Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Sau
Tô Lưu Cảnh khẽ chau mày lại, định rời đi, nhưng chân không cẩn thận lại bị hẫng một cái, cả người chao đảo, tay không túm được cái gì, chẳng mấy chốc sẽ ngã nhào xuống đất, làm cô hoảng hốt thét lên: “A!”
Nhưng bản thân lại không bị đo đất như trong tưởng tượng, đột nhiên eo được người ta giữ lấy, tránh thoát được một kiếp nạn, Tô Lưu Cảnh quay đầu, không cần nhìn cũng biết người vừa đỡ mình là ai.
Tay Phong Trác Nhiên đặt trên eo cô, nhẹ nhàng nắm chặt, vùng thắt lưng mảnh khảnh có lẽ không đầy nắm tay, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn rõ làn da kia trắng đến cỡ nào, hơn nữa trên người của cô gái này còn tản mát ra mùi u hương nhàn nhạt khiến cho tâm thần anh ta ngây ngất.
“Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”, Phong Trác Nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, không việc gì, cám ơn anh!”, Tô Lưu Cảnh thấy anh ta giúp mình như vậy cũng không tiện tỏ rõ thái độ, vội nói cám ơn. Vậy mà khi cơ thể cô đã ổn định, đứng vững tại chỗ thì lại phát hiện bàn tay đang đặt trên eo mình vẫn chưa chịu buông ra.
“Phong đại thiếu, xin hãy buông tay, tự tôi có thể đứng vững rồi!”, Tô Lưu Cảnh hơi bất mãn nhắc nhở.
Phong Trác Nhiên mới phục hồi lại tinh thần, nhưng xúc cảm tốt đẹp ở lòng bàn tay lại khiến anh ta không muốn buông ra: “Tô tiểu thư, trên đất lạnh như vậy, hay để tôi đỡ sang chiếc ghế dài bên kia nhé!”
Nói xong cũng không để ý Tô Lưu Cảnh có đồng ý hay không, liền ôm Tô Lưu Cảnh, chạy đến chỗ ghế dài.
Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị ôm lấy, nóng nảy nói: “Phong thiếu, mời buông tôi ra!”
Nhưng sao Phong Trác Nhiên có thể nghe theo chứ, anh ta ước gì được ôm cô mãi như thế này, để có thể tận hưởng ôn hương nhuyễn ngọc nhiều hơn một lát.
“Phong thiếu, tôi tham gia buổi tiệc này với tư cách là vị hôn thê của Thương Thiên Kỳ, xin anh đừng quên! Nếu gây ra ôn ào thì tất cả mọi người sẽ đều khó coi, như thế cũng sẽ không tốt!”. Tô Lưu Cảnh tức giận, nghiến răng nói.
Nếu là người khác khẳng định sẽ không sinh sự mà buông cô ra rồi, nhưng đây chính là Phong Trác Nhiên, người nối nghiệp của Phong Thái Quốc Tế, trên thường thương trường được mặc định là con trai của Phong lão hồ ly, sao có thể bị hù dọa, ngược lại càng thêm vui vẻ, ánh mắt sau chiếc kính gọng vàng khẽ toát lên hứng thú, không nhanh không chậm đặt Tô Lưu Cảnh xuống ghế.
Chân Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng chạm đất, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. Người đàn ông kia, không phải dễ đối phó, chỉ qua mấy phút giao tiếp vừa rồi cô đã biết rõ đây không phải là người bình thường. Anh ta không thèm để ý đến lời đe dọa của cô, ngược lại còn rất tự nhiên trấn định, người như thế hoặc là quyền thế cực lớn, hoặc là thủ đoạn cực cao. Cô không nên rước họa vào thân thì hơn.
Vậy mà khi bàn chân mới vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, lại bị người ta đè xuống, Tô Lưu Cảnh cau mày cả giận nói: “Anh muốn làm gì?”.
Phong Trác Nhiên không đáp, chỉ cúi người xuống, trong tay cầm chiếc giày cao gót bị cô đá tung ra, đi vào chân cho cô, đáp: “Tô tiểu thư có một đôi chân đẹp như vậy, nếu dẫm ở trên đất mà bị thương thì thật đáng tiếc.”
Nếu người khác nói câu này, Tô Lưu Cảnh sẽ không nghĩ ngợi gì mà cho rằng họ đang đùa giỡn mình, nhưng với anh ta thì khác, câu nói vừa rồi chẳng khác nào như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp vậy: “Phong thiếu, xin hãy chú ý lời nói! Tôi là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ !”.
