• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 222 SỐ MỆNH LÀ NHƯ THẾ

CHƯƠNG 222 SỐ MỆNH LÀ NHƯ THẾ

Tất cả mọi thứ, chỉ có thể trách số mệnh, chính là số mệnh như vậy, ai cũng không thể tránh được.

Mặt anh ta dần dần nở một nụ cười, tại sao anh ta lại không thể nghĩ được cách giải quyết này chứ, một tay cứ thế nắm chặt Thanh Thu, ngơ người nhìn khuôn mặt cô, anh ta vẫn cảm thấy có thể được ở bên cô là hạnh phúc rồi, “Được, anh đồng ý với em, cứ làm như vậy đi.”

Nghe có vẻ đùa cợt, nghe có vẻ cũng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn không thể đứng yên được, nhưng mà, anh ta vẫn cảm thấy đề nghị của Thanh Thu cũng được, khuôn mặt bỗng nở nụ cười, anh ta tin vào năng lực bán hàng của mình, nghĩ đến sự việc cuối cùng cũng có thể cứu vãn, anh ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những cũng chính vào thời khắc ấy, chất ma túy trong cơ thể đã phát huy tác dụng cực mạnh, một tay bỗng nhiên đẩy Thanh Thu ra, “Em mau đi ra ngoài.” Anh ta sợ rằng bản thân anh ta sẽ làm cô bị thương, cơn nghiện phát tác trong người thực sự làm anh ta có thể làm bất kì điều gì.

“Anh làm sao vậy?” Bùi Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi khiến cho Thanh Thu không kịp thích ứng được điều gì đang xảy ra.

“Ra... Ra ngoài...” Những giọt mồ hôi từ trán chảy xuống ướt đẫm, toàn thân Bùi Minh Vũ càng run rẩy hơn.

Thanh Thu cuối cùng cũng kịp phản ứng lại được, “Minh Vũ, em phải làm sao mới có thể giúp được anh đây?”

Bùi Minh Vũ lắc đầu, cô không thể giúp được anh ta, đó chính là tâm ma, chỉ có bản thân anh ta mới có thể cứu giúp bản thâ, “Thanh Thu, mau... ra... ngoài...” Anh ta cố gắng hết sức nói lên tiếng, nếu không, chỉ sợ...

Lặng lẽ nhìn anh ta, đêm nay những giọt nước mắt của Thanh Thu lại tràn ứa, “Minh Vũ.” Cô bỗng nhiên ôm lấy anh ta, trái tim đau đớn không biết phải giúp anh ta như thế nào.

“A...” Ý thức của Bùi Minh Vũ bắt đầu hỗn độn, anh ta đã cố gắng nhẫn nhịn quá lâu, và gần như đã sắp nổ tung, dòng máu trong cơ thể giống như bị những con sâu đang ngọ nguậy, làm cho anh ta đau đớn ngứa ngáy và khó chịu, cánh tay anh ta bắt đầu vung vẩy, anh ta muốn đứng dậy, điên cuồng đẩy Thanh Thu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ đồ đó, chỉ cần hít thứ đó, những đau đớn của anh ta lúc này sẽ mau chóng tan thành mây khói.

Nhưng anh ta không thể hít.

Trong lúc mê loạn anh ta chỉ còn nhớ đến điều này.

Thanh Thu ngã xuống đất, cô vẫn muốn xông lại giúp anh ta, nhưng chứng kiến cơ thể cường tráng của Bùi Minh Vũ đang đập vào bức tường, “Bịch... Bịch...” Hai tiếng va chạm liền truyền đến làm cho màng nhĩ cô có chút đau đớn, nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn rất nhiều.

Đều tại Lê Minh Tùng, nếu không phải vì anh ta, Bùi Minh Vũ cũng sẽ không tổn thất số tiền đó.

