Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 220 THẢ ANH TA RA
CHƯƠNG 220 THẢ ANH TA RA
“Thanh Thu, em sao vậy?” Tay của cô giống như bạch tuộc vậy ôm chặt lấy cổ anh, mặt cũng cọ sát vào ngực anh, mãi chẳng rời.
Trực giác thấy không đúng, Lê Minh Tùng lúc này mới ôm Thanh Thu dừng lại, một cánh rừng nhỏ rất yên tĩnh, bình thường chắc là nơi để Ngư Lạc Tuấn rèn luyện thân thể, bởi vì có cây cối, cho nên ở đây sẽ tương đối mát mẻ, một chỗ đất trống khác là một vài dụng cụ tập thể dục, không ngờ là Ngư Lạc Tuấn lại là một người biết hưởng thụ như vậy.
Lê Minh Tùng ngồi xuống bãi cỏ, Thanh Thu vẫn dựa vào trong lòng anh, lắc lư như em bé, ánh trăng như bạc hắt xuống từ những kẽ hở giữa các cây, chiếu lên hai cái má đang đỏ ửng của người phụ nữ.
Cô lộng lẫy xinh đẹp ở trước mặt, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, thu hút anh nhìn cô không dứt, đến cả chớp mắt cũng không nỡ.
Cái sắc mặt ửng đỏ bất thường đó làm cho Lê Mình Tùng đã hiểu ra phản ứng của Thanh Thu.
Ngư Lạc Tuấn, anh ta muốn tặng Thanh Thu cho ai chứ?
Tại sao Thanh Thu lại một mình ở trước căn nhà màu trắng đó?
Đột nhiên, anh nhớ đến căn nhà màu trắng, có ai đang ở trong đó chứ?
Người đang ở trong đó chắc là cái người đàn ông mà Ngư Lạc Tuấn muốn tặng Thanh Thu cho.
Thế nhưng, Thanh Thu lại ở bên ngoài căn nhà đó.
Trong đầu Lê Minh Tùng đột nhiên hồi tưởng lại, anh nghĩ ra một khả năng, có lẽ người đó chính là Bùi Minh Vũ, hoàn toàn có khả năng.
Anh đột nhiên muốn quay lại đó xem xem, thế nhưng, tay áo lại bị Thanh Thu nắm chặt, môi cô vô ý đặt ở trên cánh tay anh, cái chạm nóng bỏng đó, khiến cô khẽ kêu lên thành tiếng, “Ưm… a...” cơ thể đang khó chịu của cô giống như sắp nứt lìa ra vậy, cô không biết gì cả, chỉ biết là phải bám chặt lấy người đàn ông trước mặt này không buông tay.
Cử động như vậy, thì có người đàn ông nào có thể buông tay chứ.
Hơn nữa, người phụ nữ này là Trọng Thanh Thu, là mami của hai đứa con gái của anh.
Hương vị như lúc đầu, cái hôn nhẹ như lúc đầu, đây chính là cảm giác mà anh vẫn luôn muốn có.
Hóa ra, anh vẫn luôn không muốn rời cô, cái mà anh vẫn luôn muốn chính là cô.
Tất cả lúc này đều giống như một giấc mơ vậy, “Thanh Thu….” Giấc mơ và hiện thực lại hòa thành một vào giây phút này, không chút tách biệt, hóa ra anh đã yêu cô sâu đậm từ rất lâu, chỉ là anh chưa từng biết, chỉ là anh vẫn luôn tưởng rằng anh người anh yêu chỉ có mỗi mình Phương Thu mà thôi, thế nhưng giờ phút này, lúc hôn Trọng Thanh Thu, có một âm thanh ở tận dưới đáy lòng của anh đang nói với anh rằng, anh yêu cô, đó là một loại tình yêu hoàn toàn không giống với Phương Thu, nồng nhiệt hơn, điên cuồng hơn.
Hôn lên môi cô, ngũ quan tinh tế của cô hệt như một bông hoa đẹp…
Cảm giác hôn cô thật sự rất tuyệt.
Giây phút này, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn hoàn toàn biến cô thành của anh.
