Hôm qua không dễ gì anh ta mới đợi được Quan Tử Dao chủ động gọi điện cho anh ta, kết quả là, lí do cô ấy gọi đến lại là vì Lục Đình Kiêu. Còn nữa, trong khoảng thời gian này, anh ta đã thử làm theo từng biện pháp một của Lục Đình Kiêu, kết quả là chẳng có chút tiến triển gì! Mà nguyên nhân chủ chốt là, trước mặt Quan Tử Dao anh ta không thể làm cao được… Tóm lại là, mệt tim quá… "Không rảnh." Đầu bên kia điện thoại Lục Đình Kiêu thằng thừng từ chối. "Không rảnh? Cậu lại bận gì à?" Mạc Lăng Thiên rầu rĩ hỏi. "Đang cãi nhau với vợ." Lục Đình Kiêu nói rồi liền cúp luôn điện thoại. Mạc Lăng Thiên: "..." Mồm thì bảo cãi nhau, nhưng cái giọng đó là... là cái giọng điệu đang cho đám cẩu độc thân ăn hành mà, thế là thế nào? Anh ta cũng rất mong có một ngày nào đó, có thể được cãi nhau với Quan Tử Dao! Haiz… ... Nhà họ Quan, trong phòng khách. "Thế nào rồi Tử Dao, nói cho Lục Đình Kiêu biết chưa?" Quan Thụy hỏi. Quan Tử Dao gật gật đầu, "Con sợ nói bằng điện thoại anh ấy sẽ ngại, thế nên con đã gửi tin nhắn và mail cho anh ấy rồi, vừa nãy con kiểm tra thì thấy cả tin nhắn và mail đều đã được đọc, chắc chắn anh ấy đã biết, chẳng qua là không trả lời lại cho con thôi." Giọng điệu của Quan Thụy đầy vẻ đương nhiên, "Đàn ông mà, gặp phải những chuyện như thế này khó tránh khỏi cần thời gian để "tiêu hóa". Khoảng thời gian này cũng là một cơ hội tốt cho con, tuy rằng con gái cần dè dặt một chút nhưng mà lúc cần chủ động thì phải chủ động. Nhân cơ hội này làm bạn với cậu ta nhiều vào, đừng để cơ hội tốt thế này tặng không cho người khác! Hiểu ý của ba chưa?" Quan Tử Dao gật đầu: "Con hiểu nên làm thế nào mà." "Ừm!" Quan Thụy hài lòng nhìn đứa con gái, biết chắc chắn con bé sẽ không để mình phải thất vọng. Sau khi về phòng, Quan Tử Dao đi ra ban công, nghĩ ngợi một lúc sau đó gọi điện cho Mạc Lăng Thiên. Bên này, Mạc Lăng Thiên vừa bị Lục Đình Kiêu vô tình cúp điện thoại cộng thêm việc bị nhét hành vào mồm, đang chán đời thì điện thoại của mình lại reo lên. Hơn thế nữa lại còn là Quan Tử Dao đang gọi đến cho anh nữa! Muộn thế rồi mà Tử Dao còn gọi điện cho anh ta! Mạc Lăng Thiên ngay lập tức hồi máu sống dậy, nhưng mà, lần này anh ta học khôn ra rồi, không dám mừng vội, cẩn thận hỏi: "Alo, Tử Dao? Muộn thế này rồi còn tìm anh có việc gì?" "Không có gì, chỉ là em nghĩ dạo này thời tiết rất đẹp, muốn hẹn mấy người bạn đi leo núi cắm trại thôi, anh có hứng thú không?" Quan Tử Dao hỏi. Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên tràn đầy kinh ngạc, đang định đồng ý luôn thì trong đầu nhớ đến chiến lược của Lục Đình Kiêu, có chút thận trọng nói: "Lúc nào thế, để anh xem xem có thời gian rảnh không đã." "Vừa vặn mai được nghỉ hai ngày liên tục, ngày mai có được không?" "Ngày mai à… chắc ngày mai anh không có việc gì, được thôi!" Mạc Lăng Thiên cố gắng giữ cho giọng mình thật hờ hững. "Vậy thì tốt quá rồi, vậy anh tiện thì hỏi luôn Lục Đình Kiêu xem anh ấy có đi không nhé?" Vừa mới dứt lời, vẻ hân hoan trên mặt Mạc Lăng Thiên thoáng cái đã cứng đờ: "Lục Đình Kiêu… chắc cậu ấy sẽ không đi đâu…" "Làm sao thế?" Quan Tử Dao hỏi ngay lập tức. "Đang cãi nhau với Ninh Tịch, chắc không có thời gian đâu." Mạc Lăng Thiên tùy tiện nói, hiển nhiên là không muốn đi hỏi. "Cãi nhau…" Quan Tử Dao nghe thế, liền biết nguyên nhân chắc là do mấy bức ảnh, nói tiếp: "Nếu tâm trạng đã không tốt, vậy càng nên ra ngoài thư giãn chứ! Không phải mỗi lần tâm trạng không tốt, Đình Kiêu thích nhất là leo núi sao? Lăng Thiên, anh hỏi giúp em nhé? Được không?" Tính Quan Tử Dao vốn cẩn thận, cô ta suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình nên chủ động nhưng cũng không nên làm thái quá. Bởi theo cô ta biết, Lục Đình Kiêu không thích những cô gái quá chủ động, huống hồ quá chủ động cũng rất mất giá. Kể cả có tiếp cận được anh ta, cũng phải trong tình huống tự nhiên, cho nên, cô ta vẫn quyết định dùng cách này, mà nhờ Mạc Lăng Thiên
Bình luận facebook