Sau khi thấy Trì Soái đứng ra đầu tiên, cả lũ đều nhỏ giọng phụ họa: "Đúng đấy, vừa lùn vừa trắng, cứ như là con gái vậy!" "Bê đê! Đồ bê đê... Tớ thấy trong tivi nói như thế này chính là bê đê đấy..." "Nó còn chơi đồ chơi của lũ con gái nữa kìa!" Quan Trí Thần vẫn nói đỡ cho Tiểu Bảo: "Mọi người đừng làm ầm lên nữa, đều là bạn bè với nhau cả, đừng làm mất vui thế, sao các cậu lại nói em Tiểu Bảo vậy chứ?" Các bé gái khác bao gồm cả Điềm Điềm thì tức giận, lên tiếng bảo vệ cho Tiểu Bảo: "Các cậu quá đáng vừa thôi! Đừng có bắt nạt Tiểu Bảo!" Trì Soái xông tới móc con thỏ bông trong túi áo Tiểu Bảo ra, siết trong tay: "Vốn dĩ là thế mà! Chơi đồ của con gái! Buồn nôn chết đi được!" Lúc này, các mẹ trong phòng khách đã phát hiện ra ngoài vườn có gì đó bất thường, đặc biệt là Lão phu nhân của Trì gia, bà đứng phắt đậy chạy nhanh ra vườn. Tiểu Bảo vốn từ đầu tới cuối đều không có chút biểu cảm nào trên mặt, nhưng sau khi thỏ bị giật lấy, trong nháy mắt sắc mặt cậu nhóc liền thay đổi. Quan Trí Thần thấy Tiểu Bảo bị ăn quả đắng, bị bắt nạt không nói lại được câu nào thì trong lòng liền khoái chí cực độ. "Trả lại tớ." Tiểu Bảo thấy thỏ bông bị Trì Soái cướp lấy rồi bóp trong tay, sắc mặt lạnh xuống cực độ. Trì Soái bất giác rùng mình một cái, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của đối phương lại càng to gan hơn, dù sao ở nhà nó cũng là cậu chủ nhỏ không sợ trời không sợ đất, tính xấu thành thói, người lớn có dặn vài câu nhưng cũng đâu dễ sửa đổi cho được, nó đắc ý nói: "Không trả! Không trả đấy! Có giỏi thì mày tự giật lại đi! Đồ lùn tịt!" Trì Soái vừa gào vừa cố tình giơ cao con thỏ lên, không để Tiểu Bảo với tới được, những bé trai khác đều cười trên sự đau khổ của bánh bao nhỏ: "Chắc lát nữa nó không khóc lên đấy chứ!" "Có con gái mới khóc thôi!" "Nó chính là con gái mà..." Tiểu Bảo hít sâu một hơi: "Tao nói lại lần cuối cùng." "Tao không đưa đấy! Cho mày tức chết, tức chết đi! Có vứt đi cũng không trả cho mày! Thằng lùn! Đồ bê đê!" Cái tay bẩn của Trì Soái giơ cao con thỏ bông kia lên quăng tới quăng lui. Đúng vào lúc này, Tiểu Bảo vốn dĩ chỉ yên tĩnh đứng ở đó bỗng nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trì Soái. Ngay sau đó, không đợi nó kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ cảm thấy một tiếng gió lướt tới bên tai... Một giây sau, thân hình to tròn mập mạp của Trì Soái như cánh diều đứt dây bị đá lăn xa mấy bước rồi ngã rầm xuống đất, bụi bặm tung hết cả lên… Sau đó là tiếng hít gió lạnh truyền tới, tất cả lũ trẻ đều ngẩn ra tại chỗ, trợn tròn mắt. Tiểu Bảo bước từng bước tới chỗ đá bay Trì Soái, từ trên cao nhìn xuống bé mập vẫn đang choáng váng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy thế mà lúc này lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi: "Tao đã cảnh cáo mày rồi." Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ vốn định chạy tới xem tình hình thì bắt gặp đúng cảnh tượng vô cùng quen mắt này: "..." Mẹ nó! Một cước này... Đúng là chân truyền của Tiểu Tịch Tịch rồi! Thiệt cho anh còn sợ Tiểu Bảo chịu thiệt mà tức tốc chạy tới... Đứa con kết hợp gen của của hai con thú dữ là anh Hai với Tiểu Tịch Tịch sinh ra mà chịu thiệt được á??
Bình luận facebook