Đã đuổi đến Ô Khảm rồi, tất cả sự trả giá đều là sự trả giá thích đáng.
“Thanh Thu, để anh yêu em…” Đêm, tự nhiên trở nên huyền ảo hơn.
Sắc đêm rất tình.
Thở gấp, Lê Mình Tùng ôm Thanh Thu nằm xuống bãi cỏ mềm mịn, lúc ngẩng đầu lên, là bầu trời đêm với gió mát trăng thanh, ngôi sao lấp lánh, trăng sáng vằng vặc, mà Thanh Thu thì lại ở bên cạnh anh, lần này, cô không hề đẩy anh ra.
Cô đã ngủ rồi, ngủ ở trong lòng anh.
Thế nhưng anh không thể ngủ.
Anh phải đưa cô rời khỏi cái cánh rừng này, Bùi Minh Vũ vẫn chưa được cứu ra, anh biết cô sẽ không rời khỏi đây, có một thoáng, anh thật sự muốn cứ như vậy mà dẫn cô rời đi, thế nhưng anh biết rõ khi cô tỉnh dậy, cô sẽ hận anh.
Cho nên, bèn vì Bùi Minh Vũ, mà người cũng đã đến rồi, nếu cứ lùi bước như vậy, anh cũng chẳng phải đàn ông, mà đến cả phụ nữ cũng không bằng.
Không cần biết như thế nào, Bùi Minh Vũ cũng chẳng có chỗ nào không đúng với Thanh Thu.
Sáu năm đó, vẫn luôn là Bùi Minh Vũ lặng lẽ chăm sóc Thanh Thu và hai đứa nhỏ.
Sửa soạn lại đồ cho cô xong, nhìn thấy vệt hồng do bản thân mới hằn lên trán cô để lạ, khóe môi của Lê Minh Tùng lộ ra nụ cười, cô cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi anh.
Dáng vẻ khi cô ngủ thật đẹp, khiến anh thậm chí có chút không nỡ ôm cô quay lại cái thế giới có người đó, thế nhưng anh biết, có lẽ bây giờ Ngu Lạc Tuấn đã phát hiện ra sự mất tích của anh và Thanh Thu, và đang phái người đi tìm kiếm.
Quả nhiên, vào lúc anh đang ôm Thanh Thu đi đến bìa rừng, ngoài rừng là rất nhiều những bóng đen.
Trốn không thoát, mà bây giờ anh cũng không muốn trốn.
“Chúng tôi ở đây.” Anh lớn giọng tuyên bố, cũng để đám người đó đỡ tốn công kiếm tìm.
Đám người đông nghịt lập tức đuổi qua đó, rất nhanh đã vây anh và Thanh Thu vào giữa, có người cầm điện thoại vô tuyến nói gì đó.
Rất nhanh, sau khi người đó đặt điện thoại vô tuyến xuống liền làm động tác điện thoại ra hiệu cho anh rời đi cũng bọn họ.
Thanh Thu ngủ rất say, cô vừa rồi đã mệt lắm rồi, cô chẳng biết gì nữa cả, chỉ để mặc cho Lê Minh Tùng ôm cô từng bước từng bước rời khỏi rừng, lúc đi qua căn nhà màu trắng, Lê Minh Tùng bất giác nhìn về đó, ngay sau đó dừng bước lại, cũng mặc kệ đám người đó nghe có hiểu hay không, anh hất đầu hỏi: “Có phải Bùi Minh Vũ ở trong đó hay không?”
“Đúng vậy.”
Thế nhưng không ngờ rằng, Lê Minh Tùng lập tức đã có đáp án, quả nhiên, Bùi Minh Vũ đang ở trong căn nhà màu trắng này, nhìn qua đó theo tiếng nói, Ngư Lạc Tuấn và đại ca đang cùng nhau đi đến, Ngư Lạc Tuấn có chút không tin nổi mà nhìn Lê Minh Tùng, “Tại sao lại là anh?”
Lê Minh Tùng hoàn toàn không trả lời câu hỏi của anh ta, mà nói: “Tôi muốn gặp Bùi Minh Vũ.” Đó là một nút thắt trong lòng Thanh Thu, nút thắt trong lòng chưa được tháo gỡ, cả đời sẽ đều là nút thắt, tạo thành nút chết, có lẽ sẽ chẳng thể nào tháo gỡ được.
