Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Anh ấy lại đang cầu hôn cô? !
Ôi trời. . . . . .
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở lớn mắt, gương mặt thoáng ửng hồng, không biết là do quá ngạc nhiên hay là do đang thẹn thùng, nhìn vào đôi mắt xanh nhạt như muốn hút hồn người đối diện kia, trong lòng dậy sóng, đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.
Mặc dù cô biết, bọn họ chính là một đôi, hơn nữa còn có năm năm ước hẹn cũng sắp sửa đến hạn, bất luận cô có nhớ ra được hay không thì hai người họ vẫn sẽ nắm tay bước vào lễ đường. Nhưng hiện tại cô thật không ngờ tới, vào một buổi tối như thế này, anh lại cầu hôn mình mà không có dấu hiệu nào báo trước cả. Không, có lẽ sớm đã có dấu hiệu, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn một mực ỷ vào sự cưng chiều vô hạn của anh đối với mình mà cứ thế tránh né. Thương Thiên Kỳ thật sự quá tốt, cưng chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, vì vậy, khi anh đột nhiên cầu hôn với mình cô mới không kìm được mà ngây ngẩn cả người.
“Em. . . . . .” hành mi dài của Tô Lưu Cảnh chớp chớp liên tục, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Thương Thiên Kỳ nhìn cô đăm đắm, trong đôi con ngươi màu xanh dương kia chất chứa đầy thâm tình lẫn mong ngóng chờ đợi, giống như đại dương mênh mông sắp vùi cô trầm luân trong đó.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Tô Lưu Cảnh lại càng thêm hốt hoảng, vội vàng tránh né tầm mắt nóng bỏng kia, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ là tâm tình gì. Kinh hoảng? Kích động? Phức tạp? Ôi trời ơi, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc hiện tại nên làm cái gì?
Mặt Thương Thiên Kỳ thoáng biến đổi, giọng nói càng thêm trầm, chậm rãi vang lên trong đêm, khiến lòng người rung động : “Em, không muốn sao?”
Tô Lưu Cảnh cắn chặt răng, gấp gáp trả lời: “Thiên Kỳ, không, em. . . . . .”, cô thấy thật hỗn loạn, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc muốn nói gì.
Thương Thiên Kỳ thấy thế, chợt lên tiếng cắt đứt: “Được rồi, đừng nói nữa!”
Tô Lưu Cảnh bối rối nhìn anh chằm chằm.
Anh dịu dàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng cười nói: “Là do anh đã quá lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì đã lên tiếng muốn kết hôn, không để cho em có thời gian suy nghĩ, rất xin lỗi, anh . . . . .” Mặc dù là đang cười, thế nhưng nụ cười này của anh thật chua chát.
Tô Lưu Cảnh nhìn anh miễn cưỡng mỉm cười, cũng biết rõ mình đã khiến anh tổn thương, không biết vì sao, thấy anh như thế, ngực của cô như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé, mỗi một nhát đều tựa như muốn nói cho cô biết, mình lại làm tổn thương người đàn ông này, lại một lần nữa khiến anh đau khổ, chẳng khác nào trước đó.
Cô không biết vì sao mình lại có ý nghĩ này, nó càng khiến cô trở nên áy náy, áy náy đến mức không thở nổi, lập tức túm lấy tay áo anh, nói: “Thiên Kỳ, không phải em cự tuyệt. . . . . . em chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, cái đó, em. . . . . .”
Thương Thiên Kỳ nghe thấy cô nói như vậy trong mắt ánh lên niềm vui khôn tả, mong đợi chờ nghe đáp án.
Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, sau đó lấy hết dũng khí nói tiếp: “Chúng ta kết hôn đi!” Nói xong, gương mặt trở nên hồng thấu, bản thân lại nói ra những lời như thế, quả thật quá xấu hổ rồi.
Nghe vậy, hai mắt Thương Thiên Kỳ trong phút chốc liền lóe lên từng chùm ánh sáng rực rỡ, dường như không thể tin nắm chặt lấy vai cô, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Em, nói thật sao?”.
Tô Lưu Cảnh ngượng ngùng nghiêm mặt, cắn chặt răng, gật đầu với anh.
