-
Chương 90
Nghe thấy cái tên đó, tay tôi run lên, vỏ quả táo bị cắt đứt.
"Hình như hôm nay anh ấy phải tăng ca." Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt động, muốn viện một cái cớ, nhưng cái cớ này hình như đã dùng qua rồi.
"Tăng ca cũng phải ăn cơm chứ, hiếm khi con rảnh được mấy hôm, gọi nó qua đây nói chuyện phiếm với ông, lâu rồi ông cũng chưa được gặp nó." Ông ngoại đưa điện thoại cho tôi, ý bảo tôi gọi điện thoại.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy điện thoại, bấm vào dãy số: 13800138000......
"Alo, Diệp Phong hả? Ừ, hôm nay anh có rảnh không? Qua đây ăn bữa cơm đi! Ông ngoại muốn gặp anh! Hả? Anh đi công tác hả? Ừm, vậy được rồi, khi nào anh về sẽ gọi anh, ừm, cúp máy trước!"
Thật không thể không thừa nhận, kể từ sau khi đi đóng phim, kỹ năng diễn xuất của tôi ngày càng tiến bộ, ngay cả loại kịch chỉ có một người tôi cũng có thể diễn hay như vậy, đã đạt đến trình độ nói dối không chớp mắt. Cứ tiếp tục cái đà này, đến buổi lễ Oscar sắp tới, tôi sẽ bắt được cái giải ảnh hậu thôi!
Cúp điện thoại, tôi quay sang nói với ông ngoại: "Anh ấy đi công tác rồi!"
Ông ngoại thất vọng: "Vậy thôi, để lần sau đi."
"Dạ!" Tôi cắt quả táo làm hai, đưa một nửa cho ông ngoại.
Ông ngoại ngồi trên ghế dựa, cắn một miếng táo, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới cái gì.
"Hôm nay hình như là sinh nhật của mẹ con."
Động tác cắn quả táo của tôi chợt khựng lại, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, tiếp tục cắn quả táo, trầm mặc.
"Con có tin tức của nó không? Nó không có quay lại tìm con không?" Ông ngoại hỏi tôi.
"Không có." Nhắc tới người này, giọng nói của tôi tự nhiên trở nên lạnh như băng.
Ông ngoại "Ừ" một tiếng, không nói gì, sau đó lại hỏi: "Có khi nào nó đến nhà cũ tìm chúng ta không? Lỡ không tìm được thì sao? Chúng ta chuyển nhà, nó trở về không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
"Ông ngoại, bà ta lớn như vậy rồi, ông còn lo lắng cho bà ta làm gì? Bà ta đã nhẫn tâm bỏ lại hai người chúng ta, còn trở về tìm chúng ta làm gì? Nếu thật lòng muốn tìm, lẽ nào lại không tìm được?"
Tôi thật sự rất muốn nói với ông ngoại, bà ta chắc chắn là sẽ không trở về tìm chúng tôi, cũng không dám trở về đâu! Làm ra những chuyện quá đáng như vậy rồi, bà ta còn mặt mũi quay lại tìm ông ngoại sao?
"Chắc nó có nỗi khổ riêng!" Ông ngoại thở dài một hơi: "Mặc kệ thế nào, nó vẫn là mẹ của con, bây giờ cuộc sống cực khổ của chúng ta cũng đã qua, nếu nó trở về, hãy bỏ qua cho nó đi. Dù gì cũng là người một nhà mà......"
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, người mẹ này, tôi sẽ không thừa nhận.
"Hình như hôm nay anh ấy phải tăng ca." Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt động, muốn viện một cái cớ, nhưng cái cớ này hình như đã dùng qua rồi.
"Tăng ca cũng phải ăn cơm chứ, hiếm khi con rảnh được mấy hôm, gọi nó qua đây nói chuyện phiếm với ông, lâu rồi ông cũng chưa được gặp nó." Ông ngoại đưa điện thoại cho tôi, ý bảo tôi gọi điện thoại.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy điện thoại, bấm vào dãy số: 13800138000......
"Alo, Diệp Phong hả? Ừ, hôm nay anh có rảnh không? Qua đây ăn bữa cơm đi! Ông ngoại muốn gặp anh! Hả? Anh đi công tác hả? Ừm, vậy được rồi, khi nào anh về sẽ gọi anh, ừm, cúp máy trước!"
Thật không thể không thừa nhận, kể từ sau khi đi đóng phim, kỹ năng diễn xuất của tôi ngày càng tiến bộ, ngay cả loại kịch chỉ có một người tôi cũng có thể diễn hay như vậy, đã đạt đến trình độ nói dối không chớp mắt. Cứ tiếp tục cái đà này, đến buổi lễ Oscar sắp tới, tôi sẽ bắt được cái giải ảnh hậu thôi!
Cúp điện thoại, tôi quay sang nói với ông ngoại: "Anh ấy đi công tác rồi!"
Ông ngoại thất vọng: "Vậy thôi, để lần sau đi."
"Dạ!" Tôi cắt quả táo làm hai, đưa một nửa cho ông ngoại.
Ông ngoại ngồi trên ghế dựa, cắn một miếng táo, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới cái gì.
"Hôm nay hình như là sinh nhật của mẹ con."
Động tác cắn quả táo của tôi chợt khựng lại, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, tiếp tục cắn quả táo, trầm mặc.
"Con có tin tức của nó không? Nó không có quay lại tìm con không?" Ông ngoại hỏi tôi.
"Không có." Nhắc tới người này, giọng nói của tôi tự nhiên trở nên lạnh như băng.
Ông ngoại "Ừ" một tiếng, không nói gì, sau đó lại hỏi: "Có khi nào nó đến nhà cũ tìm chúng ta không? Lỡ không tìm được thì sao? Chúng ta chuyển nhà, nó trở về không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
"Ông ngoại, bà ta lớn như vậy rồi, ông còn lo lắng cho bà ta làm gì? Bà ta đã nhẫn tâm bỏ lại hai người chúng ta, còn trở về tìm chúng ta làm gì? Nếu thật lòng muốn tìm, lẽ nào lại không tìm được?"
Tôi thật sự rất muốn nói với ông ngoại, bà ta chắc chắn là sẽ không trở về tìm chúng tôi, cũng không dám trở về đâu! Làm ra những chuyện quá đáng như vậy rồi, bà ta còn mặt mũi quay lại tìm ông ngoại sao?
"Chắc nó có nỗi khổ riêng!" Ông ngoại thở dài một hơi: "Mặc kệ thế nào, nó vẫn là mẹ của con, bây giờ cuộc sống cực khổ của chúng ta cũng đã qua, nếu nó trở về, hãy bỏ qua cho nó đi. Dù gì cũng là người một nhà mà......"
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, người mẹ này, tôi sẽ không thừa nhận.
Bình luận facebook