Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
“Thiên Kỳ. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh vội thoát khỏi vòng tay của Hình Hạo Xuyên, thoảng thốt gọi.
Ánh mắt của Thương Thiên Kỳ thoáng qua tia âm u, nhưng trước khi Tô Lưu Cảnh phản ứng kịp, lại biến mất không thấy dấu vết, khi cô nhìn anh chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, cứ như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của bản thân cô.
Thương Thiên Kỳ khẽ nói: “Lưu Cảnh, sao em lại đến đây, anh tìm em lâu lắm rồi!”, nói xong liền thân mật kéo tay cô sang, chỉ chỉ lên chóp mũi của cô nói: “Cô nhóc nghịch ngợm này, để cho anh tìm mất bao nhiêu lâu”. Cử chỉ của anh giống như đang đối đãi với Tiểu Mễ, có điều hành động thân mật như thế này dưới tình huống hiện tại thật giống như đang thị uy với hai người đàn ông còn lại.
Tô Lưu Cảnh lúng túng mặc cho anh thân thiết cầm tay mình. Ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì hay không? Đầu óc cô đã hoàn toàn hỗn loạn không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh tay, nhàn nhạt nhìn về phía Hình Hạo Xuyên nói: “Tổng giám đốc Hình, Phong đại thiếu quả nhiên có con mắt không tệ, cảnh sắc nơi này đúng là rất tuyệt!”.
Hình Hạo Xuyên không nói gì, nhưng đôi mắt đen nhánh của anh lại gắt gao dõi theo hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau kia.
Chỉ có Phong Trác Nhiên đầu tiên thoáng ngẩn ra, rồi mới cười đáp: “Đúng vậy, quả là không tệ, có điều tôi còn phải giúp ông già tiếp khách nữa, các vị cứ ở đây từ từ nói chuyện”. Sau đó rất có hứng thú nhìn ba người họ một cái, cười như không cười bước nhanh rời đi.
Sau khi Phong Trác Nhiên rời khỏi, tình huống lại càng thêm lúng túng. Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đã ướt đẫm mồ hôi, cắn cắn môi, cảm giác mình nên lên tiếng giải thích rõ, nhưng còn chưa kịp nói lại thấy bàn tay chợt đau xót, Thương Thiên Kỳ dùng sức cầm lấy tay cô dường như muốn bóp vỡ nó ra vậy.
Tô Lưu Cảnh bị đau cắn chặt răng, không biết phải làm thế nào, biểu hiện của Thương Thiên Kỳ khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt, cũng cảm thấy hơi sợ anh.
Hai người đàn ông này vẫn tiếp tục giằng co với nhau, ai cũng không nói gì, cục diện hoàn toàn cứng ngắc làm cho lòng người nhảy nhót không yên.
“Tổng giám đốc Hình, hi vọng anh sẽ không tiếp tục quấy rầy tôi và cả vị hôn thê của tôi nữa!”. Thương Thiên Kỳ trầm mặc mở miệng nói, trong con ngươi mỏng màu xanh dương, không có chút ý cười nào, một Thương Thiên Kỳ như thế khiến người ta cảm thấy thật lạ lẫm.
Dứt lời, anh kéo tay Tô Lưu Cảnh đi lướt qua người Hình Hạo Xuyên, khi vượt qua trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên một tia sáng kì dị, nhẹ nhàng nhếch miệng, điều chỉnh âm thanh chỉ có bọn họ mới nghe được, khẽ nói: “Dĩ nhiên, còn có cả con trai của chúng tôi nữa!”.
Câu nói này chẳng khác nào đang ngầm cảnh cáo, dứt lời liền không lưu tình kéo Tô Lưu Cảnh rời khỏi đó.
Một khắc kia, bàn tay của Hình Hạo Xuyên nắm lại thật chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, tròng mắt kia âm trầm như muốn giết người, nhưng cuối cùng anh vẫn không nổi giận, mà chậm rãi, chậm rãi, đẩy lùi từng chút từng chút ngọn lửa giận sắp bộc phát vào trong.
Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn kia, lại cô độc, mà yên lặng đến nao lòng.
***********OOXX***************OOXX******************
Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài cửa, sau đó chớp nhoáng lên tiếng tạm biệt Phong Hành Niên, rồi thầm lặng lên xe về nhà.
Tô Lưu Cảnh chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế bao giờ, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng mới vừa mở miệng, lại bị biểu tình trầm mặc không muốn ai lại gần kia làm cho nuốt trở vào.
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp ngồi vững, Thương Thiên Kỳ đã dùng sức vỗ lên cửa xe, ra lệnh: “Lái xe!”