Nghe vậy, Phong Trác Nhiên chỉ nhẹ nhàng”Hả?” một tiếng, rồi vươn tay nâng cằm cô lên, khẽ nhếch miệng nói: “Tô tiểu thư nếu đã hôn ước với Thương Thiên Kỳ, sao lại còn đi trêu chọc Hình Hạo Xuyên, lại có thể khiến cho hai người đàn ông này đồng thời vì cô mà thần hồn điên đảo, không phải thủ đoạn thật quá cao siêu hay sao?”. Bất chợt, anh ta tiến lại gần, ánh mắt sau kính cực kỳ sắc bén, cười như không cười nói tiếp: “Cũng không biết, có thể thu phục cả Phong Trác Nhiên tôi nữa hay không đây?”.
Phong thái rõ ràng rất nho nhã, thế nhưng đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng kia vào lúc này lại lộ ra sắc thái tà mị, chẳng khác nào hồ ly mê hoặc người.
“Anh!”, Tô Lưu Cảnh lần này thật sự rất tức giận, vốn không muốn trêu chọc vào rắc rối, rước lấy phiền toái cho Thương Thiên Kỳ, dù sao bọn họ cũng chỉ là khách mời tham sự bữa tiệc của người khác, không nghĩ tới Phong đại thiếu này lại là một tay ăn chơi như vậy, thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, vì thế không chút khách khí nói: “Thủ đoạn của tôi có cao hay không cũng không liên quan đến Phong thiếu, mời tránh ra, đối với việc thu phục anh, một chút hứng thú tôi cũng không có! Phong thiếu vẫn nên tìm người khác thì hơn!”.
Nói xong, liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Trác Nhiên, bề ngoài lịch sự nho nhã, phong thần tuấn lãng kia khác hẳn với Đại thiếu hoa tâm của cải này, không nghĩ ánh mắt nhìn người của cô lại không tốt chút nào, càng không có nghĩ tới hành vi của anh ta, thế nhưng lại trơ tráo như vậy, quả thật so với những công tử nhà giàu tầm thường thì lại càng quá mức hơn, thật khiến cho người ta thất vọng.
Thấy cô giương cung bạt kiếm, giơ móng vuốt như con mèo nhỏ đang nổi giận, Phong Trác Nhiên chẳng những không tức giận, ngược lại còn tràn đầy hứng thú, túm lấy cổ tay của cô, lôi đến bên cạnh mình, hít hà hương thơm thuần khiết, nói: “Chậc chậc, tức giận sao? Bao nhiêu tiền? Một trăm vạn, một trăm ngàn vạn, hay là nhiều hơn?”
Tô Lưu Cảnh cố gắng tránh né, lại nghe thấy những lời như vậy, ước chừng sửng sốt mất mấy giây, mới hỏi lại: “Cái gì?”.
“Mua cô cần bao nhiêu tiền?Em thành thạo trêu đùa hai vị kia như thế, chẳng lẽ không phải vì tiền sao? Bọn họ có thể cho em, thì tôi cũng thế, thậm chí, tôi còn có thể cho nhiều hơn.” Phong Trác Nhiên nhếch miệng nói, dưới ánh trăng, vẻ mặt của anh ta lại càng thêm tà mị.
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới biết rõ ý của người này, mặt giận đến đỏ bừng, trong cơn giận dữ, liền chửi thề một câu: “Khốn kiếp!”. Anh ta lại dám vũ nhục cô như vậy! Lại còn muốn dùng tiền để mua cô sao? Chẳng lẽ cô lại giống với những phụ nữ ti tiện kia? Quá ghê tởm mà!
Phong Trác Nhiên thấy cô tức giận mắng mình như thế lại càng thêm mê hoặc, khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng sờ vào cánh môi mềm mại kia.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, mắt trừng thành hình viên đạn, giơ tay lên vừa muốn tặng cho anh ta một cái tát, thì một quả đấm lại đột nhiên từ phía sau vung tới, mang theo tức giận kinh người, bay thẳng vào mặt Phong Trác Nhiên.
Phong Trác Nhiên thấy thế vội vội vàng nghiêng đầu né tránh, còn Tô Lưu Cảnh lại bị người vừa tới kéo mạnh vào ngực của mình.
“Phong thiếu, tôi tới đây để dự tiệc!”, một giọng nói lạnh lẽo, nồng đậm tức giận lạnh lùng vang lên.
Ý là, tôi chỉ muốn tới dự tiệc, không muốn sinh sự, tuy nhiên câu nói này cũng mang ý cảnh cáo rõ ràng: nếu như Phong thiếu anh ép tôi phải ra tay, vậy tôi cũng sẽ không khách khí mà phá tan bữa tiệc này.
Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp lại tràn đầy áp bức, nội tâm Tô Lưu Cảnh khẽ động, vừa ngẩng lên nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy lạnh lẽo, hung ác dưới ánh trăng trông chẳng khác nào Báo vương cao ngạo của Hình Hạo Xuyên.