Cô bắt đầu hoảng sợ, và cuống cuồng, cô biết bây giờ cô xông lại cũng không thể nào giúp được Bùi Minh Vũ, cô không thể ôm chặt anh ta, anh ta thực sự quá khỏe, nhưng cô, cũng không muốn anh ta tự làm hại bản thân như vậy, đầu của anh ta đã trầy máu, nhưng anh ta vẫn đang đập mạnh vào bức tường.

“Minh Vũ.....” Bất chấp tất cả, cô đứng dậy, cô không quan tâm điều gì mà xông lên, cô ôm chặt lấy eo anh ta từ phía sau, khuôn mặt cúi tựa vào lưng anh ta, mũi cô bỗng ngửi thấy mùi mồ hôi trên cơ thể một người đàn ông, “Minh Vũ, đừng, em không muốn anh như vậy...” Cô vừa khóc vừa hét lên, chỉ không muốn anh ta tự làm hại bản thân, không muốn, thực sự không muốn.

Khuôn mặt Bùi Minh Vũ bỗng mỉm cười, anh ta đã nghe thấy, nhưng anh ta căn bản không thể khống chế lại cơ thể của anh ta, “Thanh... Thu...” Cố sức mình để nói lên lời, âm thanh anh ta phát ra nhẹ nhàng, “Thanh Thu, ra ngoài đi, được không?”

Nhưng toàn thân anh ta vẫn đang run rẩy, những giọt mồ hôi càng ồ ạt chảy xuống, trườn chảy trên cơ thể anh ta như những con suối nhỏ, những dòng nước chảy.

Bộ dạng của anh ta làm cô không thể nào nhẫn tâm được, “Minh Vũ, em đi gọi anh ta, gọi anh ta đến giúp anh.” Đàn ông vẫn khỏe hơn phụ nữ, hoặc là nghĩ một cách nào đó trói chặt anh ta làm cho anh ta không tự làm hại bản thân như vậy nữa cũng được, cô vừa nói, vừa quay người đi gọi Lê Minh Tùng, đều tại Lê Minh Tùng, là tại Lê Minh Tùng.

“Đừng.” Anh ta cắn chặt răng phát lên một tiếng, chỉ có ông trời mới thấu được sự đau đớn của anh ta, vừa nãy đẩy Thanh Thu ngã làm trái tim anh ta đau đớn không thể chịu được, lúc này, anh ta lại tiếp tục nhẫn nhịn.

Chỉ cần nhịn được hết lần này đến lần khác, anh ta nhất định có thể cai được ma túy.

“Minh Vũ...” Cô trườn trên lưng anh, nước mắt chảy xuống, nước mắt của cô và mồ hôi của anh ta hòa lại, từng giọt rơi xuống như máu.

“Hứa với anh, đừng nói với anh ta, được không?” Không muốn làm Lê Minh Tùng cảm thấy áy náy, anh ta chỉ muốn lấy lần này để trả sạch món nợ đã nợ Lê Minh Tùng, vậy thì từ nay, chỉ cần anh ta thoát khỏi được thứ đồ đó, anh ta có thể tự do theo đuổi Thanh Thu, anh ta sẽ không bao giờ phải đẩy Thanh Thu vào vòng tay của Lê Minh Tùng nữa, nghĩ đến đến phương pháp mà Thanh Thu vừa nghĩ, toàn thân anh ta như được tiếp thêm sức mạnh và ý chí, anh ta nhất định có thể, nhất định có thể.

“Được, được, em đồng ý với anh, điều gì em cũng sẽ đồng ý.”

Bùi Minh Vũ đứng yên lặng lẽ, cơ thể giống như bức tượng điêu khắc tuy vẫn còn run rẩy, nhưng anh ta đã lấy hết ý trí để khống chế lại.

Cố nhịn, cố nhịn.

Trong lòng anh ta bắt đầu nghĩ đến những điều tốt đẹp về Thanh Thu, những lúc cô cau mặt hay tươi cười, nghĩ đến những điều này, cũng làm cho những con sâu trong cơ thể anh ta tiêu tan, “Thanh Thu...” Anh ta thầm gọi đi gọi lại tên của cô.

