"Những tấm ảnh này ba định xử lý như thế nào đây?" Quan Tử Dao hỏi. Quan Thụy trầm ngâm một lát rồi bắt đầu phân tích: "Vốn dĩ lúc đầu ba định giao hết những thứ đó cho đám nhà báo để họ trực tiếp tung ra, khiến cho danh tiếng của con bé đó hoàn toàn thối nát. Nhưng mà, sau đó nghĩ kỹ lại thì điều này không cần thiết, với năng lực của Lục Đình Kiêu, chắc chắn cậu ta có thể điều tra ra được là chúng ta làm, nếu bị phát hiện chúng ta trực tiếp công khai chuyện riêng tư của cậu ta ngược lại sẽ khiến cậu ta thấy phản cảm, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thể diện của đàn ông!" Quan Tử Dao gật đầu, "Đúng thế, con cũng không muốn anh ấy bị mất mặt." "Thế nên, ba đề nghị... không bằng con cứ quang minh chính đại tự mình đưa những bức ảnh này cho cậu ta, đến lúc đó nói với cậu ta rằng, là ba phái người đi điều tra. Còn về phần đứa con gái đó, đợi đến lúc Lục Đình Kiêu nhìn thấy những tấm ảnh ấy rồi, con cho rằng cô ta còn có kết cục tốt được nữa không?" "Con biết rồi, ba, vậy thì con đi liên lạc với Lục Đình Kiêu đây." "Được, con mau đi đi!" ... Cùng lúc đó, Bạch Kim Đế Cung Lục Đình Kiêu đang xử lý công việc trong thư phòng, Ninh Tịch bận rộn trong bếp mãi mới bê một bát canh đi lên gõ cửa thư phòng. "Boss đại nhân, ăn khuya thôi!" Trong khoảng thời gian này, Lục Đình Kiêu không chỉ phải xử lý chuyện của công ty mà còn phải quay phim, một người làm việc của hai người. Ninh Tịch thấy thế thật sự rất đau lòng, vì thế hàng ngày không chỉ sang bên này đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh, mà tối nào cũng chuẩn bị thêm bữa khuya cho anh. Vì thế cho nên… thời gian này, Lục Đình Kiêu không những chẳng gầy đi tí nào mà ngược lại còn béo lên một chút, sắc mặt cực kì hồng hào, ngày nào vẻ mặt cũng rạng rỡ, ngay cả Tiểu Bảo cũng được cô chăm cho béo lên không ít. "Hôm nay là món gì thế?" Lục Đình Kiêu đặt văn kiện trong tay xuống bàn hỏi. Vẻ mặt của Ninh Tịch như thể đang hiến bảo bối cho anh: "Canh gà nhân sâm lộc nhung! Bổ cực kỳ luôn đó! Anh nhanh ăn đi!" Vừa mới mở nắp ra, mùi hương quyến rũ ngây ngất lập tức bay khắp gian phòng. Lục Đình Kiêu nghe vậy vẻ mặt liền thoáng sửng sốt, biểu cảm của anh có chút khó tả: "Lộc nhung…" Ninh Tịch hình như cũng nhận ra cái gì đó: "À… lộc nhung hình như có công hiệu tráng dương đúng không? A, không sao, không sao! Dù sao cũng rất bổ mà! Bổ cái gì mà chẳng là bổ! Anh mau ăn đi là được rồi! Em ninh lâu lắm rồi đó! Dạo này anh vất vả như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt mới được!" Lục Đình Kiêu nghe thế vẻ mặt đen sì: "Về phương diện nào đấy, anh nghĩ, anh không cần bổ." Việc này liên quan đến vấn đề năng lực của đàn ông! "Thế anh bỏ qua lộc nhung là được rồi, vẫn còn cả nhân sâm và thịt gà nữa mà!" Ninh Tịch tự tay múc một thìa đút cho anh. "Uống xong hậu quả em chịu nhé?" Lục Đình Kiêu nhìn cô bằng một ánh mắt đầy sâu xa. Vẻ mặt của Ninh Tịch đờ ra ngay lập tức: "Chắc là... không có hậu quả gì đâu nhỉ...?" Hai người đang nói chuyện, "ting" một tiếng, màn hình điện thoại của Lục Đình Kiêu sáng lên, có một tin nhắn mới được gửi đến. Ninh Tịch mắt tinh liếc một cái liền nhìn thấy ba chữ "Quan Tử Dao"… Lục Đình Kiêu nhìn thoáng qua cũng thấy, anh chẳng hề tránh né Ninh Tịch, tiện tay mở luôn tin nhắn ngay trước mặt Ninh Tịch. Nội dung tin nhắn là: "Lục Đình Kiêu, thật xin lỗi, ba em giấu em điều tra một vài chuyện, phát hiện ra cô Ninh có quan hệ mập mờ với một nghệ sĩ nam khác trong đoàn làm phim… em do dự rất lâu, cuối cùng cảm thấy vẫn phải cho anh biết chuyện này. Em biết, có thể anh sẽ không tin những gì em nói, bằng chứng đã được gửi đến mail của anh, nếu như anh có thời gian thì xem qua nhé." Đọc xong nội dung tin nhắn, Ninh Tịch mở to hai mắt chớp chớp: "Em… có quan hệ mập mờ… với nghệ sĩ nam trong đoàn làm phim á?" Lục Đình Kiêu: "..."
Bình luận facebook