-
Chương 92
Là Lục Minh Hiên sao? Là anh ta làm sao?
Có lẽ là cả làng giải trí, cũng chỉ có mình anh ta có thể làm được thôi!
Nhưng không có khả năng, nói như thế nào Đỗ Phi Phi cũng là tình nhân cũ của anh ta, làm sao anh ta có thể đối xử với cô ta như vậy?
"Em có biết Lục Minh Hiên không?" Đột nhiên Tô Quân hỏi như vậy làm tôi giật mình.
"Đương nhiên biết, chủ tịch tập đoàn Đông Phương, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này." Tôi nhìn anh ta: "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Nghe nói chuyện không may của Đỗ Phi Phi có liên quan đến Lục Minh Hiên." Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
"Làm sao anh biết? Thật đúng là không nhận ra, anh so với Jay còn bà tám hơn!" Tôi nhìn vào gương, tiếp tục trang điểm: "Thay vì tốn thời gian đi buôn chuyện, không bằng đọc nhiều sách một chút, nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, phim cũng quay xong rồi, chúng ta hẳn là nên chờ mong khán sẽ đánh giá bộ phim này như thế nào, chứ không phải chú ý vào mấy tin đồn tình cảm vớ vẩn, có phải hay không?"
"Em định quay bộ phim nào tiếp theo?" Anh ta hỏi.
"Tạm thời còn chưa nghĩ đến, có vài công ty nhỏ muốn ký hợp đồng với em, nhưng em còn chưa muốn ký, chờ bộ phim này được công chiếu, chắc là sẽ có đạo diễn tìm đến em thôi!"
"Ừ, cũng đúng, phải chờ thời cơ tốt, chọn một bộ điện ảnh thật hoành tráng, còn hơn là đóng mười bộ phim bình thường.”
"Còn anh? Đại minh tinh như anh chắc là đã bố trí xong lịch quay cho bộ phim tiếp theo rồi phải không? Chắc là lịch trình đã sắp xếp đến năm sau rồi?"
Anh ta cười: "Cũng may, thừa dịp tuổi còn trẻ, còn sức khỏe, làm nghề này thường xuyên phải thức suốt đêm quay phim, lớn tuổi rồi sẽ không làm được nữa."
"Không lẽ anh mới có chừng này tuổi đã nghĩ đến chuyện của ba mươi bốn mươi năm sau sao? Anh định đóng phim cả đời? Không có ý định đổi nghề sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Anh thích đóng phim! Nếu đã quyết định đi theo con đường này, anh sẽ không từ bỏ nó, hơn nữa, phải làm hết sức mình." Anh ta nói, ánh mắt sáng rực.
"Em ủng hộ anh!" Tôi mỉm cười, sự tự tin trong mắt anh ta không giống như của người tự cao tự đại, mà là dùng thực lực để chứng minh cho sự tự tin của bản thân, tôi rất thích anh ta ở điểm này.
"Đi, anh mời em đi ăn cơm, chúc mừng bộ phim đầu tiên của em đã được hoàn thành, mong là bộ phim này sẽ đạt được thành tích tốt ở phòng bán vé!"
Tôi do dự một chút, cảm thấy nếu từ chối sẽ rất thất lễ.
"Được." Tôi đáp ứng.
Anh ta thật cao hứng: "Anh đi lấy xe trước, em ra cửa chờ anh."
"Ừm, được rồi."
Có lẽ là cả làng giải trí, cũng chỉ có mình anh ta có thể làm được thôi!
Nhưng không có khả năng, nói như thế nào Đỗ Phi Phi cũng là tình nhân cũ của anh ta, làm sao anh ta có thể đối xử với cô ta như vậy?
"Em có biết Lục Minh Hiên không?" Đột nhiên Tô Quân hỏi như vậy làm tôi giật mình.
"Đương nhiên biết, chủ tịch tập đoàn Đông Phương, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này." Tôi nhìn anh ta: "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Nghe nói chuyện không may của Đỗ Phi Phi có liên quan đến Lục Minh Hiên." Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
"Làm sao anh biết? Thật đúng là không nhận ra, anh so với Jay còn bà tám hơn!" Tôi nhìn vào gương, tiếp tục trang điểm: "Thay vì tốn thời gian đi buôn chuyện, không bằng đọc nhiều sách một chút, nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, phim cũng quay xong rồi, chúng ta hẳn là nên chờ mong khán sẽ đánh giá bộ phim này như thế nào, chứ không phải chú ý vào mấy tin đồn tình cảm vớ vẩn, có phải hay không?"
"Em định quay bộ phim nào tiếp theo?" Anh ta hỏi.
"Tạm thời còn chưa nghĩ đến, có vài công ty nhỏ muốn ký hợp đồng với em, nhưng em còn chưa muốn ký, chờ bộ phim này được công chiếu, chắc là sẽ có đạo diễn tìm đến em thôi!"
"Ừ, cũng đúng, phải chờ thời cơ tốt, chọn một bộ điện ảnh thật hoành tráng, còn hơn là đóng mười bộ phim bình thường.”
"Còn anh? Đại minh tinh như anh chắc là đã bố trí xong lịch quay cho bộ phim tiếp theo rồi phải không? Chắc là lịch trình đã sắp xếp đến năm sau rồi?"
Anh ta cười: "Cũng may, thừa dịp tuổi còn trẻ, còn sức khỏe, làm nghề này thường xuyên phải thức suốt đêm quay phim, lớn tuổi rồi sẽ không làm được nữa."
"Không lẽ anh mới có chừng này tuổi đã nghĩ đến chuyện của ba mươi bốn mươi năm sau sao? Anh định đóng phim cả đời? Không có ý định đổi nghề sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Anh thích đóng phim! Nếu đã quyết định đi theo con đường này, anh sẽ không từ bỏ nó, hơn nữa, phải làm hết sức mình." Anh ta nói, ánh mắt sáng rực.
"Em ủng hộ anh!" Tôi mỉm cười, sự tự tin trong mắt anh ta không giống như của người tự cao tự đại, mà là dùng thực lực để chứng minh cho sự tự tin của bản thân, tôi rất thích anh ta ở điểm này.
"Đi, anh mời em đi ăn cơm, chúc mừng bộ phim đầu tiên của em đã được hoàn thành, mong là bộ phim này sẽ đạt được thành tích tốt ở phòng bán vé!"
Tôi do dự một chút, cảm thấy nếu từ chối sẽ rất thất lễ.
"Được." Tôi đáp ứng.
Anh ta thật cao hứng: "Anh đi lấy xe trước, em ra cửa chờ anh."
"Ừm, được rồi."
Bình luận facebook