Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Đột nhiên va phải đôi đen nhánh thâm thúy sắc bén như dao kia, tim Tô Lưu Cảnh liền rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Vì sao anh ta lại tới đây?
“Xin lỗi, đã làm đau em sao?”, Thương Thiên Kỳ chợt định thần lại khẽ nói.
“Không có, không có!”, Tô Lưu Cảnh cũng bắt đầu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt cười đáp, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng, không hiểu anh ta tới nơi này làm gì? Anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc chậm rãi, tuy không cao, nhưng lại vô cùng có lực vang lên: “Bác Phong, vị kia chắc hẳn là Thương tiên sinh, nghe đại danh đã lâu, không bằng giới thiệu chúng cháu làm quen với nhau một chút?”
Câu này, không chỉ làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc, mà ngay cả Thương Thiên Kỳ cũng không hiểu anh muốn làm gì?
Phong Hành Niên sảng lãng cười nói: “Được chứ, hai người các cậu kết giao được với nhau là chuyện rất tốt, người anh em, tôi là người nhiều tuổi nhất ở đây nên đành ra mặt giới thiệu vậy!”
Dứt lời liền kéo Hình Hạo Xuyên đến trước mặt Thương Thiên Kỳ, cười nói: “Nào nào, làm quen với nhau một chút, vị này chính là Tổng giám đốc của Hình thị ở Châu Á, còn đây là Bàn tay của Thượng Đế, người tiếp quản Vương quốc mới ở Châu Âu!”.
Thương Thiên Kỳ khẽ mím môi, sâu kin nhìn về phía Hình Hạo Xuyên không chớp.
Ngược lại, Hình Hạo Xuyên lại không thèm để ý, dáng vẻ hào sảng cứ như bọn họ thật sự là những người xa lạ, lần đầu quen biết, vươn tay nói: “Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Tay của người đối diện đã vươn ra nên Thương Thiên Kỳ sao có thể cự tuyệt được nữa, đi lại trong giới này, quan trọng nhất là thể diện, dù có ngấm ngầm đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán anh sống tôi chết thì ngoài mặt vẫn phải duy trì bình thản. Vì vậy anh liền vươn tay, đáp trả: “Hình tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”. Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng trong mắt của hai người họ, sóng ngầm đã trào dâng mãnh liệt.
Bọn họ vốn là những người nổi bật trong giới làm ăn, tướng mạo lại xuất chúng như thế, rất nhanh liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người chung quanh..
Hình Hạo Xuyên đột nhiên lại dời ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng Tô Lưu Cảnh đang đứng sau lưng Thương Thiên Kỳ, nói: “Xin hỏi vị tiểu thư này là?”, vừa hỏi vừa bắn ánh mắt sắc bén thâm trầm như muốn đốt cháy người đối diện.
Tô Lưu Cảnh thoáng chao đảo, không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì? Trước không phải từng bước từng bước ép sát, thế nào mà hiện tại lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ giả vờ như không quen biết gì, lại còn chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì đây!
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!”. Thương Thiên Kỳ đã giận đến tái mặt, chẳng qua nể mặt Phong Hành Niên, nên mới đành nhịn xuống.
Hình Hạo Xuyên cũng không nói gì, càng không phản bác, chỉ thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao?”, giọng nói vô cùng nhẹ, không mang theo bất cứ cảm tình nào, có vẻ như đang mỉa mai thì đúng hơn. Mặc dù nói với Thương Thiên Kỳ nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Tô Lưu Cảnh.
Ánh mắt Thương Thiên Kỳ càng ngày càng lạnh, đáp lại: “Đương nhiên! Cô ấy có phải là vợ chưa cưới của tôi hay không, tôi chính là người rõ nhất, ngay cả Hình tiên sinh cũng không quyết định thay được, có đúng không?”.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi có đúng như vậy không?”, Hình Hạo Xuyên đột ngột quay sang hỏi Tô Lưu Cảnh, ngưng mắt nhìn cô chờ câu trả lời.