Một lát sau, cuối cùng Bùi Minh Vũ bỗng nhiên ngã xuống sàn đất, cơ thể anh ta mềm nhũn giống như đã bị rút hết sức lực, sau đó, sự giày vò ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, tuy rằng càng lúc càng nhẹ hơn, nhưng mỗi lần đều là một thử thách lớn đối với anh ta.

Mọi người đều nói chỉ cần dính vào thứ này thì không thể nòa cai được, nhưng anh ta có thể, nhất định có thể, bởi vì anh ta đã có Thanh Thu.

Mềm nhũn dựa vào bức tường, yếu đuối suy nhược đến mức mắt anh ta không thể nào mở ra được, nhưng dù thế nào cũng không yên tâm về cô, “Thanh Thu, anh không sao nữa rồi.”

Thanh Thu xông lại phía cửa, lúc đẩy cửa ra, những cơn gió đêm khuya ập đến, Lê Minh Tùng đứng ở trước cửa, gân xanh ở bàn tay càng rõ rệt hơn dưới ánh sáng của mặt trăng và ánh đèn phía xa, lúc nãy, anh ta thực sự muốn xông vào bên trong, nhưng mà, hắn vẫn có thể kiềm chế được, nghĩ lại Bùi Minh Vũ đã đẩy Thanh Thu vào vòng tay hắn, anh ta thực sự không có lí do không tin Bùi Minh Vũ, anh ta cũng không nên làm phiền đến Thanh Thu vào lúc này, nghĩ lại lúc cô nói cô hận anh ta, trái tim hắn dường như tan vỡ.

Anh ta, thực sự đã yêu cô mất rồi.

Chỉ là lúc nhận ra được điều này, không biết đã quá muộn hay không.

Khuôn mặt Thanh Thu tràn đầy nước mắt, cô đau đớn như vậy, đau đớn đến tột cùng.

“Thanh Thu...” Đúng vào lúc cô xông lại gần anh ta, anh ta nắm lấy bàn tay của cô, “Em sao vậy? Có phải anh ta lại lên cơn nghiện rồi không?”

Thanh Thu lắc đầu rồi lại gật đầu, cô có chút bối rối, “Minh Vũ anh ấy...” Bộ dạng khi nãy của Bùi Minh Vũ thực sự quá đau đớn, nghĩ lại, cô càng cảm thấy đau buồn.

“Rốt cuộc có phải lại lên cơn nghiện không?” Lê Minh Tùng nắm lấy vai của cô, bỗng nhiên như nhấc cô lên, tránh để cô lại trở lại căn phòng của Bùi Minh Vũ, trong căn phòng ấy, Bùi Minh Vũ lúc này đã ổn định lại dựa vào góc tường, chìm vào giấc ngủ.

Anh ta ngủ say sưa giống như một đứa trẻ.

Khi nãy, anh ta thực sự đã rất mệt.

Sắc thái ấy làm cho Thanh Thu và Lê Minh Tùng bỗng nhiên ngơ ngác, hai người đứng ở đó quên mất việc rời đi.

“Thanh Thu...” Lúc hai người ấy không ai lên tiếng, trong giấc mộng, Bùi Minh Vũ bỗng nhiên gọi nhẹ một tiếng, âm thanh ấy nhẹ nhàng và dịu dàng, làm trái tim của Thanh Thu tràn đầy hương vị hạnh phúc, lúc ngủ trong lòng anh ta cũng là cô.

Đưa tay ra kéo Lê Minh Tùng lại rồi lùi ra, cẩn thận đóng cửa lại, “Để anh ấy ngủ một lát đi, anh ấy mệt rồi.”

“Anh ta có thể vượt qua được cơn nghiện sao?” Khi nãy nhìn thấy trong căn phòng lộn xộn, và sắc thái đau đớn chạy ra ngoài của Thanh Thu, Lê Minh Tùng cũng đã đoán được điều gì đó.

