Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
- '' Tao cũng không cần phải nhiều lời với mày như vậy, hôm nay dù sau mày cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi chỗ này, Haha.....'' Huỳnh Tiên cười độc ác đứng dậy gọi người bên ngoài vào!
- '' Các người có thể vui vẻ cùng bọn họ rồi, nhớ phải nhiệt tình một chúc, đừng để khi họ chết rồi mà vẫn còn thất vọng đấy.'' Huỳnh Tiên đi đến một góc trong căn phòng ngồi xem kịch hay, tên đại ca nãy giờ bên ngoài bây giờ cũng đi vào ngồi cạnh Huỳnh Tiên.
- '' Nhìn bọn họ cũng ngon quá nhĩ?'' Tên đại ca nói cái miệng thì chảy cả nước đãi rồi.
Huỳnh Tiên cũng chả quan tâm đến lời người ngồi bên cạnh mà nói
- '' Nếm thử không?''.
- ''Ha ha... đừng ghen, anh chỉ nói đùa thôi. Em là ngon nhất rồi.'' Hắn nói rồi ôm Huỳnh Tiên hôn một cái.
Vẻ mặt Huỳnh Tiên vô cùng chán ghét nhưng cũng mặc kệ, chỉ cần trả được hận này xong cô sẽ tìm cơ hội cho tên này đi gặp ông bà luôn... tởm chết đi được.
Ban nãy đi vào cùng tên đại ca là mấy tên thuộc hạ nhìn vô cùng thô tục, mặt chứa đầy dâm đãng, thèm khát mà hướng về phía hai cô gái đi đến.
Một tên lên tiếng vừa cười vừa tiến đến cạnh Võ Ngọc nói
- '' Haha hôm nay để bọn anh giúp các em được thỏa mãn nhé!''
Tên đó còn mạnh tay mà xé toạt cái áo của Võ Ngọc ra làm lộ cả nội y bên trong, hắn ta vui vẻ cười
- '' Ngon thật!''
Huỳnh Tiên mắt thấy không có gì vui định đứng lên ra khỏi đó thì ngoài cửa vang lên rất nhiều âm thanh cùng với sự la hét.
Rầm... rầm....
Một thân ảnh cao to hiên ngang bước vào vừa uy nghiêm, vừa cao lãnh, gương mặt thì tràn đầy tức giận lạnh giọng
- '' Cái gan của cô cũng to nhỉ? Người phụ nữ của tôi mà cũng dám đụng.''
- '' Các người... các người sau lại có thể tìm đến đây?'' Huỳnh Tiên có chút sợ hãi trước khí thế bức người từ trên phía Đào Thuận tỏa ra mà lắp bắp, tay thì bấu chật vào người tên đại ca đang đứng bên cạnh.
- '' Có gì mà không thể.''
Tên đại ca nhìn thấy Đào Thuận mặt khắc không còn giọt máu miệng ú ớ
- '' ĐÀO...ĐÀO THUẬN.''
Đào Thuận không quan tâm mấy tên nhãi nhép này ánh hướng trực tiếp hướng về phía Võ Ngọc mà đi đến
- '' Xin lỗi là anh đến muộn..'' Cái giọng nói lạnh lẽo ban nãy đâu rồi? sau bây giờ chỉ còn lại là những âm dịu dàng mê đấm như vậy chứ.
Võ Ngọc nhìn thấy bóng dáng thân quen cùng giọng nói ngọt ngào từ anh mà không kiềm được khóc nấc lên
- '' Hu..hu sau bây giờ anh mới đến.''
Đào Thuận ôm lấy thân thể Võ Ngọc vào lòng xoa lấy tấm lưng gầy của cô an ủi, còn cởi cái áo vest trên người mình bao trùm lấy thân thể cô
- '' Ngoan, bảo bối để anh 'giúp' em.''
Đào Thuận nói rồi đứng dậy đi về phía cái tên vừa rồi xé áo Võ Ngọc lạnh lùng nói, bên này thì gọi Ngô Ninh đi đến cởi trói cho cô.
- '' Phế bỏ tứ chi tên này cho tôi.'' ánh mắt anh nhìn sang Dương Nhĩ ra lệnh.
Tên đó sợ hãi quỳ rạp xuống xin tha
- '' Xin... xin ngài... tôi... tôi biết lỗi rồi, xin...tha...''
Xoẹt... xoẹt
Lời tên đó còn chưa dứt cái dao trong tay Đào Thuận đã vang lên hai tiếng, cắt đứt hai tay tên đó ngọt lịm.
- '' Á.... tay... tay của tôi.''
Xoẹt... xoẹt...
Lần này đến lượt hai chân bị phế bỏ. Cả người tên đó đầy máu nằm vật ra đất khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.
Tên đại ca từ nãy giờ nhìn cảnh Đào Thuận chém lìa tay chân tên kia mà sợ đến tè ra quần quỳ xuống chân anh mà xin tha
- '' Thưa... thưa ngài... xin... xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của tôi.'' Hắn run rẫy nói.