Ngư Lạc Tuấn lại liếc một cái về phía người phụ nữ đang ngủ rất say trong lòng Lê Minh Tùng, cái màu xanh nước biếc đó lại chói mắt như vậy, đây là vì sao?
Trong phòng của Bùi Minh Vũ rõ ràng có tiếng kêu của người phụ nữ đang không ngừng phát ra, anh ta không tin, anh ta thật sự không tin, thế nhưng, sự thực lại đang ở ngay trước mắt, người Lê Minh Tùng đang ôm lúc này chính là Trọng Thanh Thu.
Xô đám người đó ra hai bên, chạy như bay về phía căn nhà màu trắng, sau lưng, Lê Minh Tùng mặc dù đang ôm một người, thế nhưng bước chạy của anh lại không hề chậm hơn mà còn theo sát nút Ngư Lạc Tuấn, anh muốn gặp Bùi Minh Vũ, ít nhất cũng phải nhìn thấy Bùi Minh Vũ bây giờ đang khỏe mạnh, thì mới có thể yên tâm được.
“Rầm…”, cửa đã mở.
Ập vào mắt là một mảng tối đen như mực, mà âm thanh của người phụ nữ vẫn đang vang lên trong căn phòng, rõ ràng như vậy, âm thanh đó rõ ràng là âm thanh của Thanh Thu mà.
Ngư Lạc Tuấn ngây ra, thuận tay ấn công tắc bật đèn trong phòng lên.
Trong nháy mắt, anh ta đã hiểu ra, hóa ra, anh ta đã bị Bùi Minh Vũ lừa, cái giọng nữ đang không ngừng kêu lên đó chỉ là ghi âm của Thanh Thu.
Mà điện thoại ghi âm đó rõ ràng là điện thoại mà anh ta đã đưa cho Thanh Thu.
Điều đó giống như là một sự châm biến khiến anh ta có chút buồn phiền ân hận, buồn phiền ân hận vì đã đưa điện thoại của Bùi Minh Vũ cho Thanh Thu, lúc này, lại để Bùi Minh Vũ lợi dụng nó.
Bùi Minh Vũ rất thông minh, lúc tiếng của người phụ nữ trong đoạn ghi âm vang lên, kèm theo đó luôn có tiếng của anh ta.
Nhắm mắt lại, IQ của người đàn ông này là bao nhiêu, bây giờ anh ta hoàn toàn phục rồi.
“Bùi Minh Vũ, ai cho anh đẩy cô ta ra?” Tưởng rằng Thanh Thu sẽ là điểm yếu của Bùi Minh Vũ, thế nhưng anh ta lại tự tay đẩy cô cho một người đàn ông khác, điều này quá lạ lùng, Bùi Minh Vũ rõ ràng là yêu Thanh Thu mà.
Ở góc tường, Bùi Minh Vũ đang cuộn tròn người lại, cơn nghiện đã phát tác, anh ta sống không bằng chết, nhìn Ngư Lạc Tuấn là một ánh mắt trống rỗng, chỉ nhìn một cái, anh ta liền cúi đầu xuống, không biết bản thân còn có thể chịu đựng được bao lâu, điều khó chịu nhất lúc này chính là thứ đồ đó lại đang ở bên cạnh anh ta, nó rõ ràng là một sự quyến rũ cực độ, nhưng anh ta, lại bắt buộc phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngư Lạc Tuấn đã tức giận rồi.
Lại lần nữa có cảm giác thất bại.
“Người đâu….” Anh ta hét lên, anh ta không tin Bùi Minh Vũ có thể không nghe lời anh ta, “Tiêm cho anh ta.” Chỉ cần thêm lượng đồ đó vào trong cơ thể anh ta, anh ta liền sẽ khó mà chịu đựng được rồi từ từ quen với thứ đồ này, chỉ cần anh ta không rời khỏi được thứ đồ đó, sẽ liền nghe theo sự điều khiển của anh ta.
