Ninh Tịch nói xong nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chưa hỏi tội anh vừa làm vậy với tôi... nói sao thì cũng coi như hòa nhau chứ?" Lục Đình Kiêu tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, coi như hòa nhau." Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà vừa mới thở ra đã cảm thấy là lạ chỗ nào, cái này không đúng nha... chỗ nào hòa nhau chứ, rõ ràng là cô thua thiệt hơn mà? Thôi kệ, ai bảo cô lăn đến đó trước chứ, nếu không Lục Đình Kiêu cũng không làm chuyện vừa rồi... "Cái đó... Boss đại nhân, có thể đứng lên không? Tôi còn phải làm bữa sáng!" Ninh Tịch yếu ớt nói. Lục Đình Kiêu cũng không lập tức đứng dậy mà chỉ nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng u ám. Ninh Tịch hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này. Cô nằm dưới thân anh, hai gò má đỏ ửng, đôi môi hơi sưng, quần áo ngủ cũng hơi xốc xếch, những lọn tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên gối trắng... Lục Đình Kiêu không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc anh phải làm thế nào để nhẫn nhịn? "Lục Đình Kiêu?" Ninh Tịch bị nhìn chằm chằm có chút sợ. Lục Đình Kiêu phục hồi tinh thần, đứng dậy xuống giường, Ninh Tịch lập tức chạy biến như nhanh như thỏ... Ninh Tịch rất nhanh chóng làm một bàn đồ ăn sáng đầy đủ hương sắc, sau đó gọi Lục Đình Kiêu và bánh bao nhỏ tới ăn. Hình như hôm nay bánh bao nhỏ khá là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rạng rỡ hơn mấy phần so với bình thường. Ninh Tịch còn đang cảm thấy chuyện tối qua Lục Đình Kiêu ngủ lại đây có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Bảo thì bản thân lại bắt đầu vui mừng vì tối qua Lục Đình Kiêu đã ở lại. Trong lòng cô bánh bao nhỏ vĩnh viễn đều là số một, chỉ cần bánh bao nhỏ vui vẻ là tốt rồi, mọi thứ còn lại đều là mây bay~! Ăn sáng xong thì thời gian vẫn còn sớm, Lục Đình Kiêu liền ngồi ở salon xem báo, hiếm khi bánh bao nhỏ dính lấy Lục Đình Kiêu. Nhóc đang cầm một quyển sách viết bằng ngôn ngữ nào đó mà Ninh Tịch cũng không hiểu nổi rồi dùng tập viết bàn luận với ba ba. Dưới ánh mặt trời, một lớn một nhỏ ấm áp như bức tranh sơn dầu, không hiểu sao lại khiến người ta tĩnh tâm lại, còn có cảm giác yên bình nữa. Cho đến khi di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên. Ninh Tịch cúi đầu nhìn thì hơi hoảng, là ông nội gọi tới... Lục Đình Kiêu thấy vẻ mặt cô không đúng liền hỏi: "Sao vậy? Ai gọi tới?" "Ông nội tôi!" Ninh Tịch nhăn tít lông mày lại, chẳng phải tối qua đã nói xong rồi sao? Chẳng lẽ ông nội lại đổi ý? Ninh Tịch gãi đầu một cái, có chút lo lắng nhận điện thoại: "Alo, ông nội ạ..." "Tiểu Tịch! Ông nội hỏi, có phải con có chuyện gì giấu ông hay không?" Bên kia di động, Ninh lão gia tử không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng luôn, giọng điệu nghiêm túc lạ thường. Ninh Tịch sửng sốt một chút: "Gì ạ? Không có đâu ạ! Ông nội muốn nói chuyện gì?" "Là chuyện của Tịch Thế Khanh!" Nghe được cái tên này, Ninh Tịch nhất thời có dự cảm xấu, chẳng lẽ Tịch Thế Khanh nói cái gì với ông nội? Anh ta không giữ thỏa thuận nói lại với người nhà sao? Không thể nào? Tịch Thế Khanh không giống với loại người đó! "Ông nội, anh ấy làm sao? Con thật sự không biết ông nói chuyện gì!" Bên kia di động, giọng của Ninh lão gia tử rất kích động: "Con không biết? Vậy con nói cho ông tại sao hôm qua hai đứa vừa mới gặp nhau mà hôm nay thằng bé lại muốn xuất gia làm hoà thượng!" Ninh Tịch: "..." Ông mới... mới nói cái gì? Ninh Tịch bị Ninh lão gia tử dọa cho sợ đến ngu người: "Ông nội, ông ông... khụ, ông nói cái gì? Xuất gia làm hòa thượng???"
Bình luận facebook