Suốt đường đi, bên trong xe tương đối trầm mặc, Thương Thiên Kỳ dùng sức siết tay của cô tựa như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, hoặc như đang sợ chỉ cần anh không để ý thì cô liền chạy đi mất dạng.
Cho đến khi xuống xe, vào đến nhà, sau khi tài xế lái xe thận trọng rời đi, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói: “Thiên Kỳ, em. . . . . .”
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thương Thiên Kỳ mạnh mẽ ôm chặt lấy, lực độ mạnh đến nỗi như muốn nhét cô vào trong lòng anh vậy, vĩnh viễn không để cho cô rời đi.
Anh ôm siết cô vào trong ngực, rồi cất giọng khàn khàn mà xúc động lòng người: “Lưu Cảnh, em biết không? Mới vừa rồi anh cực kỳ sợ!”.
Tô Lưu Cảnh nhíu mày lại, có chút không tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh, lại đang nói mình sợ hãi? Mặc dù Thương Thiên Kỳ luôn dịu dàng hiểu lòng người, nhưng cô biết, từ sâu trong nội tâm anh vẫn là một người vô cùng kiêu ngạo. Một người đàn ông như vậy lại có thể thốt lên rằng mình đang sợ?
Tô Lưu Cảnh mặc cho hắn ôm, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiên Kỳ. . . . . .” câu nói vừa rồi của anh lại khiến cho lòng cô không kìm được mà mềm mại hẳn xuống.
Thương Thiên Kỳ ra sức hít hà mùi hương thuần khiết trên người Tô Lưu Cảnh, một lát sau mới lên tiếng: “Mới vừa rồi thấy người đàn ông khác ôm lấy em, anh thực sự rất sợ, sợ rằng có một ngày em sẽ rời bỏ anh!”.
“Sẽ không, em. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội vàng giải thích.
Nhưng lại bị Thương Thiên Kỳ cắt đứt, đầu ngón tay của anh khẽ đặt lên bờ môi của cô, nói: “Ngoan nào, để anh nói xong đã!”.
“Có biết vì sao anh lại không thích em lộ diện với bên ngoài không? Em vĩnh viễn không biết bản thân mình tốt đẹp cỡ nào đâu, anh chỉ hận không thể giấu em vĩnh viễn, chỉ để một mình anh nhìn thấy. Em tựa như ánh trăng dịu dàng mà sáng rỡ, vô thức hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác, ánh sáng đó cường đại đến mức nào em không tưởng tượng được đâu!”. Giọng nói của anh êm ái tựa như khúc ca chậm rãi mà thâm tình, khiến tim Tô Lưu Cảnh chợt lay động không thôi.
“Trong bốn năm qua, mỗi ngày nhìn em, anh lại yêu em sâu đậm thêm một chút. Nhưng càng như vậy, anh lại càng lo lắng, nếu như từ đầu đến cuối em vẫn không chịu tiếp nhận mình thì anh nên làm thế nào đây? Hay là, em yêu người khác, vậy thì anh nên dùng tấm chân tình của mình đối đãi với em ra sao? Cho tới tận bây giờ, anh tự thấy bản thân mình không phải là quân tử gì, thậm chí anh còn tương đối ích kỷ, nếu như thế em có chấp nhận anh không?”. Những lời lẽ đầy vẻ bi thương này của anh, quả thật đã đánh trúng vào góc mềm yếu nhất trong nội tâm của Tô Lưu Cảnh.
Cô vội vàng nắm lấy tay anh, vội vàng giải thích: “Thiên Kỳ, anh đừng nên như vậy! Anh là người đàn ông tốt nhất, vĩnh viễn là người tốt nhất trong lòng em. Bốn năm qua, anh đối xử với em, với Tiểu Mễ tốt như thế nào, em đều thấy rất rõ ràng, cho nên dù em có thể nhớ lại hay không thì cũng sẽ không có ai có thể thay thế được anh!”. Những lời này của cô đều xuất phát từ tận đáy long, bốn năm qua anh toàn tâm toàn ý che chở cho mẹ con cô như vậy, kể cả có là người sắt cũng sẽ phải động lòng.
“Cám ơn em, Lưu Cảnh!”. Thương Thiên Kỳ mỉm cười nói, vươn tay thận trọng nâng mặt của cô lên, con ngươi mỏng màu xanh dương dường như muốn hút hồn người đối diện, rồi anh nhẹ nhàng, lại cực kỳ trịnh trọng nói tiếp: “Nếu đã như vậy, thì hãy gả cho anh, được không?”
Nghe thấy câu nói thâm tình kia, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc không thôi. . .