Sở dĩ luôn không tăng thêm lượng lớn cho anh ta, là vì anh ta hi vọng khi Bùi Minh Vũ lại làm việc cho anh ta lần nữa sẽ vẫn là Bùi Minh Vũ giỏi giang, là Bùi Minh Vũ đã cai thuốc, như vậy khi làm việc mới có thể làm ít công to.
Thế nhưng bây giờ, anh ta mặc kệ, anh ta muốn Bùi Minh Vũ bởi vì thuốc phiện mà hoàn toàn phục tùng anh ta.
Xem ra, Trọng Thanh Thu hoàn toàn không có cách nào thuyết phục được Bùi Minh Vũ, Bùi Minh Vũ thậm chí còn không cần cô vậy thì đã rõ trong lòng anh ta hoàn toàn không có cô.
Thế nhưng lại không đúng, Bùi Minh Vũ từ trước đến nay đều là người không theo bất cứ một quy tắc nào, anh ta muốn gì, anh ta làm gì, hình như đều không giống với người bình thường.
Giống như năm đó, anh ta một mình đến đây, sau đó xin anh ta cho anh nợ một 1kg hàng trắng, đổi 1kg đồ đó thành tiền, rồi lại mua từ chỗ anh ta, cứ như vậy đổi qua đổi lại, trong mấy tháng, anh ta đã kiếm được hơn 3 tỷ.
Lời của Ngư Lạc Tuấn vừa dứt, lập tức có người đi lên tiêm thuốc cho anh ta.
“Đừng….” Mắt nhìn thấy hai người đàn ông đó đang cuối xuống chỗ mình, Bùi Minh Vũ đau buồn ngẩng đầu lên, trong con người đen láy đó là sự đau khổ đến cùng cực, “Đừng….”
Cổ họng của anh ta khản cả đi, trời mới biết vừa rồi anh ta chịu đựng đến khó chịu biết bao.
“Không muốn cũng được, thế nhưng, việc cậu đã đồng ý với tôi phải thực hiện.”
Bùi Minh Vũ lắc đầu một cách gian khổ, sau đó khó khăn nói ra một chữ: “Không…” Anh ta lúc này đên nói cũng đã khó khăn.
Lâu như vậy rồi, lại kêu anh ta phải làm như vậy, anh ta sẽ sống không bằng chết mất.
Đã nghĩ rất nhiều về việc lần này sẽ không mượn số tiền đó, thế nhưng, anh ta vẫn mượn, cũng đã bán cả bản thân.
Thời hạn kết thúc là hai tháng đó lại biến thành ba năm nay, anh ta ngu ngốc nên mới đi làm chuyện đó, thế nhưng đêm đó, vẻ mặt của Thanh Thu khi biết Lê Minh Tùng xảy ra chuyện đó vẫn luôn khắc sâu ở dưới đáy lòng anh ta, khiến anh ta cuối cùng vẫn ra tay.
Có lẽ, lần này phải triệt để trả lại tình cảm cho Lê Minh Tùng, từ đây, hai người sẽ không nợ gì nhau nữa.
Thế nhưng anh và Thanh Thu, cũng đã ngày càng xa nhau rồi.
“Tiêm cho tôi….” Ngư Lạc Tuấn vẫy tay, trong đáy mắt cũng đã không còn vẻ quý ông lịch lãm như trước đây nữa, đúng vậy, anh ta hoàn toàn không phải quý ông gì, anh ta luôn là một đại ca của Ô Khảm này.
Một người ấn người Bùi Minh Vũ xuống, một người cầm kim tiêm lên muốn đâm vào cánh tay của Bùi Minh Vũ, nhìn thấy Bùi Minh Vũ lại lần nữa bị người ta tiêm cái thứ đó vào người, phía sau, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo, “Thả anh ta ra.”
Giọng nói đó vừa uy nghiêm vừa có lực, làm cho hai người đàn ông đang động tay đột nhiên ngưng lại, lại còn là đồng thời dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lê Minh Tùng, rồi lại quay sang Ngư Lạc Tuấn quan sát phản ứng của Ngư Lạc Tuấn, ai cũng không biết đây là chuyện gì nữa, Bùi Minh Vũ và người đàn ông cả người phụ nữ đó nữa rốt cuộc có mối quan hệ gì?
