Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Chúng tôi vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Hoàng Phúc Vinh. Cậu ta nói hy vọng Khúc Thiên có thể sớm an bài một chút. Cậu ta còn có một em gái đang học cấp 3, chỉ một tháng nữa là được nghỉ sẽ về nhà. Tình hình của mẹ, cậu ta vẫn giấu em gái mình. Những việc này vẫn nên cố hết sức đừng để cho em gái biết.
Sau khi tôi tắm xong, thật sự rất mệt mỏi, nằm lên giường ghé vào tai đang nghe điện thoại của Khúc Thiên. Sau khi anh ấy nghe điện thoại xong, tôi nói: “Hoàng Phúc Vinh thật cẩn thận, có anh trai như vậy thật tốt.”
“Ừ, ba không còn nữa, cái gia đình này đặt lên vai cậu ta. Cậu ta cần phải kiên cường lên như vậy.” Tổ Hàng lại mở máy tính ra. Tôi biết mấy ngày nay anh ấy đang rà quét gia phả, đem cuốn gia phả kia scan rồi phóng đại lên, ý muốn tìm một chút dấu vết về Sầm Tổ Trạch, kiểu như có ghi chép gì đó nhưng đã bị sao đó mà mờ đi. Còn cả phần về Sầm Quốc Hưng bị xé đi.
Anh ấy vừa mở phần mềm ra vừa nói: “Sát khí nhà đó rất nặng, nơi đó nếu quỷ hồn ở lâu đều sẽ biến thành lệ quỷ. Cần phải mau chóng xử lý.”
Tôi gật đầu, nhìn những hình ảnh anh ấy mở ra, hỏi: ‘Có tiến triển gì không? Về người em của anh ấy.”
“Không có, Linh Tử nói Kim Tử đã nhờ người tra tìm ở trường học kia. Hẳn sẽ nhanh có phản hồi.”
Trong lòng tôi nghĩ, nếu Sầm Tổ Trạch năm đó thật sự tránh được kiếp nạn kia, như vậy hiện tại người đó đã là một ông già. Chờ đến khi chúng tôi tìm được Sầm Tổ Trạch, một ông già gọi Sầm Tổ Hàng trong bộ dáng Khúc Thiên là anh trai, ách, thật kỳ quái.
Bởi vì chuyện của Hoàng Phúc Vinh tương đối cấp bách, Tổ Hàng chọn cho cậu ta một ngày, gọi điện bảo cậu ta tìm sẵn người làm, sáng sớm hôm đó chúng tôi sẽ đến.
Những công nhân nhận làm kia đều là những người trong thôn. Bọn họ nghe nói Hoàng Phúc Vinh muốn phá bình phong đi nên có thể đoán được đây là xem phong thủy, chỉ là hôm đó khi tôi cùng Khúc Thiên tới, hai người công nhân kia vẫn giật mình không ít.
Khi thấy tôi lấy ra la bàn, một người công nhân kêu lên: “Sao lại là nha đầu xem phong thủy? Phúc Vinh à, chuyện ba của cậu quả kỳ quặc nhưng cũng không thể tùy tiện tìm người như vậy được. Kia đâu có giống xem phong thủy, giống như tới thăm nhà hơn.”
“Nhất là, vạn nhất có điều gì không đúng thì chúng tôi là người trực tiếp làm, đến lúc đó ứng kiếp vẫn là chúng tôi.”
Bọn họ mỗi người một câu vây quanh Hoàng Phúc Vinh nói. Tôi có chút khó xử nhìn sang Tổ Hàng ở bên cạnh, chuyện này quả thật chúng tôi không nghĩ tới.
Hoàng Phúc Vinh cũng nhìn chúng tôi tỏ vẻ khó xử, có lẽ tình huống này cậu ta cũng không nghĩ đến.
Sầm Tổ Hàng nói: “Công việc hôm nay là làm đổ bình phong này rồi dọn dẹp mang đi ra ngoài. Giá tiền công là 1 ngàn.”
Một ngàn, hai người chỉ cần nửa ngày là có thể xong việc, có thể kiếm năm trăm. Trong lòng tôi âm thầm tặc lưỡi, tiền này kiếm cũng thật dễ.