Ánh mắt của Thương Thiên Kỳ thoáng qua tia âm u, nhưng trước khi Tô Lưu Cảnh phản ứng kịp, lại biến mất không thấy dấu vết, khi cô nhìn anh chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, cứ như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của bản thân cô.
Thương Thiên Kỳ khẽ nói: “Lưu Cảnh, sao em lại đến đây, anh tìm em lâu lắm rồi!”, nói xong liền thân mật kéo tay cô sang, chỉ chỉ lên chóp mũi của cô nói: “Cô nhóc nghịch ngợm này, để cho anh tìm mất bao nhiêu lâu”. Cử chỉ của anh giống như đang đối đãi với Tiểu Mễ, có điều hành động thân mật như thế này dưới tình huống hiện tại thật giống như đang thị uy với hai người đàn ông còn lại.
Tô Lưu Cảnh lúng túng mặc cho anh thân thiết cầm tay mình. Ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì hay không? Đầu óc cô đã hoàn toàn hỗn loạn không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh tay, nhàn nhạt nhìn về phía Hình Hạo Xuyên nói: “Tổng giám đốc Hình, Phong đại thiếu quả nhiên có con mắt không tệ, cảnh sắc nơi này đúng là rất tuyệt!”.
Hình Hạo Xuyên không nói gì, nhưng đôi mắt đen nhánh của anh lại gắt gao dõi theo hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau kia.
Chỉ có Phong Trác Nhiên đầu tiên thoáng ngẩn ra, rồi mới cười đáp: “Đúng vậy, quả là không tệ, có điều tôi còn phải giúp ông già tiếp khách nữa, các vị cứ ở đây từ từ nói chuyện”. Sau đó rất có hứng thú nhìn ba người họ một cái, cười như không cười bước nhanh rời đi.
Sau khi Phong Trác Nhiên rời khỏi, tình huống lại càng thêm lúng túng. Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đã ướt đẫm mồ hôi, cắn cắn môi, cảm giác mình nên lên tiếng giải thích rõ, nhưng còn chưa kịp nói lại thấy bàn tay chợt đau xót, Thương Thiên Kỳ dùng sức cầm lấy tay cô dường như muốn bóp vỡ nó ra vậy.
Tô Lưu Cảnh bị đau cắn chặt răng, không biết phải làm thế nào, biểu hiện của Thương Thiên Kỳ khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt, cũng cảm thấy hơi sợ anh.
Hai người đàn ông này vẫn tiếp tục giằng co với nhau, ai cũng không nói gì, cục diện hoàn toàn cứng ngắc làm cho lòng người nhảy nhót không yên.
“Tổng giám đốc Hình, hi vọng anh sẽ không tiếp tục quấy rầy tôi và cả vị hôn thê của tôi nữa!”. Thương Thiên Kỳ trầm mặc mở miệng nói, trong con ngươi mỏng màu xanh dương, không có chút ý cười nào, một Thương Thiên Kỳ như thế khiến người ta cảm thấy thật lạ lẫm.
Dứt lời, anh kéo tay Tô Lưu Cảnh đi lướt qua người Hình Hạo Xuyên, khi vượt qua trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên một tia sáng kì dị, nhẹ nhàng nhếch miệng, điều chỉnh âm thanh chỉ có bọn họ mới nghe được, khẽ nói: “Dĩ nhiên, còn có cả con trai của chúng tôi nữa!”.
Câu nói này chẳng khác nào đang ngầm cảnh cáo, dứt lời liền không lưu tình kéo Tô Lưu Cảnh rời khỏi đó.
Một khắc kia, bàn tay của Hình Hạo Xuyên nắm lại thật chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, tròng mắt kia âm trầm như muốn giết người, nhưng cuối cùng anh vẫn không nổi giận, mà chậm rãi, chậm rãi, đẩy lùi từng chút từng chút ngọn lửa giận sắp bộc phát vào trong.
Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn kia, lại cô độc, mà yên lặng đến nao lòng.
***********OOXX***************OOXX******************
Thương Thiên Kỳ kéo tay Tô Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài cửa, sau đó chớp nhoáng lên tiếng tạm biệt Phong Hành Niên, rồi thầm lặng lên xe về nhà.
Tô Lưu Cảnh chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế bao giờ, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng mới vừa mở miệng, lại bị biểu tình trầm mặc không muốn ai lại gần kia làm cho nuốt trở vào.
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp ngồi vững, Thương Thiên Kỳ đã dùng sức vỗ lên cửa xe, ra lệnh: “Lái xe!”