“Thanh Thu, em sao vậy?” Tay của cô giống như bạch tuộc vậy ôm chặt lấy cổ anh, mặt cũng cọ sát vào ngực anh, mãi chẳng rời.
Trực giác thấy không đúng, Lê Minh Tùng lúc này mới ôm Thanh Thu dừng lại, một cánh rừng nhỏ rất yên tĩnh, bình thường chắc là nơi để Ngư Lạc Tuấn rèn luyện thân thể, bởi vì có cây cối, cho nên ở đây sẽ tương đối mát mẻ, một chỗ đất trống khác là một vài dụng cụ tập thể dục, không ngờ là Ngư Lạc Tuấn lại là một người biết hưởng thụ như vậy.
Lê Minh Tùng ngồi xuống bãi cỏ, Thanh Thu vẫn dựa vào trong lòng anh, lắc lư như em bé, ánh trăng như bạc hắt xuống từ những kẽ hở giữa các cây, chiếu lên hai cái má đang đỏ ửng của người phụ nữ.
Cô lộng lẫy xinh đẹp ở trước mặt, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, thu hút anh nhìn cô không dứt, đến cả chớp mắt cũng không nỡ.
Cái sắc mặt ửng đỏ bất thường đó làm cho Lê Mình Tùng đã hiểu ra phản ứng của Thanh Thu.
Ngư Lạc Tuấn, anh ta muốn tặng Thanh Thu cho ai chứ?
Tại sao Thanh Thu lại một mình ở trước căn nhà màu trắng đó?
Đột nhiên, anh nhớ đến căn nhà màu trắng, có ai đang ở trong đó chứ?
Người đang ở trong đó chắc là cái người đàn ông mà Ngư Lạc Tuấn muốn tặng Thanh Thu cho.
Thế nhưng, Thanh Thu lại ở bên ngoài căn nhà đó.
Trong đầu Lê Minh Tùng đột nhiên hồi tưởng lại, anh nghĩ ra một khả năng, có lẽ người đó chính là Bùi Minh Vũ, hoàn toàn có khả năng.
Anh đột nhiên muốn quay lại đó xem xem, thế nhưng, tay áo lại bị Thanh Thu nắm chặt, môi cô vô ý đặt ở trên cánh tay anh, cái chạm nóng bỏng đó, khiến cô khẽ kêu lên thành tiếng, “Ưm… a...” cơ thể đang khó chịu của cô giống như sắp nứt lìa ra vậy, cô không biết gì cả, chỉ biết là phải bám chặt lấy người đàn ông trước mặt này không buông tay.
Cử động như vậy, thì có người đàn ông nào có thể buông tay chứ.
Hơn nữa, người phụ nữ này là Trọng Thanh Thu, là mami của hai đứa con gái của anh.
Hương vị như lúc đầu, cái hôn nhẹ như lúc đầu, đây chính là cảm giác mà anh vẫn luôn muốn có.
Hóa ra, anh vẫn luôn không muốn rời cô, cái mà anh vẫn luôn muốn chính là cô.
Tất cả lúc này đều giống như một giấc mơ vậy, “Thanh Thu….” Giấc mơ và hiện thực lại hòa thành một vào giây phút này, không chút tách biệt, hóa ra anh đã yêu cô sâu đậm từ rất lâu, chỉ là anh chưa từng biết, chỉ là anh vẫn luôn tưởng rằng anh người anh yêu chỉ có mỗi mình Phương Thu mà thôi, thế nhưng giờ phút này, lúc hôn Trọng Thanh Thu, có một âm thanh ở tận dưới đáy lòng của anh đang nói với anh rằng, anh yêu cô, đó là một loại tình yêu hoàn toàn không giống với Phương Thu, nồng nhiệt hơn, điên cuồng hơn.
Hôn lên môi cô, ngũ quan tinh tế của cô hệt như một bông hoa đẹp…
Cảm giác hôn cô thật sự rất tuyệt.
Giây phút này, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn hoàn toàn biến cô thành của anh.
Đã đuổi đến Ô Khảm rồi, tất cả sự trả giá đều là sự trả giá thích đáng.