Hai người kia dừng nói, nhìn Tổ Hàng. Tổ Hàng lại nói: “Vậy một ngàn rưỡi đi. Đây là giá cao nhất có thể rồi, không đồng ý thì chúng tôi tìm người khác. Với giá này rất nhiều người sẵn sàng làm.”
Hoàng Phúc Vinh tiến tới nói nhỏ: “Mình không có nhiều tiền như vậy.”
“Bao lì xì cậu cho tôi thì cứ đưa cho bọn họ đi. Không đủ tôi đưa thêm.” Với sự hiểu biết của tôi về Sầm Tổ Hàng, lời này không giống với tính cách của anh ấy. Anh ấy đề nghị như vậy tuyệt đối không phải xuất phát từ tình bạn của bạn bè học cùng bình thường, nhất định là có nguyên nhân khác.
Hai người kia đồng ý. Khúc Thiên bảo tôi đo sơn hướng lần nữa, sau đó căn cứ vào sơn hướng rồi chọn vị trí để ra tay.
Nghĩ tới lần trước kim la bàn là đoái trâm, tôi chợt cảm thấy lo lắng. Tôi nhìn la bàn, Sầm Tổ Hàng lại đang bấm ngón tay tính thời gian. Bất chợt tôi thấy có điều kì lạ, kim la bàn luôn lay động không yên chỉ về phía bức bình phong kia. Một cảm giác bất an xuất hiện trong tôi.
Tôi lén lút khẽ chạm vào tay anh ấy, bảo anh ấy nhìn vào la bàn.
Anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua, mày cũng nhíu lại. Sau đó tôi nhìn anh ấy, cầm tay anh ấy đưa lên nhìn, đầu ngón tay đã có vết máu.
Tôi thấy lo lắng. Hiện tại đang ở bên ngoài, anh ấy lấy máu từ chính tay mình để niệm chú nếu như bị người khác nhìn thấy thì liệu có thể bị coi là dị nhân rồi bị bắt đi làm nghiên cứu không?
Anh ấy đi tới trước bình phong, dùng ngón tay có máu kia nhanh chóng vẽ một lá bùa. Sau đó bảo Hoàng Phúc Vinh đi đốt pháo, khi pháo bắt đầu nổ thì các công nhân bắt đầu làm.
Sau khi tôi tắm xong, thật sự rất mệt mỏi, nằm lên giường ghé vào tai đang nghe điện thoại của Khúc Thiên. Sau khi anh ấy nghe điện thoại xong, tôi nói: “Hoàng Phúc Vinh thật cẩn thận, có anh trai như vậy thật tốt.”
“Ừ, ba không còn nữa, cái gia đình này đặt lên vai cậu ta. Cậu ta cần phải kiên cường lên như vậy.” Tổ Hàng lại mở máy tính ra. Tôi biết mấy ngày nay anh ấy đang rà quét gia phả, đem cuốn gia phả kia scan rồi phóng đại lên, ý muốn tìm một chút dấu vết về Sầm Tổ Trạch, kiểu như có ghi chép gì đó nhưng đã bị sao đó mà mờ đi. Còn cả phần về Sầm Quốc Hưng bị xé đi.
Anh ấy vừa mở phần mềm ra vừa nói: “Sát khí nhà đó rất nặng, nơi đó nếu quỷ hồn ở lâu đều sẽ biến thành lệ quỷ. Cần phải mau chóng xử lý.”
Tôi gật đầu, nhìn những hình ảnh anh ấy mở ra, hỏi: ‘Có tiến triển gì không? Về người em của anh ấy.”
“Không có, Linh Tử nói Kim Tử đã nhờ người tra tìm ở trường học kia. Hẳn sẽ nhanh có phản hồi.”
Trong lòng tôi nghĩ, nếu Sầm Tổ Trạch năm đó thật sự tránh được kiếp nạn kia, như vậy hiện tại người đó đã là một ông già. Chờ đến khi chúng tôi tìm được Sầm Tổ Trạch, một ông già gọi Sầm Tổ Hàng trong bộ dáng Khúc Thiên là anh trai, ách, thật kỳ quái.
Bởi vì chuyện của Hoàng Phúc Vinh tương đối cấp bách, Tổ Hàng chọn cho cậu ta một ngày, gọi điện bảo cậu ta tìm sẵn người làm, sáng sớm hôm đó chúng tôi sẽ đến.
Những công nhân nhận làm kia đều là những người trong thôn. Bọn họ nghe nói Hoàng Phúc Vinh muốn phá bình phong đi nên có thể đoán được đây là xem phong thủy, chỉ là hôm đó khi tôi cùng Khúc Thiên tới, hai người công nhân kia vẫn giật mình không ít.
Khi thấy tôi lấy ra la bàn, một người công nhân kêu lên: “Sao lại là nha đầu xem phong thủy? Phúc Vinh à, chuyện ba của cậu quả kỳ quặc nhưng cũng không thể tùy tiện tìm người như vậy được. Kia đâu có giống xem phong thủy, giống như tới thăm nhà hơn.”
“Nhất là, vạn nhất có điều gì không đúng thì chúng tôi là người trực tiếp làm, đến lúc đó ứng kiếp vẫn là chúng tôi.”
Bọn họ mỗi người một câu vây quanh Hoàng Phúc Vinh nói. Tôi có chút khó xử nhìn sang Tổ Hàng ở bên cạnh, chuyện này quả thật chúng tôi không nghĩ tới.
Hoàng Phúc Vinh cũng nhìn chúng tôi tỏ vẻ khó xử, có lẽ tình huống này cậu ta cũng không nghĩ đến.
Sầm Tổ Hàng nói: “Công việc hôm nay là làm đổ bình phong này rồi dọn dẹp mang đi ra ngoài. Giá tiền công là 1 ngàn.”
Một ngàn, hai người chỉ cần nửa ngày là có thể xong việc, có thể kiếm năm trăm. Trong lòng tôi âm thầm tặc lưỡi, tiền này kiếm cũng thật dễ.
Hai người kia dừng nói, nhìn Tổ Hàng. Tổ Hàng lại nói: “Vậy một ngàn rưỡi đi. Đây là giá cao nhất có thể rồi, không đồng ý thì chúng tôi tìm người khác. Với giá này rất nhiều người sẵn sàng làm.”
Hoàng Phúc Vinh tiến tới nói nhỏ: “Mình không có nhiều tiền như vậy.”
“Bao lì xì cậu cho tôi thì cứ đưa cho bọn họ đi. Không đủ tôi đưa thêm.” Với sự hiểu biết của tôi về Sầm Tổ Hàng, lời này không giống với tính cách của anh ấy. Anh ấy đề nghị như vậy tuyệt đối không phải xuất phát từ tình bạn của bạn bè học cùng bình thường, nhất định là có nguyên nhân khác.
Hai người kia đồng ý. Khúc Thiên bảo tôi đo sơn hướng lần nữa, sau đó căn cứ vào sơn hướng rồi chọn vị trí để ra tay.
Nghĩ tới lần trước kim la bàn là đoái trâm, tôi chợt cảm thấy lo lắng. Tôi nhìn la bàn, Sầm Tổ Hàng lại đang bấm ngón tay tính thời gian. Bất chợt tôi thấy có điều kì lạ, kim la bàn luôn lay động không yên chỉ về phía bức bình phong kia. Một cảm giác bất an xuất hiện trong tôi.
Tôi lén lút khẽ chạm vào tay anh ấy, bảo anh ấy nhìn vào la bàn.
Anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua, mày cũng nhíu lại. Sau đó tôi nhìn anh ấy, cầm tay anh ấy đưa lên nhìn, đầu ngón tay đã có vết máu.
Tôi thấy lo lắng. Hiện tại đang ở bên ngoài, anh ấy lấy máu từ chính tay mình để niệm chú nếu như bị người khác nhìn thấy thì liệu có thể bị coi là dị nhân rồi bị bắt đi làm nghiên cứu không?
Anh ấy đi tới trước bình phong, dùng ngón tay có máu kia nhanh chóng vẽ một lá bùa. Sau đó bảo Hoàng Phúc Vinh đi đốt pháo, khi pháo bắt đầu nổ thì các công nhân bắt đầu làm.
Bình luận facebook