Suốt đường đi, bên trong xe tương đối trầm mặc, Thương Thiên Kỳ dùng sức siết tay của cô tựa như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, hoặc như đang sợ chỉ cần anh không để ý thì cô liền chạy đi mất dạng.
Cho đến khi xuống xe, vào đến nhà, sau khi tài xế lái xe thận trọng rời đi, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói: “Thiên Kỳ, em. . . . . .”
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thương Thiên Kỳ mạnh mẽ ôm chặt lấy, lực độ mạnh đến nỗi như muốn nhét cô vào trong lòng anh vậy, vĩnh viễn không để cho cô rời đi.
Anh ôm siết cô vào trong ngực, rồi cất giọng khàn khàn mà xúc động lòng người: “Lưu Cảnh, em biết không? Mới vừa rồi anh cực kỳ sợ!”.
Tô Lưu Cảnh nhíu mày lại, có chút không tin nhìn người đàn ông trước mắt, anh, lại đang nói mình sợ hãi? Mặc dù Thương Thiên Kỳ luôn dịu dàng hiểu lòng người, nhưng cô biết, từ sâu trong nội tâm anh vẫn là một người vô cùng kiêu ngạo. Một người đàn ông như vậy lại có thể thốt lên rằng mình đang sợ?
Tô Lưu Cảnh mặc cho hắn ôm, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiên Kỳ. . . . . .” câu nói vừa rồi của anh lại khiến cho lòng cô không kìm được mà mềm mại hẳn xuống.
Thương Thiên Kỳ ra sức hít hà mùi hương thuần khiết trên người Tô Lưu Cảnh, một lát sau mới lên tiếng: “Mới vừa rồi thấy người đàn ông khác ôm lấy em, anh thực sự rất sợ, sợ rằng có một ngày em sẽ rời bỏ anh!”.
“Sẽ không, em. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội vàng giải thích.
Nhưng lại bị Thương Thiên Kỳ cắt đứt, đầu ngón tay của anh khẽ đặt lên bờ môi của cô, nói: “Ngoan nào, để anh nói xong đã!”.
“Có biết vì sao anh lại không thích em lộ diện với bên ngoài không? Em vĩnh viễn không biết bản thân mình tốt đẹp cỡ nào đâu, anh chỉ hận không thể giấu em vĩnh viễn, chỉ để một mình anh nhìn thấy. Em tựa như ánh trăng dịu dàng mà sáng rỡ, vô thức hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác, ánh sáng đó cường đại đến mức nào em không tưởng tượng được đâu!”. Giọng nói của anh êm ái tựa như khúc ca chậm rãi mà thâm tình, khiến tim Tô Lưu Cảnh chợt lay động không thôi.
“Trong bốn năm qua, mỗi ngày nhìn em, anh lại yêu em sâu đậm thêm một chút. Nhưng càng như vậy, anh lại càng lo lắng, nếu như từ đầu đến cuối em vẫn không chịu tiếp nhận mình thì anh nên làm thế nào đây? Hay là, em yêu người khác, vậy thì anh nên dùng tấm chân tình của mình đối đãi với em ra sao? Cho tới tận bây giờ, anh tự thấy bản thân mình không phải là quân tử gì, thậm chí anh còn tương đối ích kỷ, nếu như thế em có chấp nhận anh không?”. Những lời lẽ đầy vẻ bi thương này của anh, quả thật đã đánh trúng vào góc mềm yếu nhất trong nội tâm của Tô Lưu Cảnh.
Cô vội vàng nắm lấy tay anh, vội vàng giải thích: “Thiên Kỳ, anh đừng nên như vậy! Anh là người đàn ông tốt nhất, vĩnh viễn là người tốt nhất trong lòng em. Bốn năm qua, anh đối xử với em, với Tiểu Mễ tốt như thế nào, em đều thấy rất rõ ràng, cho nên dù em có thể nhớ lại hay không thì cũng sẽ không có ai có thể thay thế được anh!”. Những lời này của cô đều xuất phát từ tận đáy long, bốn năm qua anh toàn tâm toàn ý che chở cho mẹ con cô như vậy, kể cả có là người sắt cũng sẽ phải động lòng.
“Cám ơn em, Lưu Cảnh!”. Thương Thiên Kỳ mỉm cười nói, vươn tay thận trọng nâng mặt của cô lên, con ngươi mỏng màu xanh dương dường như muốn hút hồn người đối diện, rồi anh nhẹ nhàng, lại cực kỳ trịnh trọng nói tiếp: “Nếu đã như vậy, thì hãy gả cho anh, được không?”
Nghe thấy câu nói thâm tình kia, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc không thôi. . .
Bình luận facebook