“Cám ơn em, cám ơn em, Lưu Cảnh! Cám ơn em đã cho anh cơ hội chăm sóc em cả đời! Cám ơn em, rốt cuộc đã chịu tiếp nhận anh! Cám ơn em!”. Thương Thiên Kỳ hoàn toàn không thể khống chế nói một tràng dài.
Niềm vui to lớn lấp đầy cả tâm hồn, cả người anh như đang trôi lơ lửng ở giữa những đám mây bồng bềnh, cảm nhận được từng tia sáng lấp lánh xung quanh mình, rực rỡ sáng chói cả một góc trời.
Tô Lưu Cảnh thấy anh rạng rỡ như đứa trẻ vừa được cho quà cũng không kìm được mà mỉm cười. Không ngờ người đàn ông như anh lại dễ dàng thỏa mãn đến thế, chỉ một lời nói, một cái gật đầu của cô thôi đã có thể làm cho anh vui vẻ đến mức không thể kìm chế như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao, đáy lòng lại trào dâng một cảm giác không thật, giống như có một chỗ nào đó trống rỗng, sờ không tới đáy, giống như đây tất cả cũng chỉ là giấc mộng, vừa tỉnh lại, tất cả đều sẽ biến mất. Trong lúc này cô lại chợt nhớ tới một đôi sắc bén kia, trong lòng không khỏi run lên bần bật.
Đúng lúc này, Thương Thiên Kỳ lại chợt ôm lấy cô, quay vòng vòng giữa không trung, hào hứng nói: “Lưu Cảnh, biết hiện tại anh vui đến mức nào không? Anh quả thật hưng phấn sắp chết rồi! Làm thế nào đây? Phải làm thế nào bây giờ? A ——! ! ! Anh thật sự quá may mắn!”.
Tô Lưu Cảnh bất chợt bị xoay mòng mòng, không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại bật cười vì hành động như trẻ con này của anh: “Thiên Kỳ, thả em xuống, ha ha, đừng có quay nữa!”.
Thương Thiên Kỳ đang hưng phấn bừng bừng, vội thả cô xuống, sau đó liên tục hôn lên má, lên trán cô: “Xin lỗi, anh không khống chế được bản thân mình nữa, hiện tại anh cảm thấy mình quả thực là người may mắn nhất thế giới! Anh thật sự muốn hét to cho mọi người đều biết rốt cuộc em đã thuộc về anh! Em có biết không? Anh đợi ngày này đến sắp phát điên rồi!”
Nhìn anh vui vẻ như thế, chút chần chừ vừa vụt thoáng qua liền bị dập tắt ngay, nghe anh nói những lời này hốc mũi của cô bỗng chốc hơi ê ẩm: đợi đến sắp phát điên, rốt cuộc quá trình chờ đợi này gian nan đến dường nào?
Vì thế cô liền tự nhủ với bản thân rằng: Tô Lưu Cảnh, quyết định này của mày rất đúng, thực sự đúng đắn. Thương Thiên Kỳ đối với mày tốt như vậy, làm sao mày có thể phụ anh ấy đây? Mày và anh ấy chính là một đôi tình nhân, chỉ vì đột nhiên bị mất trí nhớ mới kéo dãi đến tận bây giờ mà thôi, huống chi năm năm ước hẹn cũng sắp đến gần. Thương Thiên Kỳ là một người chồng tốt nhất trên đời, có thể có được anh, là chuyện vô cùng hạnh phúc, huống chi, anh ấy lại là ba Tiểu Mễ, bọn họ vốn là người một nhà.
Tô Lưu Cảnh nghĩ như thế liền ôm lấy Thương Thiên Kỳ, giống như vừa thuyết phục được bản thân thoải mái hơn: “Anh không hạnh phúc nhất đâu, bởi vì em và Tiểu Mễ mới chính là những người hạnh phúc nhất!”
Đúng vậy, người đàn ông này vốn nên là của cô, kết hôn với anh, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Về những thứ khác, cũng nên dừng lại theo đúng giới hạn của nó! Đúng vậy, cô không nên quá tham lam, có được anh là đủ rồi!
Dưới bầu trời đêm, hai người họ không màng bất cứ thứ gì, cười vui vẻ, xoay tròn, ôm lấy nhau, hoàn toàn không phát hiện, cách đó mấy trăm mét, bên trong chiếc xe màu đen, có một người nào đó đang nắm tay thật chặt, cơ hồ muốn bóp vỡ xương khớp ra từng mảnh. . .