- '' Tha! Các người có biết vừa rồi đã đắt tội với ai không? Cầu được tha mạng... không xứng.'' Đào Thuận lạnh lùng đến tàn nhẫn nhìn về phía hắn ta nói.
- '' Tôi... thật ra mọi chuyện đều là do con đà bà ngu dốt này bày ra cả.'' Hắn chỉ tay về phía Huỳnh Tiên mà đổ tội, nhầm trói bỏ trách nhiệm.
Còn rối rít kể lể xin tha
- '' Tôi... tôi thật ra không biết gì hết. Lúc đầu chỉ nghe ả nói là có thù với một người phụ nữ nào đó, vì ả dụ dỗ nên tôi mới đứng ra giúp ả. Nếu lúc đầu biết cô gái đó là người của ngài có dùng mười cái mạng nhỏ này của tôi thì tôi cũng không dám đụng đến... xin... xin ngài tha mạng.'' Hắn còn không ngại mà dập đầu quỳ lại anh, luôn miệng xin được tha mạng.
- '' Đụng vào người phụ nữ của Đào Thuận này dù là ai cũng đừng mong được sống.''
Bị anh ép vào đường cùng khiến tên đại ca nghĩ quẩn mà liều mạng, hắn ta rút con dao từ trong người ra định đâm anh một nhát. Nào ngờ dao còn chưa kịp chạm đến người anh đã bị Dương Nhĩ một bên đá một phát, khiến hắn gảy cả cánh đau đến độ làm rơi con dao xuống.
- '' Còn định ám sát lão đại, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.'' Dương Nhĩ nhìn hắn đang ôm cái tay bị gảy kêu gào thảm thiết nói.
Đào Thuận không một chúc bắt ngờ nhìn hắn rồi ra lệnh cho Ngô Ninh cùng Dương Nhĩ
- '' Các cậu dọn đẹp sạch sẽ chỗ này đi.'' Anh nói rồi tiến lại phía Võ Ngọc đang đứng hỏi thăm cô
- '' Lúc nãy làm em sợ rồi phải không?''
Võ Ngọc chỉ lắc đầu nhìn anh một cái, rồi nhìn cảnh tượng phía sau lưng anh. Chợt cô thấy Huỳnh Tiên tay cầm dao chạy rất nhanh về phía bên này.. ý định đâm anh.
Phản xạ đầu tiên của Võ Ngọc là kéo người anh lại còn cô thì xoay người về phía con dao đở lấy nó cho anh
- '' Thuận cẩn thận.''
Phập
Con dao trong tay Huỳnh Tiên cấm chật vào eo Võ Ngọc, máu chảy tí tách xuống nền gạch không ngừng.
...----------------...
- '' Các người có thể vui vẻ cùng bọn họ rồi, nhớ phải nhiệt tình một chúc, đừng để khi họ chết rồi mà vẫn còn thất vọng đấy.'' Huỳnh Tiên đi đến một góc trong căn phòng ngồi xem kịch hay, tên đại ca nãy giờ bên ngoài bây giờ cũng đi vào ngồi cạnh Huỳnh Tiên.
- '' Nhìn bọn họ cũng ngon quá nhĩ?'' Tên đại ca nói cái miệng thì chảy cả nước đãi rồi.
Huỳnh Tiên cũng chả quan tâm đến lời người ngồi bên cạnh mà nói
- '' Nếm thử không?''.
- ''Ha ha... đừng ghen, anh chỉ nói đùa thôi. Em là ngon nhất rồi.'' Hắn nói rồi ôm Huỳnh Tiên hôn một cái.
Vẻ mặt Huỳnh Tiên vô cùng chán ghét nhưng cũng mặc kệ, chỉ cần trả được hận này xong cô sẽ tìm cơ hội cho tên này đi gặp ông bà luôn... tởm chết đi được.
Ban nãy đi vào cùng tên đại ca là mấy tên thuộc hạ nhìn vô cùng thô tục, mặt chứa đầy dâm đãng, thèm khát mà hướng về phía hai cô gái đi đến.
Một tên lên tiếng vừa cười vừa tiến đến cạnh Võ Ngọc nói
- '' Haha hôm nay để bọn anh giúp các em được thỏa mãn nhé!''
Tên đó còn mạnh tay mà xé toạt cái áo của Võ Ngọc ra làm lộ cả nội y bên trong, hắn ta vui vẻ cười
- '' Ngon thật!''
Huỳnh Tiên mắt thấy không có gì vui định đứng lên ra khỏi đó thì ngoài cửa vang lên rất nhiều âm thanh cùng với sự la hét.
Rầm... rầm....
Một thân ảnh cao to hiên ngang bước vào vừa uy nghiêm, vừa cao lãnh, gương mặt thì tràn đầy tức giận lạnh giọng
- '' Cái gan của cô cũng to nhỉ? Người phụ nữ của tôi mà cũng dám đụng.''
- '' Các người... các người sau lại có thể tìm đến đây?'' Huỳnh Tiên có chút sợ hãi trước khí thế bức người từ trên phía Đào Thuận tỏa ra mà lắp bắp, tay thì bấu chật vào người tên đại ca đang đứng bên cạnh.
