Trịnh Mần Quân nghe người xung quanh tâng bốc rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của thằng con riêng Tô Tuân thì trong bụng đắc ý lắm, sung sướng nói: "Ài, thật ra là vì Trang gia là sui gia của nhà gái chúng tôi mà..." Nghe thê thì mọi người càng kinh ngạc, bọn họ chỉ nghĩ cùng lắm là giao tình giữa người trẻ mà thôi, ai mà biết lại có một tầng quan hệ như vậy? Trang gia là nhà mẹ của Trang Linh Ngọc? Nhưng mà... tại sao lại chưa nghe thấy bao giờ? Mọi người trổ mắt nhìn nhau nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều. Lúc này có mấy người tuổi tác hơi lớn dường như bừng tỉnh, nhố ra cái gì đó rồi nói: "Đúng là có chuyện như vậy... Dâu trưởng của Ninh gia năm đó chính là con gái út của Trang lão tướng quan, chẳng qua là sau đó hình như giữa bọn họ có xích mích nên nhiều năm liền không qua lại... xem tình hình thế này... là hòa hảo lại rồi?" "Dù sao cũng là ruột thịt cả, hòa hảo lại cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?" "Thì ra là như vậy! Chậc chậc, Tô gia đúng là nhặt được bảo bối rồi! vốn là tôi còn tưởng chỉ cưới được con phượng giả..." "Cái gì mà phượng giả chứ, tôi thấy là do Ninh Thu Đồng muôn cướp tài sản của Ninh gia cho nên mới làm loạn lên thôi, Ninh Diệu Hoa cũng công khai md họp báo phủ nhận rồi mà?" Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên có một người khẽ hô lên: "Cửa... kia... có phải là Đại tiểu thư của Trang gia hay không?" Trong phút chốc tất cả mọi người đều nhìn về phía về phía cửa. Mà lại không chỉ nhìn thấy một người. Mọi ngưòi không chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, mà đi bên cạnh cô còn có một phu nhân đứng tuổi thần thái đoan trang, hai người ấy đang cùng người tiếp đón khách nói cái gì đó. Phu nhân kia được chăm sóc vô cùng tốt, bà mặc một bộ áo dài màu xanh thẫm có thêu hoa văn chìm, đứng cạnh cô gái trẻ kia trông không giống mẹ mà có chút giống chị, tuy không đeo bất cứ đồ trang sức gì nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý một cách tự nhiên. Lập tức có người nhận ra hai người họ: "Không sai... đó chính là Trang đại tiểu thư! Còn có Trang phu nhân!" "Cái gì? Người đi cùng kia chính là Trang phu nhân?" "Trời ơi! Không ngờ cả tướng quân phu nhân cũng tới! Từ trước tới nay Trang phu nhân chưa bao giờ xuất hiện ở mấy trường hợp thê này đâu!" "Xem ra Trang gia với Ninh gia có quan hệ thật rồi... không phải sui gia thì làm sao mà coi trọng đến thế chứ..." Sự xuất hiện của hai người họ dường như đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các quan khách, Ninh Tuyết Lạc với Trịnh Mần Quân quay ra nhìn nhau rồi vội vàng tiên lên nghênh đón. Hai người không ngờ ngay cả Mạnh Lâm Lang cũng tới! Người kinh ngạc nhất chính là Ninh Tuyết Lạc, bởi vì chỉ có mình cô ta rõ ràng rằng Trang Khả Nhi chỉ tới đưa vòng tay mà thôi, không ngờ lại kéo luôn cả Mạnh Lâm Lang tới. Nhìn thê này xem ra không chỉ đơn giản là đến đưa đồ, chẳng lẽ... chẳng lẽ đến phút cuối Trang gia lại đổi ý, đồng ý tới dự hôn lễ của cô ta? Nêu là như vậy... thì tốt quá... Ninh Tuyết Lạc đưa ánh mắt cầu xin về phía Trang Linh Ngọc, trên mặt bà ta có chút không tình nguyện nhất là lúc thấy Mạnh Lâm Lang thì vẻ mặt càng không tốt. Nhưng mà nể mặt con gái mình nên bà ta vẫn đưa tay sửa lại mái tóc rồi theo Ninh Tuyết Lạc bước tới. Ninh Diệu Hoa vô cùng mừng rỡ, nhất là khi ông ta nhìn thấy bộ dang ghen tị đến dậm chân của Ninh Diệu Bang. Vừa nãy Ninh Diệu Bang còn âm dương quái khí nói ông ta đem cổ phần cho một đứa con gái chẳng có chút quan hệ máu mủ nào, nói ông ta ngu đần, bảo ông ta cẩn thận đem giỏ trúc múc nước vô ích với đủ loại lời chua chát. Nhưng mà hiện thực bây giờ đã chứng minh quyết định của ông ta chính xác biết bao!
Bình luận facebook