Ôi trời. . . . . .
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở lớn mắt, gương mặt thoáng ửng hồng, không biết là do quá ngạc nhiên hay là do đang thẹn thùng, nhìn vào đôi mắt xanh nhạt như muốn hút hồn người đối diện kia, trong lòng dậy sóng, đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.
Mặc dù cô biết, bọn họ chính là một đôi, hơn nữa còn có năm năm ước hẹn cũng sắp sửa đến hạn, bất luận cô có nhớ ra được hay không thì hai người họ vẫn sẽ nắm tay bước vào lễ đường. Nhưng hiện tại cô thật không ngờ tới, vào một buổi tối như thế này, anh lại cầu hôn mình mà không có dấu hiệu nào báo trước cả. Không, có lẽ sớm đã có dấu hiệu, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn một mực ỷ vào sự cưng chiều vô hạn của anh đối với mình mà cứ thế tránh né. Thương Thiên Kỳ thật sự quá tốt, cưng chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, vì vậy, khi anh đột nhiên cầu hôn với mình cô mới không kìm được mà ngây ngẩn cả người.
“Em. . . . . .” hành mi dài của Tô Lưu Cảnh chớp chớp liên tục, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Thương Thiên Kỳ nhìn cô đăm đắm, trong đôi con ngươi màu xanh dương kia chất chứa đầy thâm tình lẫn mong ngóng chờ đợi, giống như đại dương mênh mông sắp vùi cô trầm luân trong đó.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Tô Lưu Cảnh lại càng thêm hốt hoảng, vội vàng tránh né tầm mắt nóng bỏng kia, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ là tâm tình gì. Kinh hoảng? Kích động? Phức tạp? Ôi trời ơi, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc hiện tại nên làm cái gì?
Mặt Thương Thiên Kỳ thoáng biến đổi, giọng nói càng thêm trầm, chậm rãi vang lên trong đêm, khiến lòng người rung động : “Em, không muốn sao?”
Tô Lưu Cảnh cắn chặt răng, gấp gáp trả lời: “Thiên Kỳ, không, em. . . . . .”, cô thấy thật hỗn loạn, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc muốn nói gì.
Thương Thiên Kỳ thấy thế, chợt lên tiếng cắt đứt: “Được rồi, đừng nói nữa!”
Tô Lưu Cảnh bối rối nhìn anh chằm chằm.
Anh dịu dàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng cười nói: “Là do anh đã quá lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì đã lên tiếng muốn kết hôn, không để cho em có thời gian suy nghĩ, rất xin lỗi, anh . . . . .” Mặc dù là đang cười, thế nhưng nụ cười này của anh thật chua chát.
Tô Lưu Cảnh nhìn anh miễn cưỡng mỉm cười, cũng biết rõ mình đã khiến anh tổn thương, không biết vì sao, thấy anh như thế, ngực của cô như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé, mỗi một nhát đều tựa như muốn nói cho cô biết, mình lại làm tổn thương người đàn ông này, lại một lần nữa khiến anh đau khổ, chẳng khác nào trước đó.
Cô không biết vì sao mình lại có ý nghĩ này, nó càng khiến cô trở nên áy náy, áy náy đến mức không thở nổi, lập tức túm lấy tay áo anh, nói: “Thiên Kỳ, không phải em cự tuyệt. . . . . . em chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, cái đó, em. . . . . .”
Thương Thiên Kỳ nghe thấy cô nói như vậy trong mắt ánh lên niềm vui khôn tả, mong đợi chờ nghe đáp án.
Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, sau đó lấy hết dũng khí nói tiếp: “Chúng ta kết hôn đi!” Nói xong, gương mặt trở nên hồng thấu, bản thân lại nói ra những lời như thế, quả thật quá xấu hổ rồi.
Nghe vậy, hai mắt Thương Thiên Kỳ trong phút chốc liền lóe lên từng chùm ánh sáng rực rỡ, dường như không thể tin nắm chặt lấy vai cô, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Em, nói thật sao?”.
Tô Lưu Cảnh ngượng ngùng nghiêm mặt, cắn chặt răng, gật đầu với anh.
“Cám ơn em, cám ơn em, Lưu Cảnh! Cám ơn em đã cho anh cơ hội chăm sóc em cả đời! Cám ơn em, rốt cuộc đã chịu tiếp nhận anh! Cám ơn em!”. Thương Thiên Kỳ hoàn toàn không thể khống chế nói một tràng dài.
