Người đàn ông trên giường khẽ hừ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, từng chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong đôi mắt rồi hình thành hình ảnh ngược của gương mặt ngu ngốc đang kinh hoàng thất thố của cô... Ninh Tịch nuốt nước bọt, đôi mắt xoay rồi lại xoay, nghĩ làm thế nào để giải thích cái tình huống chết tiệt trước mắt này. Tình huống này cũng cực kì khó giải thích rồi! Có bị bắt gian tại trận cũng không khó giải thích thế này! Đầu óc Ninh Tịch cũng sắp nổ tung rồi, nhưng mà một giây sau cô đã biết, chút kích thích đó của cô cũng chẳng coi vào đâu. Bởi, Lục Đình Kiêu dùng đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ kia nhìn cô một cái rồi đột nhiên quay mình... Ninh Tịch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại thì người đã bị đặt trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trên đầu liền có một bóng râm đổ xuống, ngay sau đó là một nụ hôn đau nhói trên môi, Lục Đình Kiêu hôn vô cùng kịch liệt, ngón tay hơi sần cực kì có kĩ xảo bóp cằm Ninh Tịch, chiếc lưỡi nóng hổi lập tức tiến vào, tùy ý càn quét dùng sức quấn lấy chiếc lưỡi của cô... Ninh Tịch hoàn toàn bị hành động bất ngờ của Lục Đình Kiêu làm cho đờ đẫn, cộng thêm dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít khiến cho đầu óc không thể nào tập trung suy nghĩ. Thậm chí, tình cảm bị kiềm chế nơi đáy lòng đã lâu suýt chút nữa thì bị nụ hôn này kéo ra, thiếu chút nữa không nhịn được mà đáp lại Lục Đình Kiêu. Càng thảm hơn chính là vì khoảng cách quá gần mà cô phát hiện buổi "chào cờ'' sáng sớm của anh... Ninh Tịch! Tỉnh táo! Bảo bối Tiểu Bảo vẫn còn nằm đây đấy! Hết cách, cô tỉnh táo nhưng Lục Đình Kiêu thì không, nụ hôn này giống như anh đang muốn tháo rời từng bộ phận của cô ra rồi nuốt vào bụng. Ninh Tịch bó tay, không biết làm gì hơn ngoài dùng hết sức cắn trả, trong nháy mắt khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Lông mày Lục Đình Kiêu nhăn lại, động tác cũng chậm dần. Ninh Tịch thừa một giây chậm trễ này vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển nói: "Này, Lục Đình Kiêu! Anh... anh đang bị mộng du sao?" ... Nếu đang mộng du thật thì hỏi cũng vô ích! Không đúng, chẳng phải mộng du đều vào ban đêm mới phát bệnh sao? Bây giờ trời đã sáng rồi! Đầu óc mơ hồ của Lục Đình Kiêu cũng dần dần tỉnh táo lại: "Không phải." Ninh Tịch chớp mắt một cái, trong lòng đánh cái hoảng, phải không? Ngón tay Lục Đình Kiêu lùa tay vào mái tóc xốc xếch, hai mắt vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ chưa lui: "Xin lỗi, vừa rồi không tỉnh táo, cữ ngỡ còn đang mơ." Ninh Tịch: "..." Câu trả lời này... Cô còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ trong giấc mơ của Đại ma vương... anh làm thế với cô??? Hơn nữa Lục Đình Kiêu của vừa nãy quá khác với Lục Đình Kiêu lúc bình thường ở trước mắt cô... nụ hôn vừa rồi thật sự quá bá đạo! Bá đạo đến nỗi khiến trái tim cô đập rộn lên... "Vừa nãy em... đang làm gì?" Không đợi Ninh Tịch nói chuyện, Lục Đình Kiêu đột nhiên đặt câu hỏi, hơn nữa ngay câu đầu tiên đã đem bản thân từ thủ phạm chuyển thành người bị hại. Nghe được câu hỏi này, Ninh Tịch chột dạ: "Cái đó... cái đó... tôi nói là tôi cũng không biết thì anh có tin không?" Ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch sâu hun hút, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin. Vẻ mặt Ninh Tịch vô cùng chân thành: "Boss đại nhân, tôi thề với trời, thật sự tôi không biết tại sao mà vừa tỉnh ngủ đã thành như thế! Thật ra bình thường tôi ngủ cũng không tệ thế... túm cái váy lại, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi!"
Bình luận facebook