“Thanh Thu, để anh yêu em…” Đêm, tự nhiên trở nên huyền ảo hơn.
Sắc đêm rất tình.
Thở gấp, Lê Mình Tùng ôm Thanh Thu nằm xuống bãi cỏ mềm mịn, lúc ngẩng đầu lên, là bầu trời đêm với gió mát trăng thanh, ngôi sao lấp lánh, trăng sáng vằng vặc, mà Thanh Thu thì lại ở bên cạnh anh, lần này, cô không hề đẩy anh ra.
Cô đã ngủ rồi, ngủ ở trong lòng anh.
Thế nhưng anh không thể ngủ.
Anh phải đưa cô rời khỏi cái cánh rừng này, Bùi Minh Vũ vẫn chưa được cứu ra, anh biết cô sẽ không rời khỏi đây, có một thoáng, anh thật sự muốn cứ như vậy mà dẫn cô rời đi, thế nhưng anh biết rõ khi cô tỉnh dậy, cô sẽ hận anh.
Cho nên, bèn vì Bùi Minh Vũ, mà người cũng đã đến rồi, nếu cứ lùi bước như vậy, anh cũng chẳng phải đàn ông, mà đến cả phụ nữ cũng không bằng.
Không cần biết như thế nào, Bùi Minh Vũ cũng chẳng có chỗ nào không đúng với Thanh Thu.
Sáu năm đó, vẫn luôn là Bùi Minh Vũ lặng lẽ chăm sóc Thanh Thu và hai đứa nhỏ.
Sửa soạn lại đồ cho cô xong, nhìn thấy vệt hồng do bản thân mới hằn lên trán cô để lạ, khóe môi của Lê Minh Tùng lộ ra nụ cười, cô cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi anh.
Dáng vẻ khi cô ngủ thật đẹp, khiến anh thậm chí có chút không nỡ ôm cô quay lại cái thế giới có người đó, thế nhưng anh biết, có lẽ bây giờ Ngu Lạc Tuấn đã phát hiện ra sự mất tích của anh và Thanh Thu, và đang phái người đi tìm kiếm.
Quả nhiên, vào lúc anh đang ôm Thanh Thu đi đến bìa rừng, ngoài rừng là rất nhiều những bóng đen.
Trốn không thoát, mà bây giờ anh cũng không muốn trốn.
“Chúng tôi ở đây.” Anh lớn giọng tuyên bố, cũng để đám người đó đỡ tốn công kiếm tìm.
Đám người đông nghịt lập tức đuổi qua đó, rất nhanh đã vây anh và Thanh Thu vào giữa, có người cầm điện thoại vô tuyến nói gì đó.
Rất nhanh, sau khi người đó đặt điện thoại vô tuyến xuống liền làm động tác điện thoại ra hiệu cho anh rời đi cũng bọn họ.
Thanh Thu ngủ rất say, cô vừa rồi đã mệt lắm rồi, cô chẳng biết gì nữa cả, chỉ để mặc cho Lê Minh Tùng ôm cô từng bước từng bước rời khỏi rừng, lúc đi qua căn nhà màu trắng, Lê Minh Tùng bất giác nhìn về đó, ngay sau đó dừng bước lại, cũng mặc kệ đám người đó nghe có hiểu hay không, anh hất đầu hỏi: “Có phải Bùi Minh Vũ ở trong đó hay không?”
“Đúng vậy.”
Thế nhưng không ngờ rằng, Lê Minh Tùng lập tức đã có đáp án, quả nhiên, Bùi Minh Vũ đang ở trong căn nhà màu trắng này, nhìn qua đó theo tiếng nói, Ngư Lạc Tuấn và đại ca đang cùng nhau đi đến, Ngư Lạc Tuấn có chút không tin nổi mà nhìn Lê Minh Tùng, “Tại sao lại là anh?”
Lê Minh Tùng hoàn toàn không trả lời câu hỏi của anh ta, mà nói: “Tôi muốn gặp Bùi Minh Vũ.” Đó là một nút thắt trong lòng Thanh Thu, nút thắt trong lòng chưa được tháo gỡ, cả đời sẽ đều là nút thắt, tạo thành nút chết, có lẽ sẽ chẳng thể nào tháo gỡ được.