“Ừ.” Cô khóc, buổi tối hôm nay, Thanh Thu không kiềm chế được nước mắt, đôi vai mềm yếu của cô nhún lên, nhưng Lê Minh Tùng lại chỉ có thể nhìn cô, không dám ôm cô vào lòng.

Cô hận anh.

Nhưng anh đã yêu cô mất rồi.

Từ lúc anh phát hiện ra bản thân đã yêu cô, anh muốn để mọi thứ được bắt đầu lại từ đầu.

“Thanh Thu, anh ta hứa là ba năm sao?”

“Đúng vậy, chúng ta đi gặp Ngư Lạc Tuấn đi, tôi muốn hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây.” Lau nước mắt, Thanh Thu mới nghĩ đến việc chính, lúc trên đường đến đây, cô vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ khi gặp Bùi Minh Vũ, cô bỗng nhiên nghĩ được cách, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng cô thấy vẫn tạm ổn, dựa vào sức lực của cô vào Bùi Minh Vũ, hai người cùng nhau cố gắng nhất định sẽ làm được.

“Nhưng hậu quả của việc anh ta lựa chọn khó tránh khỏi cái chết.” Lê Minh Tùng trầm lắng nói, anh ta không phải dọa Thanh Thu, đó là sự thật.

“Tôi biết, không cần anh phải lo, chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

“Chúng tôi?”, Thanh Thu tự nhiên nói ra hai chữ này, nhưng lúc nói ra trước mặt Lê Minh Tùng, cứ như anh là một người ngoài cuộc, không có chút gì liên quan đến cô vậy, trong lòng anh đau đớn, bàn tay nắm chặt cô cũng từ từ buông ra, “Vậy thì được, anh sẽ cùng em đi gặp Ngư Lạc Tuấn.”

Anh đi trước, cô đi phía sau, hai người đi về hướng tòa nhà đó, những lúc như này những nơi có khả năng bị người ta tiêu diệt có một kiến trúc như này quả thật hiếm gặp, trên đường đi người đàn ông cách vài bước chân lại giương súng lên, hơn nữa lúc nào cũng đề phòng cảnh giác.

Lẽ nào lại có chuyện như vậy xảy ra sao?

Nhớ lại lúc anh đuổi theo tìm Thanh Thu, lần này không có sự phòng bị như vậy, Lê Minh Tùng không nói một lời, mặc dù trên người không có vũ khí, nhưng anh không hề lo sợ.

Chưa đến thời khắc cuối cùng, thì anh không lo sợ.

“Ngư Lạc Tuấn đâu?” Ngoài đại sảnh không thấy Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh, Lê Minh Tùng chỉ có thể hỏi người làm, bữa tiệc ở đại sảnh đã tan, mọi người đều đã đi hết, như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lê Minh Tùng vừa đi vừa suy đoán mục đích tổ chức bữa tiệc này của Ngư Lạc Tuấn, nếu như chỉ muốn để Ô Khánh gặp hai người, vậy thì Ngư Lạc Tuấn chỉ cần đưa hai người đến gặp mặt Ô Khánh là được rồi, hà tất nhất định phải lợi dụng bữa tiệc này cho khổ tâm?

“Anh Lê, ông chủ đã đến vườn hoa, ông ấy nói anh có thể đến đó tìm ông ấy.”

“Vườn hoa ở đâu?” Lê Minh Tùng vẫn chưa phát hiện ra gần đây có vườn hoa.

“Phía sau căn nhà, cách khoảng một km.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Hóa ra lại xa như vậy, khó trách không thể phát hiện ra được.

Cùng Thanh Thu bước ra khỏi ngôi nhà, đi men theo con đường mà người làm chỉ, quả nhiên, từ xa đã nhìn thấy một vườn hoa trải dài, hương thơm phảng phất theo từng bước chân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom