Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
- '' Chỗ đó, đúng rồi... bên đây nữa, lẹ cái chân nhanh cái tay lên cho tôi, cái gì mà như rùa bò vậy hả?'' Trương Ánh miệng không ngừng hối thúc đám người phục vụ.
Gần năm trăm phục vụ, hơn năm mươi mấy người quản lý cùng giám đốc nhà hàng T ai nấy đều gấp ráp chuẩn bị cho buổi kết hôn của Đào Thuận.
Khách mời chỉ khoảng hơn một ngàn người, còn lại là các những vị khách không mời mà tới ( các công ty nhỏ lẻ thường hay đến các buổi tiệc như này mà làm quen, kết giao thêm nhiều mối quan hệ vì rất có lợi cho việc làm ăn của họ.), phóng viên đứng chờ tác nghiệp thì đông nghẹt.
- '' Hôm nay ít nhất phải chụp được ảnh của cô đâu và chú rể.'' phóng viên 1 nói vẻ mặt vô cùng háo hức.
phóng viên hai cũng đồng tình lên tiếng
- '' Phải, phải người đàn ông giàu nhất thành phố, đẹp trai nhất thành phố, cao lãnh nhất thành phố kết hôn nếu mà bỏ qua tin tức hot này thì phí phạm quá rồi.''
Với lượng khách không quá đông nhưng Trương Ánh muốn thoải mái vì vậy bà không tổ chức trong khuôn viên nhà hàng mà quyết định sẽ đãi tiệc ngoài bãi biển, vừa cảm nhận gió biển lại vui chơi thỏa thích không bị gò bó ngột ngạt.
Trương Ánh một bên chỉ dẫn đám người quản lí sắp xếp, miệng thì nói với vị giám đốc đứng bên cạnh mình
- '' Sân khấu làm như nào rồi? Kiên cố chứ? Nếu có sự cố gì xảy ra làm ảnh hưởng đến con đâu và cháu nội ta thì công ty của cậu chắc chắn bị phá sản và cậu cũng đừng hồng thoát tội.''
Nghe bà nói có vẻ hâm dọa nên vị giám đốc vài phần kính nể hơn nói
- '' Mọi thứ đều rất tốt thưa phu nhân.''
- '' Vậy thì tốt, cậu mau đi làm việc đi.''
- '' Vâng thưa phu nhân.'' vị giám đốc cúi người chào bà rồi rời đi.
Tại phòng trang điểm
- '' Tiểu Ngọc nhà ta mặc váy cưới trông thật đẹp nha!'' Hoa Nhung ngồi một bên nhìn Võ Ngọc khen ngợi.
Nghe được cô bạn thân, cũng sắp là em chồng của mình khen khiến Võ Ngọc nở mũi cười tươi trả lời
- '' Haha cả hai chúng ta đều đẹp.''
Hôm nay có lẻ là ngày vui nhất đối với Võ Ngọc và Hoa Nhung, bởi lẻ không chỉ là đám cưới của một mình Cô và Đào Thuận mà cả Đào Văn cũng rinh luôn Hoa Nhung về dinh.
Thành ra nhà họ Đào có tận ba niềm vui gọi là tam hỉ long môn, vừa có thêm hai nàng dâu lại có thêm hai đứa cháu chưa ra đời của Hoa Nhung nữa.
- '' Cậu có từng nghĩ đến ngày hôm nay không? mọi thứ diễn ra cứ như trong mơ vậy.'' Võ Ngọc hơi trầm tư hỏi Hoa Nhung.
Hoa Nhung gương mặt biểu hiện rõ sự hạnh phúc vui vẻ mà trả lời Võ Ngọc
- '' Uk, cứ như một giấc mơ ý.''
Võ Ngọc thấy bạn mình vui đến vậy cũng mừng thay cho cô, Hoa Nhung đã trải qua quá nhiều mất mác rồi nên hôm nay có lẽ là ngày bù đấp lại cho cô ấy.
Lễ đường
Hai chàng trai khí khái hơn người một cao lãnh, một ấm áp đứng đó chờ người yêu thương trong lòng họ bước ra.
Từ xa bóng đáng hai cô dâu lấp ló tiến lại, Võ Ngọc thì khoát tay mình vào tay Cha cô, còn Hoa Nhung bên này cũng khoát tay Ba cô đi đến.
- '' Ta giao con gái yêu quý của mình cho con, mong rằng con hãy chăm sóc tốt cho con bé.'' Ba của Hoa Nhung lên tiếng.
- '' Con biết rồi thưa Ba, cảm ơn Ba đã giao con gái mình cho con. Con sẽ chăm sóc cho vợ con và cháu của Ba thật tốt, Ba yên tâm.'' Đào Văn nhận lấy bàn tay Hoa Nhung từ tay Ba cô rồi cảm ơn ông.
Bên này Ba Hoa Nhung sau khi nhận được lời hứa từ Đào Văn thì cũng vui vẻ gật đầu sau đó tiến về sân khấu đứng cạnh vợ ông.
Ông Võ Hải là dân võ nên lời nó có phần thẳng thắng, cứng rắn hơn,
- '' Sau này con có bị nó đánh hay bị đuổi đi thì cứ đến nhà ta đừng ngại. Con bé này vốn tính tình vui buồn thất thường nên ta mong con hãy dùng nữa đời còn lại của mình mà dung hòa nó, yêu thương nó giúp ta.''
Đào Thuận một bên nhìn sang cô rồi ôn nhu nói
- '' Chỉ cần là chuyện mà vợ con vui thì cô ấy làm gì con cũng không quản, con sẽ luôn bảo vệ vợ con.''
Võ Ngọc nghe Đào Thuận nói cũng ngước lên nhìn vô tình chạm đến ánh mắt anh mà ngại ngùng đỏ mặt.
- '' Vậy con nên bảo vệ bản thân mình trước đi đã.''
Mọi người nghe được câu nói của Cha cô thì vui vẻ hẳn mà cười ầm lên, ông nói rồi thì đưa tay Võ Ngọc trao cho anh xong thì bước thẳng về sân khấu.
Phía bên tay phải là Cha Mẹ của Võ Ngọc cùng bà Trương Ánh, còn bên trái thì ông Đào Hùng đứng cùng Ba Mẹ Hoa Nhung.
Trên sân khấu sáu gương mặt tràn ngập niềm vui trong ngày trọng đại của con mình, đặc biệt là Ba Mẹ Đào Thuận và Đào Văn họ cười đến độ không thể khép miệng lại được.
Tiếng cha xứ vang lên nói
- '' Cũng đã đến giờ rồi, ta thay mặt chúa làm chứng cho tình yêu của các con.''
Sau đó ông nhìn một lược bốn người lại nói thêm
- '' Ta muốn hỏi hai con Đào Thuận cùng Đào Văn, các con có đồng ý sẽ yêu thương, chăm sóc người con gái mà hai con yêu sẽ cùng họ bên nhau đến trọn đời mãi không chia lìa dù có ốm đau, bệnh tật, nghèo khổ hay không?'' tiếng cha xứ vừa dứt cả hai đã đồng thanh đáp
- '' Con đồng ý, thưa cha.''
Cha xứ quay sang nhìn hai cô gái rồi hỏi
- '' Võ Ngọc và Hoa Nhung các con có đồng ý ở cạnh người đàn ông của mình cùng nhau....''
- '' Con đồng ý, thưa cha.'' lời cha xứ còn chưa nói hết Võ Ngọc đã nhanh miệng mà đáp lời ông.
Cả sân khấu vì vậy mà càng vui vẻ hơn.
- '' Vậy ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng của nhau, Trao nhẫn.'' Cha xứ nói.
Cả bốn người trao nhẫn xong thì bên dưới có tiếng hô khách dự tiệc -'' Hôn đi... hôn đi... hôn đi.''
Đào Thuận một bên nhìn Võ Ngọc yêu chiều mà vén lên tấm vài von mỏng trước mặt cô mà hôn xuống một cái, nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp mang theo vài phần cưng sủng.
Đào Văn bên này cũng áp môi mình lên môi Hoa Nhung hôn một cái.
Sau khi Đào Thuận buông bỏ cánh môi của mình ra thì Võ Ngọc nhón chân ghé miệng mình vào tai anh nói nhỏ
- '' Chồng thê nô anh chỉ được cưng sủng mình em.''
Đào Thuận nghe cô vợ nhỏ nói mà cười vui vẻ đáp lời cô
- '' Được, chỉ mình em.. cưng sủng em đến tận trời.''
Đám cưới diễn ra trong vui vẻ cùng sự chúc phúc của tất cả mọi người.
HOÀN CHÍNH VĂN!
( mọi người nhớ đón đọc ngoại truyện nhá! Cảm ơn đã ủng hộ tác giả trong thời gian qua.)
Mình cũng đang viết một bộ truyện mới tên Vạn Kiếp Bên Nhau
Nữ chính là Vương Tiểu My 18 tuổi,
Nam chính là Tiêu Lục Hoành 24 tuổi.