Ngư Lạc Tuấn lại liếc một cái về phía người phụ nữ đang ngủ rất say trong lòng Lê Minh Tùng, cái màu xanh nước biếc đó lại chói mắt như vậy, đây là vì sao?
Trong phòng của Bùi Minh Vũ rõ ràng có tiếng kêu của người phụ nữ đang không ngừng phát ra, anh ta không tin, anh ta thật sự không tin, thế nhưng, sự thực lại đang ở ngay trước mắt, người Lê Minh Tùng đang ôm lúc này chính là Trọng Thanh Thu.
Xô đám người đó ra hai bên, chạy như bay về phía căn nhà màu trắng, sau lưng, Lê Minh Tùng mặc dù đang ôm một người, thế nhưng bước chạy của anh lại không hề chậm hơn mà còn theo sát nút Ngư Lạc Tuấn, anh muốn gặp Bùi Minh Vũ, ít nhất cũng phải nhìn thấy Bùi Minh Vũ bây giờ đang khỏe mạnh, thì mới có thể yên tâm được.
“Rầm…”, cửa đã mở.
Ập vào mắt là một mảng tối đen như mực, mà âm thanh của người phụ nữ vẫn đang vang lên trong căn phòng, rõ ràng như vậy, âm thanh đó rõ ràng là âm thanh của Thanh Thu mà.
Ngư Lạc Tuấn ngây ra, thuận tay ấn công tắc bật đèn trong phòng lên.
Trong nháy mắt, anh ta đã hiểu ra, hóa ra, anh ta đã bị Bùi Minh Vũ lừa, cái giọng nữ đang không ngừng kêu lên đó chỉ là ghi âm của Thanh Thu.
Mà điện thoại ghi âm đó rõ ràng là điện thoại mà anh ta đã đưa cho Thanh Thu.
Điều đó giống như là một sự châm biến khiến anh ta có chút buồn phiền ân hận, buồn phiền ân hận vì đã đưa điện thoại của Bùi Minh Vũ cho Thanh Thu, lúc này, lại để Bùi Minh Vũ lợi dụng nó.
Bùi Minh Vũ rất thông minh, lúc tiếng của người phụ nữ trong đoạn ghi âm vang lên, kèm theo đó luôn có tiếng của anh ta.
Nhắm mắt lại, IQ của người đàn ông này là bao nhiêu, bây giờ anh ta hoàn toàn phục rồi.
“Bùi Minh Vũ, ai cho anh đẩy cô ta ra?” Tưởng rằng Thanh Thu sẽ là điểm yếu của Bùi Minh Vũ, thế nhưng anh ta lại tự tay đẩy cô cho một người đàn ông khác, điều này quá lạ lùng, Bùi Minh Vũ rõ ràng là yêu Thanh Thu mà.
Ở góc tường, Bùi Minh Vũ đang cuộn tròn người lại, cơn nghiện đã phát tác, anh ta sống không bằng chết, nhìn Ngư Lạc Tuấn là một ánh mắt trống rỗng, chỉ nhìn một cái, anh ta liền cúi đầu xuống, không biết bản thân còn có thể chịu đựng được bao lâu, điều khó chịu nhất lúc này chính là thứ đồ đó lại đang ở bên cạnh anh ta, nó rõ ràng là một sự quyến rũ cực độ, nhưng anh ta, lại bắt buộc phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngư Lạc Tuấn đã tức giận rồi.
Lại lần nữa có cảm giác thất bại.
“Người đâu….” Anh ta hét lên, anh ta không tin Bùi Minh Vũ có thể không nghe lời anh ta, “Tiêm cho anh ta.” Chỉ cần thêm lượng đồ đó vào trong cơ thể anh ta, anh ta liền sẽ khó mà chịu đựng được rồi từ từ quen với thứ đồ này, chỉ cần anh ta không rời khỏi được thứ đồ đó, sẽ liền nghe theo sự điều khiển của anh ta.