Tô Lưu Cảnh không ngờ mình sẽ bị chỉ mặt gọi tên, sửng sốt một lát, lúc định thần lại liền thấy cả Thương Thiên Kỳ và Hình Hạo Xuyên đều đang nhìn mình: “Tôi. . . . . .”
Các vị khách xung quanh cũng quay ra bàn tán xôn xao, trong những trường hợp như thế này, thì lễ nghi rất dược coi trọng, ngay trước nhiều mặt quan khách mà lại để xảy ra tranh chấp cũng không phải hành động sáng suốt. Bên cạnh đó, Phong Hành Niên cũng rất nhanh nhạy, thấy thế liền cầm ly rượu qua cười híp mắt uống, đúng là một lão ngoan đồng.
Nhưng có nhiều người, lại thấy rất hứng thú với chuyện này, hiếu kì xem sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
“Lưu Cảnh, trả lời đi!”, Thương Thiên Kỳ cầm tay của cô lên, nhắc nhở.
Tô Lưu Cảnh nhìn vào mắt Thương Thiên Kỳ, lại đưa mắt nhìn ra đám đông xung quanh đang chiếu thẳng vào mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trong trường hợp như thế này cô không thể không gật đầu.
“Đúng!”, Tô Lưu Cảnh cắn răng, gật đầu nói, nhưng theo bản năng lại tránh né ánh mắt của Hình Hạo Xuyên không dám nhìn thẳng. Bị ánh mắt sâu thăm thẳm đó chiếu rọi, không hiểu vì sao cô lại chợt thấy chột dạ. Chột dạ? Vì sao cô lại phải chột dạ chứ? Bản thân cô đang nghĩ lung tung gì vậy?
Nghe thấy cô thừa nhận, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt tối sầm lại, trong mắt thoáng qua tự giễu, không thèm nhìn cô nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy tôi đành phải rửa mắt mong chờ thôi!”. Cô, thật sự đã quên anh rồi sao, một tiếng “đúng” kia, nói ra rõ ràng linh hoạt đển thế cơ mà.
Thương Thiên Kỳ thì trái lại, vừa nghe thấy chữ “Đúng” kia, trong lòng nhất thời vui mừng không thôi, dường như trên thế gian này không có gì có thể khiến anh mừng rỡ đến thế này, sau đó nhếch miệng nhìn về phía Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Hình tiên sinh, rốt cuộc có ý gì?”
“Không có ý gì cả!”, Hình Hạo Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Lưu Cảnh một cái, rồi xoay người đi mất.
Không có trò náo nhiệt để xem nên mọi người cũng giải tán, trở về vị trí của mình, bầu không khí vẫn vui vẻ hài hòa như cũ tựa như chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Lưu Cảnh, không sao, chúng ta đi vào thôi!”, Thương Thiên Kỳ ôm vai cô, nhẹ giọng nói.
Tô Lưu Cảnh gật đầu với anh, nhưng ánh mắt nhưng vẫn không kìm được dõi theo bóng lưng của Hình Hạo Xuyên, tại sao nhìn vào đó lại khiến cô cảm thấy đau lòng nhỉ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là như vậy, những trường hợp như thế sau này vẫn hạn chế thì tốt hơn.
Bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, tất cả các khách mời đều an vị trên ghế của mình. Nói là bữa tiệc từ thiện nhưng thực ra cũng chỉ một đám nhà giàu phô trương thanh thế và địa vị của mình, họ bỏ ra mấy trăm vạn, ngàn vạn để đổi lấy một cuộc vui chơi, để biểu diễn cho người khác xem. Đây là truyền thống của giới làm ăn, cũng là bản chất thối nát của thế giới ngợp trong vàng son đó. Những người đang ngồi đây tham gia không dưới mấy chục trường hợp như thế này, nhưng ai ai cũng tỏ ra hào hứng bừng bừng, phô bày tư thế đẹp nhất rạng rỡ nhất trước mặt cơ quan báo chí.
