Sau khi Giang Mục Dã nói chuyện với Lâm Chi Chi xong còn chẳng thèm thay đồ ngủ, mặc luôn như vậy rồi xỏ dép lê chạy sang nhà sát vách. Cái cô kia còn có thể đi đâu được, ngoài quay phim và không phải hầm thức ăn cho chó ra thì chính là ném thức ăn cho chó đó... Tới trước cổng biệt thự nhà Lục Đình Kiêu, phía đối diện bỗng có một người vội vã chạy tới, đi đường cũng chẳng thèm nhìn đâm luôn đầu vào người anh. "Áu, đù mé nó chứ! Cậu Hai... cậu làm gì thế? Vội cái gì mà cuống lên thế này!" Lục Cảnh Lễ nhặt đống tài liệu bị rơi dưới đất lên, gấp gáp hỏi: "Tìm anh trai có chuyện, mà sao cháu cũng ở đây?" "Cháu tìm Ninh Tịch! Lâm Chi Chi vừa gọi tới bảo tự dưng không liên lạc được với cô ấy!" Giang Mục Dã đáp lại. Nghe thấy tên Ninh Tịch, sắc mặt Lục Cảnh Lễ khẽ biến rồi bỗng đờ người ra đó. Giang Mục Dã thấy sắc mặt Lục Cảnh Lễ thay đổi thì nhíu mày: "Sao thế ạ?" Lục Cảnh Lễ miết mi tâm, không biết nên mở lời thế nào. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cả tập đoàn nhà họ Lục đang loạn cả lên, tất cả mọi người đều bận đến bù đầu, bên Trang gia vừa đến làm loạn lên xong, giờ còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp giải quyết nữa. Ví dụ như, vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là công việc của Ninh Tịch, vụ này đúng là rất vướng víu… Ninh Tịch giờ đang như vậy, không biết bao giờ mới tỉnh lại, công việc của cô phải xử lí sao đây? Phải nói rõ với fan và truyền thông thế nào bây giờ? Giang Mục Dã chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Lục Cảnh Lễ bao giờ, anh khẽ biến sắc: "Cậu Hai, rốt cuộc là làm sao? Cô ấy... chắc không phải cô ấy chia tay với cậu cháu rồi đấy chứ?" Lục Cảnh Lễ hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Tịch Tịch cô ấy... xảy ra chuyện rồi... Tiểu Bảo bị người bên kia bắt cóc, cô ấy vì muốn cứu Tiểu Bảo mà bị thương nặng... sau khi phẫu thuật xong vẫn không thể tỉnh lại được..." Sắc mặt Giang Mục Dã bỗng trở nên trống rỗng, có thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được Ninh Tịch lại xảy ra chuyện. "Sao... cái gì gọi là không thể tỉnh lại?" Gian Mục Dã run rẩy. "Hôn mê sâu, giờ đang trong trạng thái người thực vật, trước mắt đều phải dựa vào máy ôxi để duy trì sự sống..." "Sao có thể như vậy... sao lại như thế? Chuyện từ khi nào?" Giang Mục Dã không thể tin nổi sự thật này. "Đêm hôm kia được cứu về, sáng hôm qua vừa làm phẫu thuật xong, giờ được đưa đến viện Điều dưỡng Quân y Kinh Giao để chăm sóc rồi..." Giang Mục Dã há hốc miệng đờ đẫn ra đó, một chữ cũng không thốt ra nổi. Bên phía Lục gia đã phong tỏa mọi tin tức, chuyện lớn như vậy nhưng không lộ chút tin tức nào và giờ anh mới biết được chuyện này! "Anh!" Lục Cảnh Lễ thấy Lục Đình Kiêu đi từ trong nhà ra. Lục Đình Kiêu nhận lấy tập văn kiện từ tay Lục Cảnh Lễ, cùng lúc đó anh cũng nhanh chóng bước lên chiếc xe đen đang đỗ trước cổng, chỉ bỏ lại một câu: "Đi đón Lâm Chi Chi và Tiểu Đào, đưa họ tới viện Điều dưỡng, anh sẽ tới sau." Giang Mục Dã nghe vậy liền nói: "Cậu, để cháu đi đón họ cho!" Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn một cái, cũng không có từ chối. Lục Cảnh Lễ vỗ vai Giang Mục Dã: "Vậy Mục Dã, phiền cháu một chuyện nữa, nhất định phải giữ bí mật đấy nhé! Chúng ta phải bàn bạc kỹ lại chuyện này xem phải làm thế nào để không gây ảnh hưởng tới công việc của Tiểu Tịch Tịch..." Giang Mục Dã ngơ ngác gật đầu. Sau khi Lục Cảnh Lễ rời khỏi, Giang Mục Dã vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết qua bao lâu anh mới vuốt mặt cho tỉnh táo rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chi Chi với giọng khô khốc: "Alo... Chi Chi à... giờ cô và Tiểu Đào đang ở đâu? Tôi tới đón hai người!"
Bình luận facebook