Tô Lưu Cảnh khẽ chau mày lại, định rời đi, nhưng chân không cẩn thận lại bị hẫng một cái, cả người chao đảo, tay không túm được cái gì, chẳng mấy chốc sẽ ngã nhào xuống đất, làm cô hoảng hốt thét lên: “A!”
Nhưng bản thân lại không bị đo đất như trong tưởng tượng, đột nhiên eo được người ta giữ lấy, tránh thoát được một kiếp nạn, Tô Lưu Cảnh quay đầu, không cần nhìn cũng biết người vừa đỡ mình là ai.
Tay Phong Trác Nhiên đặt trên eo cô, nhẹ nhàng nắm chặt, vùng thắt lưng mảnh khảnh có lẽ không đầy nắm tay, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn rõ làn da kia trắng đến cỡ nào, hơn nữa trên người của cô gái này còn tản mát ra mùi u hương nhàn nhạt khiến cho tâm thần anh ta ngây ngất.
“Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”, Phong Trác Nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, không việc gì, cám ơn anh!”, Tô Lưu Cảnh thấy anh ta giúp mình như vậy cũng không tiện tỏ rõ thái độ, vội nói cám ơn. Vậy mà khi cơ thể cô đã ổn định, đứng vững tại chỗ thì lại phát hiện bàn tay đang đặt trên eo mình vẫn chưa chịu buông ra.
“Phong đại thiếu, xin hãy buông tay, tự tôi có thể đứng vững rồi!”, Tô Lưu Cảnh hơi bất mãn nhắc nhở.
Phong Trác Nhiên mới phục hồi lại tinh thần, nhưng xúc cảm tốt đẹp ở lòng bàn tay lại khiến anh ta không muốn buông ra: “Tô tiểu thư, trên đất lạnh như vậy, hay để tôi đỡ sang chiếc ghế dài bên kia nhé!”
Nói xong cũng không để ý Tô Lưu Cảnh có đồng ý hay không, liền ôm Tô Lưu Cảnh, chạy đến chỗ ghế dài.
Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị ôm lấy, nóng nảy nói: “Phong thiếu, mời buông tôi ra!”
Nhưng sao Phong Trác Nhiên có thể nghe theo chứ, anh ta ước gì được ôm cô mãi như thế này, để có thể tận hưởng ôn hương nhuyễn ngọc nhiều hơn một lát.
“Phong thiếu, tôi tham gia buổi tiệc này với tư cách là vị hôn thê của Thương Thiên Kỳ, xin anh đừng quên! Nếu gây ra ôn ào thì tất cả mọi người sẽ đều khó coi, như thế cũng sẽ không tốt!”. Tô Lưu Cảnh tức giận, nghiến răng nói.
Nếu là người khác khẳng định sẽ không sinh sự mà buông cô ra rồi, nhưng đây chính là Phong Trác Nhiên, người nối nghiệp của Phong Thái Quốc Tế, trên thường thương trường được mặc định là con trai của Phong lão hồ ly, sao có thể bị hù dọa, ngược lại càng thêm vui vẻ, ánh mắt sau chiếc kính gọng vàng khẽ toát lên hứng thú, không nhanh không chậm đặt Tô Lưu Cảnh xuống ghế.
Chân Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng chạm đất, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. Người đàn ông kia, không phải dễ đối phó, chỉ qua mấy phút giao tiếp vừa rồi cô đã biết rõ đây không phải là người bình thường. Anh ta không thèm để ý đến lời đe dọa của cô, ngược lại còn rất tự nhiên trấn định, người như thế hoặc là quyền thế cực lớn, hoặc là thủ đoạn cực cao. Cô không nên rước họa vào thân thì hơn.
Vậy mà khi bàn chân mới vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, lại bị người ta đè xuống, Tô Lưu Cảnh cau mày cả giận nói: “Anh muốn làm gì?”.
Phong Trác Nhiên không đáp, chỉ cúi người xuống, trong tay cầm chiếc giày cao gót bị cô đá tung ra, đi vào chân cho cô, đáp: “Tô tiểu thư có một đôi chân đẹp như vậy, nếu dẫm ở trên đất mà bị thương thì thật đáng tiếc.”
Nếu người khác nói câu này, Tô Lưu Cảnh sẽ không nghĩ ngợi gì mà cho rằng họ đang đùa giỡn mình, nhưng với anh ta thì khác, câu nói vừa rồi chẳng khác nào như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp vậy: “Phong thiếu, xin hãy chú ý lời nói! Tôi là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ !”.