Vật phẩm đấu giá lần này đều do Phong Hành Niên quyên góp, người quyên đã không tiếc của, thì người mua lại càng ra tay hào phóng, thứ bọn họ mua không phải của cải vật chất, mà chính là lòng người, như vậy cả đôi bên đều thấy vui vẻ. Bữa tiệc từ thiện được tiến hành từng bước, qua hơn một giờ, liền kết thúc, tiếp theo đó cũng tiến vào phần sau, cũng là tiết mục chính của bữa tiệc.
Dời bước đến hội trường trung tâm, mọi người mới vừa rồi còn tao nhã lịch sự, cử chỉ hào phóng, rốt cuộc cũng thả lỏng hơn nhiều. Thương Thiên Kỳ mua một bộ vòng ngọc từ đời nhà Thanh, bỏ ra một trăm tám mươi vạn để mua nụ cười của người đẹp Tô.
Tô Lưu Cảnh tuy nhận nhưng chỉ khẽ cười, trong mắt không đạt đến niềm vui thật sự. Cả buổi đấu giá, lòng cô vẫn không yên, không tự chủ mà nhớ lại bóng lưng của Hình Hạo Xuyên lúc rời đi, đôi mắt đen nhánh mang theo nỗi buồn nồng đậm khiến cho không thể nào quên được. Suy nghĩ này thật sự không nên xuất hiện, chẳng lẽ là do cô đã quá mệt mỏi nên mới thế?
Tô Lưu Cảnh đang đứng trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng: “Thiên Kỳ, em đi rửa tay mọt lát, chút nữa sẽ trở lại.”
“Không thấy thoải mái sao? Có muốn anh đi cùng em không?”, Thương Thiên Kỳ lo lắng nói.
Tô Lưu Cảnh lắc đầu, nở nụ cười trấn an: “Không cần đâu, em đi một lát sẽ quay lại ngay!”, nói xong liền chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.
Vì sao anh ta lại tới đây?
“Xin lỗi, đã làm đau em sao?”, Thương Thiên Kỳ chợt định thần lại khẽ nói.
“Không có, không có!”, Tô Lưu Cảnh cũng bắt đầu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt cười đáp, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng, không hiểu anh ta tới nơi này làm gì? Anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc chậm rãi, tuy không cao, nhưng lại vô cùng có lực vang lên: “Bác Phong, vị kia chắc hẳn là Thương tiên sinh, nghe đại danh đã lâu, không bằng giới thiệu chúng cháu làm quen với nhau một chút?”
Câu này, không chỉ làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc, mà ngay cả Thương Thiên Kỳ cũng không hiểu anh muốn làm gì?
Phong Hành Niên sảng lãng cười nói: “Được chứ, hai người các cậu kết giao được với nhau là chuyện rất tốt, người anh em, tôi là người nhiều tuổi nhất ở đây nên đành ra mặt giới thiệu vậy!”
Dứt lời liền kéo Hình Hạo Xuyên đến trước mặt Thương Thiên Kỳ, cười nói: “Nào nào, làm quen với nhau một chút, vị này chính là Tổng giám đốc của Hình thị ở Châu Á, còn đây là Bàn tay của Thượng Đế, người tiếp quản Vương quốc mới ở Châu Âu!”.
Thương Thiên Kỳ khẽ mím môi, sâu kin nhìn về phía Hình Hạo Xuyên không chớp.
Ngược lại, Hình Hạo Xuyên lại không thèm để ý, dáng vẻ hào sảng cứ như bọn họ thật sự là những người xa lạ, lần đầu quen biết, vươn tay nói: “Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Tay của người đối diện đã vươn ra nên Thương Thiên Kỳ sao có thể cự tuyệt được nữa, đi lại trong giới này, quan trọng nhất là thể diện, dù có ngấm ngầm đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán anh sống tôi chết thì ngoài mặt vẫn phải duy trì bình thản. Vì vậy anh liền vươn tay, đáp trả: “Hình tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”. Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng trong mắt của hai người họ, sóng ngầm đã trào dâng mãnh liệt.
