Sau khi cúp máy xong Trang Khả Nhi vẫn sợ run người, Nếu cô thật sự đến đó rồi lại đem vòng tay đưa cho Trang Khả Nhi... vậy thì cái gì cũng xong rồi. Sau này, lỡ như cô có nghe được cái gì mà "Trang gia đến tặng lễ vật quý giá trong hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc" truyền tới, vậy thì Ninh Tuyết Lạc cũng có thể lấy cái cớ là do khách khứa hiểu lầm là phủi sạch mọi quan hệ. Mà cô lại chẳng thế đi tới từng người một để giải thích rõ ràng... Mạnh Lâm Lang nhìn bộ dạng con gái như vậy cũng chỉ đành thở dài. Con gái bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá ngây thơ. Ấy thế mà ông chồng đầu đất của bà nghe thấy Ninh Tuyết Lạc đến tìm con gái lại chẳng có chút cảnh giác nào. Thôi vậy, chuyện này cứ để bà giải quyết đi thôi! Vốn là chuyện phải làm, chẳng qua là làm sớm hơn chút. Vừa vặn hôm nay có cơ hội tốt thế này thì bà phải để bọn họ nhìn cho rõ ràng, cái gì gọi là chân chính ủng hộ, cái gì là chân chính chống lưng! Mạnh Lâm Lang cầm di động lên rồi bắt đầu gọi điện thoại khắp nới: "Alo, trưởng khoa Triệu đó à, gần đây bà có bận gì không? À, tôi thì bận cái gì chứ, mới được điều về Đế Đô nên đột nhiên rảnh quá có chút không quen, gần đây tôi chủ yếu làm chút từ thiện..." Tiếp theo Mạnh Lâm Lang liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó lại vẫn tiếp tục gọi. Trang Khả Nhi dường như ý thức được cái gì đó, cô cũng bắt đầu cầm di động lên mời bạn bè trong giới của mình. Mặc dù Trang Khả Nhi cơ hồ không có bạn bè gì, nhưng người muốn nịnh hót cô lại nhiều vô số kể, chỉ cần một câu thì có cả đoàn người muốn tới ủng hộ. Một lát sau, Trang Khả Nhi mặc một bộ lễ phục màu đen, xách theo một chiếc túi xách và một túi quà nhỏ tinh xảo. Mạnh Lâm Lang cũng mặc một bộ đồ trang trọng rồi hai mẹ con cùng nhau lên xe đi thẳng về phía trung tâm triển lãm. ... Cùng lúc đó, trong đại sảnh tiệc cưới, Trịnh Mẫn Quân đã thúc giục Ninh Tuyết Lạc rất nhiều lần, dường như bà ta đã có chút mất kiên nhẫn. Ninh Tuyết Lạc vừa mới nói chuyện với Trang Khả Nhi xong, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ thỏa mãn, cô ta nhanh chóng đi tới cạnh Trịnh Mẫn Quân rồi dùng giọng điệu khẳng định nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con vừa mới gọi điện cho chị họ thì chị ấy bảo đang trên đường tới rồi!" "Phải vậy không? Vậy thì tốt quá! Mau tranh thủ thời gian cho người ra cửa đón đi!" Trịnh Mẫn Quân mừng rỡ nói. "Đã phái người đi!" "Vậy thì tốt rồi, chỉ có mình chị họ của con sao?" Trịnh Mẫn Quân lại hỏi. "Cái này, có lẽ là vậy..." "À à, như vậy... cũng tốt cũng tốt! Chị họ của con có thể tới đã tốt lắm rồi! Như nhau cả thôi!" Trịnh Mẫn Quân vui mừng, thỉnh thoảng cứ liếc ra phía cửa ngóng trông. Ninh Tuyết Lạc nói chuyện với Trịnh Mẫn Quân xong thì tiến tới cạnh Trang Linh Ngọc. Cô ta lo Trang Linh Ngọc sẽ làm hỏng chuyện cho nên bất an kéo kéo Trang Linh Ngọc làm nũng: "Mẹ, lát nữa Trang gia có tới... con hy vọng mẹ đừng so đo với bọn họ, nếu không lại hại thân thể của mẹ thì thật chẳng đáng..." Thật ra Trang Linh Ngọc đã sớm biết chuyện bọn họ lén mời Trang gia, cơ mà bà ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, giờ nghe Ninh Tuyết Lạc nói vậy thì bà ta cũng chỉ nói: "Đã biết, hôm nay là ngày vui của con, tâm trạng mẹ đang rất tốt nên sẽ không so đo với bọn họ." Dĩ nhiên bà ta cũng tự cân nhắc qua, mặc dù bà ta tuyệt đối không tha thứ chuyện mà cha và anh làm năm đó, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận chuyện Trang gia tới tham dự hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc sẽ mang lại bao nhiêu chỗ tốt. Đến lúc đó thì, bà ta cứ nhắm mắt tiếp đãi một chút là tốt rồi.
Bình luận facebook