Nội dung về tình yêu, kinh dị, hài hước.
Mọi người qua ủng hộ mình nha.
Chân thành cảm ơn.
Gần năm trăm phục vụ, hơn năm mươi mấy người quản lý cùng giám đốc nhà hàng T ai nấy đều gấp ráp chuẩn bị cho buổi kết hôn của Đào Thuận.
Khách mời chỉ khoảng hơn một ngàn người, còn lại là các những vị khách không mời mà tới ( các công ty nhỏ lẻ thường hay đến các buổi tiệc như này mà làm quen, kết giao thêm nhiều mối quan hệ vì rất có lợi cho việc làm ăn của họ.), phóng viên đứng chờ tác nghiệp thì đông nghẹt.
- '' Hôm nay ít nhất phải chụp được ảnh của cô đâu và chú rể.'' phóng viên 1 nói vẻ mặt vô cùng háo hức.
phóng viên hai cũng đồng tình lên tiếng
- '' Phải, phải người đàn ông giàu nhất thành phố, đẹp trai nhất thành phố, cao lãnh nhất thành phố kết hôn nếu mà bỏ qua tin tức hot này thì phí phạm quá rồi.''
Với lượng khách không quá đông nhưng Trương Ánh muốn thoải mái vì vậy bà không tổ chức trong khuôn viên nhà hàng mà quyết định sẽ đãi tiệc ngoài bãi biển, vừa cảm nhận gió biển lại vui chơi thỏa thích không bị gò bó ngột ngạt.
Trương Ánh một bên chỉ dẫn đám người quản lí sắp xếp, miệng thì nói với vị giám đốc đứng bên cạnh mình
- '' Sân khấu làm như nào rồi? Kiên cố chứ? Nếu có sự cố gì xảy ra làm ảnh hưởng đến con đâu và cháu nội ta thì công ty của cậu chắc chắn bị phá sản và cậu cũng đừng hồng thoát tội.''
Nghe bà nói có vẻ hâm dọa nên vị giám đốc vài phần kính nể hơn nói
- '' Mọi thứ đều rất tốt thưa phu nhân.''
- '' Vậy thì tốt, cậu mau đi làm việc đi.''
- '' Vâng thưa phu nhân.'' vị giám đốc cúi người chào bà rồi rời đi.
Tại phòng trang điểm
- '' Tiểu Ngọc nhà ta mặc váy cưới trông thật đẹp nha!'' Hoa Nhung ngồi một bên nhìn Võ Ngọc khen ngợi.
Nghe được cô bạn thân, cũng sắp là em chồng của mình khen khiến Võ Ngọc nở mũi cười tươi trả lời
- '' Haha cả hai chúng ta đều đẹp.''
Hôm nay có lẻ là ngày vui nhất đối với Võ Ngọc và Hoa Nhung, bởi lẻ không chỉ là đám cưới của một mình Cô và Đào Thuận mà cả Đào Văn cũng rinh luôn Hoa Nhung về dinh.
Thành ra nhà họ Đào có tận ba niềm vui gọi là tam hỉ long môn, vừa có thêm hai nàng dâu lại có thêm hai đứa cháu chưa ra đời của Hoa Nhung nữa.
- '' Cậu có từng nghĩ đến ngày hôm nay không? mọi thứ diễn ra cứ như trong mơ vậy.'' Võ Ngọc hơi trầm tư hỏi Hoa Nhung.
Hoa Nhung gương mặt biểu hiện rõ sự hạnh phúc vui vẻ mà trả lời Võ Ngọc
- '' Uk, cứ như một giấc mơ ý.''
Võ Ngọc thấy bạn mình vui đến vậy cũng mừng thay cho cô, Hoa Nhung đã trải qua quá nhiều mất mác rồi nên hôm nay có lẽ là ngày bù đấp lại cho cô ấy.
Lễ đường
Hai chàng trai khí khái hơn người một cao lãnh, một ấm áp đứng đó chờ người yêu thương trong lòng họ bước ra.
Từ xa bóng đáng hai cô dâu lấp ló tiến lại, Võ Ngọc thì khoát tay mình vào tay Cha cô, còn Hoa Nhung bên này cũng khoát tay Ba cô đi đến.
- '' Ta giao con gái yêu quý của mình cho con, mong rằng con hãy chăm sóc tốt cho con bé.'' Ba của Hoa Nhung lên tiếng.
- '' Con biết rồi thưa Ba, cảm ơn Ba đã giao con gái mình cho con. Con sẽ chăm sóc cho vợ con và cháu của Ba thật tốt, Ba yên tâm.'' Đào Văn nhận lấy bàn tay Hoa Nhung từ tay Ba cô rồi cảm ơn ông.