Bọn họ vốn là những người nổi bật trong giới làm ăn, tướng mạo lại xuất chúng như thế, rất nhanh liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người chung quanh..
Hình Hạo Xuyên đột nhiên lại dời ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng Tô Lưu Cảnh đang đứng sau lưng Thương Thiên Kỳ, nói: “Xin hỏi vị tiểu thư này là?”, vừa hỏi vừa bắn ánh mắt sắc bén thâm trầm như muốn đốt cháy người đối diện.
Tô Lưu Cảnh thoáng chao đảo, không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì? Trước không phải từng bước từng bước ép sát, thế nào mà hiện tại lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ giả vờ như không quen biết gì, lại còn chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì đây!
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!”. Thương Thiên Kỳ đã giận đến tái mặt, chẳng qua nể mặt Phong Hành Niên, nên mới đành nhịn xuống.
Hình Hạo Xuyên cũng không nói gì, càng không phản bác, chỉ thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao?”, giọng nói vô cùng nhẹ, không mang theo bất cứ cảm tình nào, có vẻ như đang mỉa mai thì đúng hơn. Mặc dù nói với Thương Thiên Kỳ nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Tô Lưu Cảnh.
Ánh mắt Thương Thiên Kỳ càng ngày càng lạnh, đáp lại: “Đương nhiên! Cô ấy có phải là vợ chưa cưới của tôi hay không, tôi chính là người rõ nhất, ngay cả Hình tiên sinh cũng không quyết định thay được, có đúng không?”.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi có đúng như vậy không?”, Hình Hạo Xuyên đột ngột quay sang hỏi Tô Lưu Cảnh, ngưng mắt nhìn cô chờ câu trả lời.
Tô Lưu Cảnh không ngờ mình sẽ bị chỉ mặt gọi tên, sửng sốt một lát, lúc định thần lại liền thấy cả Thương Thiên Kỳ và Hình Hạo Xuyên đều đang nhìn mình: “Tôi. . . . . .”
Các vị khách xung quanh cũng quay ra bàn tán xôn xao, trong những trường hợp như thế này, thì lễ nghi rất dược coi trọng, ngay trước nhiều mặt quan khách mà lại để xảy ra tranh chấp cũng không phải hành động sáng suốt. Bên cạnh đó, Phong Hành Niên cũng rất nhanh nhạy, thấy thế liền cầm ly rượu qua cười híp mắt uống, đúng là một lão ngoan đồng.
Nhưng có nhiều người, lại thấy rất hứng thú với chuyện này, hiếu kì xem sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
“Lưu Cảnh, trả lời đi!”, Thương Thiên Kỳ cầm tay của cô lên, nhắc nhở.
Tô Lưu Cảnh nhìn vào mắt Thương Thiên Kỳ, lại đưa mắt nhìn ra đám đông xung quanh đang chiếu thẳng vào mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trong trường hợp như thế này cô không thể không gật đầu.
“Đúng!”, Tô Lưu Cảnh cắn răng, gật đầu nói, nhưng theo bản năng lại tránh né ánh mắt của Hình Hạo Xuyên không dám nhìn thẳng. Bị ánh mắt sâu thăm thẳm đó chiếu rọi, không hiểu vì sao cô lại chợt thấy chột dạ. Chột dạ? Vì sao cô lại phải chột dạ chứ? Bản thân cô đang nghĩ lung tung gì vậy?
Nghe thấy cô thừa nhận, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt tối sầm lại, trong mắt thoáng qua tự giễu, không thèm nhìn cô nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy tôi đành phải rửa mắt mong chờ thôi!”. Cô, thật sự đã quên anh rồi sao, một tiếng “đúng” kia, nói ra rõ ràng linh hoạt đển thế cơ mà.
