Lần thứ hai nhận được điện thoại của Đại thần thì Ninh Tịch đã không ngạc nhiên nữa, chỉ là chân mày hơi nhướng lên mà nghĩ chẳng lẽ tên này lại muốn mình mời ăn cơm? "Ê nhóc con ~" "Đại thần đang ở KFC nào, tiểu nhân đến trả tiền." Ninh Tịch vô cùng ngoan ngoãn mà tự giác nói. "Trả tiền thì không cần." Hàn Kiêu nói. Lần này tốt thế á? Ninh Tịch ngạc nhiên: "Vậy anh tìm tôi làm gì?" "Đem hổ của tôi đi đi." Hàn Kiêu trả lời. "À.... Hả??? Anh nói gì?" "Tiền ăn của nó một ngày bằng tôi ăn nửa tháng rồi, mấy ngày nay không mua nổi phần ăn gia đình nào nữa, chỉ có thể mua mỗi đùi gà, ngay cả trà sữa cũng không được uống..." Hàn Kiêu thở dài, cực kì ai oán. Đế Đô không có rừng rậm lại còn phải nuôi một con hổ lớn như thế này thật sự quá khó. Nhất là kẻ giống như Hàn Kiêu, ngay cả bản thân mình còn nuôi không nổi chứ đừng nói tới chuyện cho hổ ăn no. Ninh Tịch phát hiện tuy Đại thần rất lợi hại nhưng khả năng tự lo liệu cuộc sống lại cực kì kém, không hiểu anh ta sống đến giờ này bằng cách nào. Ninh Tịch: "Cho nên ý của anh là?" "Giúp tôi nuôi nó mấy ngày!" Hàn Kiêu không khách khí nói. "..." Ninh Tịch bây giờ không muốn nói bất cứ cái gì. Lần đầu tiên thì bắt cô đi thanh toán hóa đơn, lần thứ hai thì coi cô thành phiếu cơm luôn, là phiếu cơm của một con hổ khổng lồ! May mà... cái yêu cầu này Ninh Tịch cầu còn không được! Á á á! Bé hổ đáng yêu của cô ~ "Không thành vấn đề, anh cứ đưa nó đến đây đi! Tôi ở ngay cái trấn nhỏ lúc trước ý!" Sau khi cúp máy không lâu thì Hàn Kiêu liền chờ không nổi mà lập tức đưa hổ đến thị trấn Lộc. May mà nơi đây hẻo lánh, thuộc về khu không được khai phá lại thêm việc bây giờ là buổi tối, nếu không chỉ sợ sự xuất hiện của nó sẽ khiến nơi đây náo động. Thấy Hàn Kiêu đưa hổ đến thì hai mắt Ninh Tịch lập tức sáng quắc: "Đại thần, bình thường nó ăn gì?" "Cô muốn cho nó ăn gì cũng được!" Hàn Kiêu lười biếng ngáp một cái, cứ thế mà phất tay rời đi. Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, cô thở dài sờ cái đầu to đùng của hổ trắng: "Chủ nhân của em thật chả đáng tin cậy tí nào, hay là sau này em ở với chị đi! Chị sẽ nuôi em thành quả bóng trắng luôn!" "Mẹ!!!" Ninh Tịch đang cúi đầu nói chuyện với bé hổ trắng thì đột nhiên cảm thấy trên đùi mềm mềm, một cục beo béo mềm mềm nhào vào chân cô. "Ôi ~ Bảo bối Tiểu Bảo! Mẹ nhớ con muốn chết đi được! Mau cho mẹ ôm ôm hôn hôn nào ~" Tiểu Bảo dính vào lòng Ninh Tịch, trong lòng cực kì sung sướng, nhưng mà khi cậu nhóc liếc thấy chú hổ trắng bên cạnh Ninh Tịch thì lập tức mở to mắt: "Mẹ! Cẩn thận!" Cậu nhóc nói xong lập tức lao ra chắn giữa Ninh Tịch và hổ trắng rồi giang tay làm tư thế cản lại. "Con hổ con" - Tiểu Bảo lom lom nhìn con hổ trắng bự ở đối diện. Ninh Tịch cảm động đến tít mù xoa xoa đầu con trai: "Tiểu Bảo đừng lo, đây là bạn của mẹ đó, không làm ai bị thương đâu." "Bạn của mẹ?" "Đúng rồi." Nghe Ninh Tịch nói vậy thì Tiểu Bảo mới bình tĩnh lại, thôi không cảnh giác nữa thì tò mò nhìn chú hổ kia mãi không thôi. "Đi nào, chúng ta vào nhà chơi, đừng dọa hàng xóm." "Dạ." Ninh Tịch liền dẫn bánh bao nhỏ cùng hổ trắng vào phòng. Lục Đình Kiêu nghe thấy tiếng động ở cửa thì biết Ninh Tịch đã về nên nhìn về phía cửa. Thấy con hổ quen thuộc kia ở bên cạnh cô thì Lục Đình Kiêu ngẩn ra: "Hàn Kiêu đến?" Ninh Tịch nhún vai: "Không, là tên kia nói không nuôi nổi nên để em nuôi mấy ngày! Chủ nhân như thế thật chẳng đáng tin mà!"
Bình luận facebook