Bên này Ba Hoa Nhung sau khi nhận được lời hứa từ Đào Văn thì cũng vui vẻ gật đầu sau đó tiến về sân khấu đứng cạnh vợ ông.
Ông Võ Hải là dân võ nên lời nó có phần thẳng thắng, cứng rắn hơn,
- '' Sau này con có bị nó đánh hay bị đuổi đi thì cứ đến nhà ta đừng ngại. Con bé này vốn tính tình vui buồn thất thường nên ta mong con hãy dùng nữa đời còn lại của mình mà dung hòa nó, yêu thương nó giúp ta.''
Đào Thuận một bên nhìn sang cô rồi ôn nhu nói
- '' Chỉ cần là chuyện mà vợ con vui thì cô ấy làm gì con cũng không quản, con sẽ luôn bảo vệ vợ con.''
Võ Ngọc nghe Đào Thuận nói cũng ngước lên nhìn vô tình chạm đến ánh mắt anh mà ngại ngùng đỏ mặt.
- '' Vậy con nên bảo vệ bản thân mình trước đi đã.''
Mọi người nghe được câu nói của Cha cô thì vui vẻ hẳn mà cười ầm lên, ông nói rồi thì đưa tay Võ Ngọc trao cho anh xong thì bước thẳng về sân khấu.
Phía bên tay phải là Cha Mẹ của Võ Ngọc cùng bà Trương Ánh, còn bên trái thì ông Đào Hùng đứng cùng Ba Mẹ Hoa Nhung.
Trên sân khấu sáu gương mặt tràn ngập niềm vui trong ngày trọng đại của con mình, đặc biệt là Ba Mẹ Đào Thuận và Đào Văn họ cười đến độ không thể khép miệng lại được.
Tiếng cha xứ vang lên nói
- '' Cũng đã đến giờ rồi, ta thay mặt chúa làm chứng cho tình yêu của các con.''
Sau đó ông nhìn một lược bốn người lại nói thêm
- '' Ta muốn hỏi hai con Đào Thuận cùng Đào Văn, các con có đồng ý sẽ yêu thương, chăm sóc người con gái mà hai con yêu sẽ cùng họ bên nhau đến trọn đời mãi không chia lìa dù có ốm đau, bệnh tật, nghèo khổ hay không?'' tiếng cha xứ vừa dứt cả hai đã đồng thanh đáp
- '' Con đồng ý, thưa cha.''
Cha xứ quay sang nhìn hai cô gái rồi hỏi
- '' Võ Ngọc và Hoa Nhung các con có đồng ý ở cạnh người đàn ông của mình cùng nhau....''
- '' Con đồng ý, thưa cha.'' lời cha xứ còn chưa nói hết Võ Ngọc đã nhanh miệng mà đáp lời ông.
Cả sân khấu vì vậy mà càng vui vẻ hơn.
- '' Vậy ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng của nhau, Trao nhẫn.'' Cha xứ nói.
Cả bốn người trao nhẫn xong thì bên dưới có tiếng hô khách dự tiệc -'' Hôn đi... hôn đi... hôn đi.''
Đào Thuận một bên nhìn Võ Ngọc yêu chiều mà vén lên tấm vài von mỏng trước mặt cô mà hôn xuống một cái, nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp mang theo vài phần cưng sủng.
Đào Văn bên này cũng áp môi mình lên môi Hoa Nhung hôn một cái.
Sau khi Đào Thuận buông bỏ cánh môi của mình ra thì Võ Ngọc nhón chân ghé miệng mình vào tai anh nói nhỏ
- '' Chồng thê nô anh chỉ được cưng sủng mình em.''
Đào Thuận nghe cô vợ nhỏ nói mà cười vui vẻ đáp lời cô
- '' Được, chỉ mình em.. cưng sủng em đến tận trời.''
Đám cưới diễn ra trong vui vẻ cùng sự chúc phúc của tất cả mọi người.
HOÀN CHÍNH VĂN!
( mọi người nhớ đón đọc ngoại truyện nhá! Cảm ơn đã ủng hộ tác giả trong thời gian qua.)
Mình cũng đang viết một bộ truyện mới tên Vạn Kiếp Bên Nhau
Nữ chính là Vương Tiểu My 18 tuổi,
Nam chính là Tiêu Lục Hoành 24 tuổi.
Nội dung về tình yêu, kinh dị, hài hước.
Mọi người qua ủng hộ mình nha.
Chân thành cảm ơn.
Bình luận facebook