Thương Thiên Kỳ thì trái lại, vừa nghe thấy chữ “Đúng” kia, trong lòng nhất thời vui mừng không thôi, dường như trên thế gian này không có gì có thể khiến anh mừng rỡ đến thế này, sau đó nhếch miệng nhìn về phía Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Hình tiên sinh, rốt cuộc có ý gì?”
“Không có ý gì cả!”, Hình Hạo Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Lưu Cảnh một cái, rồi xoay người đi mất.
Không có trò náo nhiệt để xem nên mọi người cũng giải tán, trở về vị trí của mình, bầu không khí vẫn vui vẻ hài hòa như cũ tựa như chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Lưu Cảnh, không sao, chúng ta đi vào thôi!”, Thương Thiên Kỳ ôm vai cô, nhẹ giọng nói.
Tô Lưu Cảnh gật đầu với anh, nhưng ánh mắt nhưng vẫn không kìm được dõi theo bóng lưng của Hình Hạo Xuyên, tại sao nhìn vào đó lại khiến cô cảm thấy đau lòng nhỉ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là như vậy, những trường hợp như thế sau này vẫn hạn chế thì tốt hơn.
Bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, tất cả các khách mời đều an vị trên ghế của mình. Nói là bữa tiệc từ thiện nhưng thực ra cũng chỉ một đám nhà giàu phô trương thanh thế và địa vị của mình, họ bỏ ra mấy trăm vạn, ngàn vạn để đổi lấy một cuộc vui chơi, để biểu diễn cho người khác xem. Đây là truyền thống của giới làm ăn, cũng là bản chất thối nát của thế giới ngợp trong vàng son đó. Những người đang ngồi đây tham gia không dưới mấy chục trường hợp như thế này, nhưng ai ai cũng tỏ ra hào hứng bừng bừng, phô bày tư thế đẹp nhất rạng rỡ nhất trước mặt cơ quan báo chí.
Vật phẩm đấu giá lần này đều do Phong Hành Niên quyên góp, người quyên đã không tiếc của, thì người mua lại càng ra tay hào phóng, thứ bọn họ mua không phải của cải vật chất, mà chính là lòng người, như vậy cả đôi bên đều thấy vui vẻ. Bữa tiệc từ thiện được tiến hành từng bước, qua hơn một giờ, liền kết thúc, tiếp theo đó cũng tiến vào phần sau, cũng là tiết mục chính của bữa tiệc.
Dời bước đến hội trường trung tâm, mọi người mới vừa rồi còn tao nhã lịch sự, cử chỉ hào phóng, rốt cuộc cũng thả lỏng hơn nhiều. Thương Thiên Kỳ mua một bộ vòng ngọc từ đời nhà Thanh, bỏ ra một trăm tám mươi vạn để mua nụ cười của người đẹp Tô.
Tô Lưu Cảnh tuy nhận nhưng chỉ khẽ cười, trong mắt không đạt đến niềm vui thật sự. Cả buổi đấu giá, lòng cô vẫn không yên, không tự chủ mà nhớ lại bóng lưng của Hình Hạo Xuyên lúc rời đi, đôi mắt đen nhánh mang theo nỗi buồn nồng đậm khiến cho không thể nào quên được. Suy nghĩ này thật sự không nên xuất hiện, chẳng lẽ là do cô đã quá mệt mỏi nên mới thế?
Tô Lưu Cảnh đang đứng trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng: “Thiên Kỳ, em đi rửa tay mọt lát, chút nữa sẽ trở lại.”
“Không thấy thoải mái sao? Có muốn anh đi cùng em không?”, Thương Thiên Kỳ lo lắng nói.
Tô Lưu Cảnh lắc đầu, nở nụ cười trấn an: “Không cần đâu, em đi một lát sẽ quay lại ngay!”, nói xong liền chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.
Bình luận facebook