịch, bán đứng thân thể của mình, cô đã...... Không thuần khiết nữa rồi, cô không xứng với anh.
Đôi môi chợt lạnh lẽo, Mạc Oánh mở mắt liền hiện ra gương mặt phóng đại của anh.
Anh nâng mặt cô khẽ nhắm mắt trao cho cô nụ hôn.
Nụ hôn của anh, rất nhẹ nhàng như sưởi ấm lòng cô. Dần dà Mạc Oánh đắm chìm trong nụ hôn của anh không có ý định thoát ra.
Không biết hôn bao lâu, anh mới rời khỏi đôi môi cô.
“Đừng rời khỏi anh có được không?” Thanh âm anh trầm ấm làm sao, giống như có ma lực rót vào lòng cô.
Mạc Oánh thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt a!
“Phong, em thật sự không còn là Mạc Oánh trước kia nữa rồi......” Cô không biết anh có hiểu được ý của cô hay không, Junie chính mình đã không còn là người con gái trong trắng.
“Anh nói rồi, bất kể em thay đổi thế nào, em mãi mãi là người trong tâm trí anh Mạc Oánh, dù cho trong lòng em có người đàn ông khác, chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn đối với em như trước, ở lại bên cạnh em, che chở em cả đời......”
“Hiện tại anh không chở em bằng xe BMW, không cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, anh nhất định làm được, tất cả anh sẽ làm vì em, bất kể muốn em cái gì...... Em cho anh chút thời gian được không?”
Mạc Oánh vốn quen biết anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói lời như vậy, cũng là lần đầu tiên, ở trước mặt cô rơi lệ.
Đúng vậy, anh khóc! Nước mắt của anh thấm ướt cổ của cô, Mạc Oánh cảm giác những giọt nước mắt lạnh lẽo đang chảy xuống hõm cổ, khiến lòng dạ cô đau nhói.
“Phong......” Cô cũng khóc, lỗ mũi chua xót ê ẩm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh là người đàn ông hiền lành đơn thuần, trước 18 tuổi, giữa chúng tôi chỉ là nắm tay nhau, hôn má, ngay cả hôn môi anh cũng không dám, anh nói vì sợ không khống chế được chính mình, sợ làm chuyện sai lầm.
Năm cô sinh nhật mười tám tuổi, anh đã hôn cô đó là nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô, Mạc Oánh từng nói, muốn trao lần đầu tiên cho anh, Diệp Phong lại nói, anh muốn trở thành người đàn ông có trách nhiệm, đợi đến khi hai người kết hôn, anh mới có thể làm việc đó.
Khoảnh khắc ấy cô cảm động trước sự chân thành của anh, cũng từ lúc đó, trái tim cô luôn khắc sâu hình bóng anh.
Mạc Oánh từng quyết định đời này ngoài anh không gả cho ai cả, bản thân nhất định trở thành người phụ nữ của anh.
Tuy nhiên, gặp phải Lục Minh Hiên, chính mình thực hiện cuộc giao dịch, bán đứng thân thể của mình, cô đã...... Không thuần khiết nữa rồi, cô không xứng với anh.
Đôi môi chợt lạnh lẽo, Mạc Oánh mở mắt liền hiện ra gương mặt phóng đại của anh.
Anh nâng mặt cô khẽ nhắm mắt trao cho cô nụ hôn.
Nụ hôn của anh, rất nhẹ nhàng như sưởi ấm lòng cô. Dần dà Mạc Oánh đắm chìm trong nụ hôn của anh không có ý định thoát ra.
Không biết hôn bao lâu, anh mới rời khỏi đôi môi cô.
“Đừng rời khỏi anh có được không?” Thanh âm anh trầm ấm làm sao, giống như có ma lực rót vào lòng cô.
Mạc Oánh thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt a!
“Phong, em thật sự không còn là Mạc Oánh trước kia nữa rồi......” Cô không biết anh có hiểu được ý của cô hay không, Junie chính mình đã không còn là người con gái trong trắng.
“Anh nói rồi, bất kể em thay đổi thế nào, em mãi mãi là người trong tâm trí anh Mạc Oánh, dù cho trong lòng em có người đàn ông khác, chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn đối với em như trước, ở lại bên cạnh em, che chở em cả đời......”
Bình luận facebook