Sở dĩ luôn không tăng thêm lượng lớn cho anh ta, là vì anh ta hi vọng khi Bùi Minh Vũ lại làm việc cho anh ta lần nữa sẽ vẫn là Bùi Minh Vũ giỏi giang, là Bùi Minh Vũ đã cai thuốc, như vậy khi làm việc mới có thể làm ít công to.
Thế nhưng bây giờ, anh ta mặc kệ, anh ta muốn Bùi Minh Vũ bởi vì thuốc phiện mà hoàn toàn phục tùng anh ta.
Xem ra, Trọng Thanh Thu hoàn toàn không có cách nào thuyết phục được Bùi Minh Vũ, Bùi Minh Vũ thậm chí còn không cần cô vậy thì đã rõ trong lòng anh ta hoàn toàn không có cô.
Thế nhưng lại không đúng, Bùi Minh Vũ từ trước đến nay đều là người không theo bất cứ một quy tắc nào, anh ta muốn gì, anh ta làm gì, hình như đều không giống với người bình thường.
Giống như năm đó, anh ta một mình đến đây, sau đó xin anh ta cho anh nợ một 1kg hàng trắng, đổi 1kg đồ đó thành tiền, rồi lại mua từ chỗ anh ta, cứ như vậy đổi qua đổi lại, trong mấy tháng, anh ta đã kiếm được hơn 3 tỷ.
Lời của Ngư Lạc Tuấn vừa dứt, lập tức có người đi lên tiêm thuốc cho anh ta.
“Đừng….” Mắt nhìn thấy hai người đàn ông đó đang cuối xuống chỗ mình, Bùi Minh Vũ đau buồn ngẩng đầu lên, trong con người đen láy đó là sự đau khổ đến cùng cực, “Đừng….”
Cổ họng của anh ta khản cả đi, trời mới biết vừa rồi anh ta chịu đựng đến khó chịu biết bao.
“Không muốn cũng được, thế nhưng, việc cậu đã đồng ý với tôi phải thực hiện.”
Bùi Minh Vũ lắc đầu một cách gian khổ, sau đó khó khăn nói ra một chữ: “Không…” Anh ta lúc này đên nói cũng đã khó khăn.
Lâu như vậy rồi, lại kêu anh ta phải làm như vậy, anh ta sẽ sống không bằng chết mất.
Đã nghĩ rất nhiều về việc lần này sẽ không mượn số tiền đó, thế nhưng, anh ta vẫn mượn, cũng đã bán cả bản thân.
Thời hạn kết thúc là hai tháng đó lại biến thành ba năm nay, anh ta ngu ngốc nên mới đi làm chuyện đó, thế nhưng đêm đó, vẻ mặt của Thanh Thu khi biết Lê Minh Tùng xảy ra chuyện đó vẫn luôn khắc sâu ở dưới đáy lòng anh ta, khiến anh ta cuối cùng vẫn ra tay.
Có lẽ, lần này phải triệt để trả lại tình cảm cho Lê Minh Tùng, từ đây, hai người sẽ không nợ gì nhau nữa.
Thế nhưng anh và Thanh Thu, cũng đã ngày càng xa nhau rồi.
“Tiêm cho tôi….” Ngư Lạc Tuấn vẫy tay, trong đáy mắt cũng đã không còn vẻ quý ông lịch lãm như trước đây nữa, đúng vậy, anh ta hoàn toàn không phải quý ông gì, anh ta luôn là một đại ca của Ô Khảm này.
Một người ấn người Bùi Minh Vũ xuống, một người cầm kim tiêm lên muốn đâm vào cánh tay của Bùi Minh Vũ, nhìn thấy Bùi Minh Vũ lại lần nữa bị người ta tiêm cái thứ đó vào người, phía sau, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo, “Thả anh ta ra.”
Giọng nói đó vừa uy nghiêm vừa có lực, làm cho hai người đàn ông đang động tay đột nhiên ngưng lại, lại còn là đồng thời dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lê Minh Tùng, rồi lại quay sang Ngư Lạc Tuấn quan sát phản ứng của Ngư Lạc Tuấn, ai cũng không biết đây là chuyện gì nữa, Bùi Minh Vũ và người đàn ông cả người phụ nữ đó nữa rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Bình luận facebook