Nghe vậy, Phong Trác Nhiên chỉ nhẹ nhàng”Hả?” một tiếng, rồi vươn tay nâng cằm cô lên, khẽ nhếch miệng nói: “Tô tiểu thư nếu đã hôn ước với Thương Thiên Kỳ, sao lại còn đi trêu chọc Hình Hạo Xuyên, lại có thể khiến cho hai người đàn ông này đồng thời vì cô mà thần hồn điên đảo, không phải thủ đoạn thật quá cao siêu hay sao?”. Bất chợt, anh ta tiến lại gần, ánh mắt sau kính cực kỳ sắc bén, cười như không cười nói tiếp: “Cũng không biết, có thể thu phục cả Phong Trác Nhiên tôi nữa hay không đây?”.
Phong thái rõ ràng rất nho nhã, thế nhưng đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng kia vào lúc này lại lộ ra sắc thái tà mị, chẳng khác nào hồ ly mê hoặc người.
“Anh!”, Tô Lưu Cảnh lần này thật sự rất tức giận, vốn không muốn trêu chọc vào rắc rối, rước lấy phiền toái cho Thương Thiên Kỳ, dù sao bọn họ cũng chỉ là khách mời tham sự bữa tiệc của người khác, không nghĩ tới Phong đại thiếu này lại là một tay ăn chơi như vậy, thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, vì thế không chút khách khí nói: “Thủ đoạn của tôi có cao hay không cũng không liên quan đến Phong thiếu, mời tránh ra, đối với việc thu phục anh, một chút hứng thú tôi cũng không có! Phong thiếu vẫn nên tìm người khác thì hơn!”.
Nói xong, liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Trác Nhiên, bề ngoài lịch sự nho nhã, phong thần tuấn lãng kia khác hẳn với Đại thiếu hoa tâm của cải này, không nghĩ ánh mắt nhìn người của cô lại không tốt chút nào, càng không có nghĩ tới hành vi của anh ta, thế nhưng lại trơ tráo như vậy, quả thật so với những công tử nhà giàu tầm thường thì lại càng quá mức hơn, thật khiến cho người ta thất vọng.
Thấy cô giương cung bạt kiếm, giơ móng vuốt như con mèo nhỏ đang nổi giận, Phong Trác Nhiên chẳng những không tức giận, ngược lại còn tràn đầy hứng thú, túm lấy cổ tay của cô, lôi đến bên cạnh mình, hít hà hương thơm thuần khiết, nói: “Chậc chậc, tức giận sao? Bao nhiêu tiền? Một trăm vạn, một trăm ngàn vạn, hay là nhiều hơn?”
Tô Lưu Cảnh cố gắng tránh né, lại nghe thấy những lời như vậy, ước chừng sửng sốt mất mấy giây, mới hỏi lại: “Cái gì?”.
“Mua cô cần bao nhiêu tiền?Em thành thạo trêu đùa hai vị kia như thế, chẳng lẽ không phải vì tiền sao? Bọn họ có thể cho em, thì tôi cũng thế, thậm chí, tôi còn có thể cho nhiều hơn.” Phong Trác Nhiên nhếch miệng nói, dưới ánh trăng, vẻ mặt của anh ta lại càng thêm tà mị.
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới biết rõ ý của người này, mặt giận đến đỏ bừng, trong cơn giận dữ, liền chửi thề một câu: “Khốn kiếp!”. Anh ta lại dám vũ nhục cô như vậy! Lại còn muốn dùng tiền để mua cô sao? Chẳng lẽ cô lại giống với những phụ nữ ti tiện kia? Quá ghê tởm mà!
Phong Trác Nhiên thấy cô tức giận mắng mình như thế lại càng thêm mê hoặc, khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng sờ vào cánh môi mềm mại kia.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, mắt trừng thành hình viên đạn, giơ tay lên vừa muốn tặng cho anh ta một cái tát, thì một quả đấm lại đột nhiên từ phía sau vung tới, mang theo tức giận kinh người, bay thẳng vào mặt Phong Trác Nhiên.
Phong Trác Nhiên thấy thế vội vội vàng nghiêng đầu né tránh, còn Tô Lưu Cảnh lại bị người vừa tới kéo mạnh vào ngực của mình.
“Phong thiếu, tôi tới đây để dự tiệc!”, một giọng nói lạnh lẽo, nồng đậm tức giận lạnh lùng vang lên.
Ý là, tôi chỉ muốn tới dự tiệc, không muốn sinh sự, tuy nhiên câu nói này cũng mang ý cảnh cáo rõ ràng: nếu như Phong thiếu anh ép tôi phải ra tay, vậy tôi cũng sẽ không khách khí mà phá tan bữa tiệc này.
Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp lại tràn đầy áp bức, nội tâm Tô Lưu Cảnh khẽ động, vừa ngẩng lên nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy lạnh lẽo, hung ác dưới ánh trăng trông chẳng khác nào Báo vương cao ngạo của Hình Hạo Xuyên.
Bình luận facebook