Niềm vui to lớn lấp đầy cả tâm hồn, cả người anh như đang trôi lơ lửng ở giữa những đám mây bồng bềnh, cảm nhận được từng tia sáng lấp lánh xung quanh mình, rực rỡ sáng chói cả một góc trời.
Tô Lưu Cảnh thấy anh rạng rỡ như đứa trẻ vừa được cho quà cũng không kìm được mà mỉm cười. Không ngờ người đàn ông như anh lại dễ dàng thỏa mãn đến thế, chỉ một lời nói, một cái gật đầu của cô thôi đã có thể làm cho anh vui vẻ đến mức không thể kìm chế như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao, đáy lòng lại trào dâng một cảm giác không thật, giống như có một chỗ nào đó trống rỗng, sờ không tới đáy, giống như đây tất cả cũng chỉ là giấc mộng, vừa tỉnh lại, tất cả đều sẽ biến mất. Trong lúc này cô lại chợt nhớ tới một đôi sắc bén kia, trong lòng không khỏi run lên bần bật.
Đúng lúc này, Thương Thiên Kỳ lại chợt ôm lấy cô, quay vòng vòng giữa không trung, hào hứng nói: “Lưu Cảnh, biết hiện tại anh vui đến mức nào không? Anh quả thật hưng phấn sắp chết rồi! Làm thế nào đây? Phải làm thế nào bây giờ? A ——! ! ! Anh thật sự quá may mắn!”.
Tô Lưu Cảnh bất chợt bị xoay mòng mòng, không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại bật cười vì hành động như trẻ con này của anh: “Thiên Kỳ, thả em xuống, ha ha, đừng có quay nữa!”.
Thương Thiên Kỳ đang hưng phấn bừng bừng, vội thả cô xuống, sau đó liên tục hôn lên má, lên trán cô: “Xin lỗi, anh không khống chế được bản thân mình nữa, hiện tại anh cảm thấy mình quả thực là người may mắn nhất thế giới! Anh thật sự muốn hét to cho mọi người đều biết rốt cuộc em đã thuộc về anh! Em có biết không? Anh đợi ngày này đến sắp phát điên rồi!”
Nhìn anh vui vẻ như thế, chút chần chừ vừa vụt thoáng qua liền bị dập tắt ngay, nghe anh nói những lời này hốc mũi của cô bỗng chốc hơi ê ẩm: đợi đến sắp phát điên, rốt cuộc quá trình chờ đợi này gian nan đến dường nào?
Vì thế cô liền tự nhủ với bản thân rằng: Tô Lưu Cảnh, quyết định này của mày rất đúng, thực sự đúng đắn. Thương Thiên Kỳ đối với mày tốt như vậy, làm sao mày có thể phụ anh ấy đây? Mày và anh ấy chính là một đôi tình nhân, chỉ vì đột nhiên bị mất trí nhớ mới kéo dãi đến tận bây giờ mà thôi, huống chi năm năm ước hẹn cũng sắp đến gần. Thương Thiên Kỳ là một người chồng tốt nhất trên đời, có thể có được anh, là chuyện vô cùng hạnh phúc, huống chi, anh ấy lại là ba Tiểu Mễ, bọn họ vốn là người một nhà.
Tô Lưu Cảnh nghĩ như thế liền ôm lấy Thương Thiên Kỳ, giống như vừa thuyết phục được bản thân thoải mái hơn: “Anh không hạnh phúc nhất đâu, bởi vì em và Tiểu Mễ mới chính là những người hạnh phúc nhất!”
Đúng vậy, người đàn ông này vốn nên là của cô, kết hôn với anh, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Về những thứ khác, cũng nên dừng lại theo đúng giới hạn của nó! Đúng vậy, cô không nên quá tham lam, có được anh là đủ rồi!
Dưới bầu trời đêm, hai người họ không màng bất cứ thứ gì, cười vui vẻ, xoay tròn, ôm lấy nhau, hoàn toàn không phát hiện, cách đó mấy trăm mét, bên trong chiếc xe màu đen, có một người nào đó đang nắm tay thật chặt, cơ hồ muốn bóp vỡ xương khớp ra từng mảnh. . .
Bình luận facebook