- '' Có gì mà không thể.''
Tên đại ca nhìn thấy Đào Thuận mặt khắc không còn giọt máu miệng ú ớ
- '' ĐÀO...ĐÀO THUẬN.''
Đào Thuận không quan tâm mấy tên nhãi nhép này ánh hướng trực tiếp hướng về phía Võ Ngọc mà đi đến
- '' Xin lỗi là anh đến muộn..'' Cái giọng nói lạnh lẽo ban nãy đâu rồi? sau bây giờ chỉ còn lại là những âm dịu dàng mê đấm như vậy chứ.
Võ Ngọc nhìn thấy bóng dáng thân quen cùng giọng nói ngọt ngào từ anh mà không kiềm được khóc nấc lên
- '' Hu..hu sau bây giờ anh mới đến.''
Đào Thuận ôm lấy thân thể Võ Ngọc vào lòng xoa lấy tấm lưng gầy của cô an ủi, còn cởi cái áo vest trên người mình bao trùm lấy thân thể cô
- '' Ngoan, bảo bối để anh 'giúp' em.''
Đào Thuận nói rồi đứng dậy đi về phía cái tên vừa rồi xé áo Võ Ngọc lạnh lùng nói, bên này thì gọi Ngô Ninh đi đến cởi trói cho cô.
- '' Phế bỏ tứ chi tên này cho tôi.'' ánh mắt anh nhìn sang Dương Nhĩ ra lệnh.
Tên đó sợ hãi quỳ rạp xuống xin tha
- '' Xin... xin ngài... tôi... tôi biết lỗi rồi, xin...tha...''
Xoẹt... xoẹt
Lời tên đó còn chưa dứt cái dao trong tay Đào Thuận đã vang lên hai tiếng, cắt đứt hai tay tên đó ngọt lịm.
- '' Á.... tay... tay của tôi.''
Xoẹt... xoẹt...
Lần này đến lượt hai chân bị phế bỏ. Cả người tên đó đầy máu nằm vật ra đất khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.
Tên đại ca từ nãy giờ nhìn cảnh Đào Thuận chém lìa tay chân tên kia mà sợ đến tè ra quần quỳ xuống chân anh mà xin tha
- '' Thưa... thưa ngài... xin... xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của tôi.'' Hắn run rẫy nói.
- '' Tha! Các người có biết vừa rồi đã đắt tội với ai không? Cầu được tha mạng... không xứng.'' Đào Thuận lạnh lùng đến tàn nhẫn nhìn về phía hắn ta nói.
- '' Tôi... thật ra mọi chuyện đều là do con đà bà ngu dốt này bày ra cả.'' Hắn chỉ tay về phía Huỳnh Tiên mà đổ tội, nhầm trói bỏ trách nhiệm.
Còn rối rít kể lể xin tha
- '' Tôi... tôi thật ra không biết gì hết. Lúc đầu chỉ nghe ả nói là có thù với một người phụ nữ nào đó, vì ả dụ dỗ nên tôi mới đứng ra giúp ả. Nếu lúc đầu biết cô gái đó là người của ngài có dùng mười cái mạng nhỏ này của tôi thì tôi cũng không dám đụng đến... xin... xin ngài tha mạng.'' Hắn còn không ngại mà dập đầu quỳ lại anh, luôn miệng xin được tha mạng.
- '' Đụng vào người phụ nữ của Đào Thuận này dù là ai cũng đừng mong được sống.''
Bị anh ép vào đường cùng khiến tên đại ca nghĩ quẩn mà liều mạng, hắn ta rút con dao từ trong người ra định đâm anh một nhát. Nào ngờ dao còn chưa kịp chạm đến người anh đã bị Dương Nhĩ một bên đá một phát, khiến hắn gảy cả cánh đau đến độ làm rơi con dao xuống.
- '' Còn định ám sát lão đại, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.'' Dương Nhĩ nhìn hắn đang ôm cái tay bị gảy kêu gào thảm thiết nói.
Đào Thuận không một chúc bắt ngờ nhìn hắn rồi ra lệnh cho Ngô Ninh cùng Dương Nhĩ
- '' Các cậu dọn đẹp sạch sẽ chỗ này đi.'' Anh nói rồi tiến lại phía Võ Ngọc đang đứng hỏi thăm cô
- '' Lúc nãy làm em sợ rồi phải không?''
Võ Ngọc chỉ lắc đầu nhìn anh một cái, rồi nhìn cảnh tượng phía sau lưng anh. Chợt cô thấy Huỳnh Tiên tay cầm dao chạy rất nhanh về phía bên này.. ý định đâm anh.
Phản xạ đầu tiên của Võ Ngọc là kéo người anh lại còn cô thì xoay người về phía con dao đở lấy nó cho anh
- '' Thuận cẩn thận.''
Phập
Con dao trong tay Huỳnh Tiên cấm chật vào eo Võ Ngọc, máu chảy tí tách xuống nền gạch không ngừng.
...----------------...
Bình luận facebook