Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Pháo đốt rồi, các công nhân bắt đầu làm, tôi hỏi Tổ Hàng đang ở bên cạnh: “Máu anh cũng có thể vẽ bùa à?” Tôi chỉ từng nghe máu của người thuần dương mệnh như chị Kim Tử mới có thể vẽ bùa.
“Nơi đó có đồ mang sát khí rất nặng, anh dùng sát khí của anh để vẽ bùa phong bế nó tạm thời. Điều này cũng giống như anh ăn quỷ vậy.”
Các công nhân mới dùng búa đập vỡ mấy miếng gạch, mẹ của Hoàng Phúc Vinh ở trong nhà đã kêu to: “A. Bố nó muốn ra! Bố nó muốn ra! Phòng kia không giữ bố nó được!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tổ Hàng đã vọt vào trong nhà. Đến khi tôi chạy theo kịp tới phòng khách, trong phòng có máu kia chỉ “rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại. Trong nháy mắt, tôi thấy Tổ Hàng đang đứng trước bức tường vị vấy máu, vết máu trên tường đã không còn hình dáng giống như trước. Nhìn qua một cái, tôi không xác định được vết máu kia có hình dáng gì, chỉ là nó khiến tôi có cảm giác rất sợ hãi.
Tổ Hàng đứng cách cửa ít nhất phải 2 mét, không có khả năng anh ấy đóng cửa phòng lại. Hoặc khi anh ấy đi vào đã thuận tay đóng.
Nhưng anh ấy đóng cửa để làm gì? Tôi càng cảm thấy cái cửa này không phải do anh ấy đóng, anh ấy đang bị nhốt ở bên trong.
“Tổ Hàng!” Tôi vội vàng đập vào cánh cửa, nhưng bên trong không có chút âm thành nào. Không chỉ Tổ Hàng không trả lời tôi, anh ấy đi chuyển ở bên trong hẳn tôi sẽ nghe được tiếng bước chân chứ, nhưng đây cái gì cũng không nghe được.
Tôi nôn nóng đập vào cánh cửa thật mạnh, miệng kêu lớn Tổ Hàng. Mẹ Hoàng Phúc Vinh kinh hoảng chỉ biết thét lên, Hoàng Phúc Vinh cũng đang ngây cả người. Hai người công nhân cũng bỏ việc ngoài kia mà vào phòng khách đang đứng nhìn bọn tôi.
Ở trạng thái này khiến con người cảm giác thời gian trôi cực kỳ chậm.
Dường như mỗi một giây trái tim tôi đều đau hơn một chút. Thời gian càng lâu thì Tổ Hàng càng nguy hiểm. Mọi người đều nói với tôi,Tổ Hàng rất lợi hại, nhưng tôi thấy chỉ là sự mệt mỏi của anh ấy, sự thống khổ của anh ấy, cũng với cơ thể đầy máu của anh ấy.
Nghĩ tới lần anh ấy tiến vào âm lâu hôm trước, khi đi ra có bộ dáng máu me kia. Tôi không muốn chuyện như vậy sẽ lại xảy ra, sự thống khổ khiến mỗi khi tôi nhớ lại đều sẽ cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn.
Tôi òa khóc, cho dù kiên cường thì ở hoàn cảnh này cũng không kiên cường nổi.
Chỉ là, khi nước mắt tôi vừa rơi xuống thì cửa phòng mở ra, Sầm Tổ Hàng đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, nói: “Vậy mà cũng khóc sao!” Anh ấy đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt tôi, nhưng khi tay ở cách mặt tôi chưa đầy năm centimet thì đột nhiên dừng lại. Tôi thấy ở đầu ngón tay anh ấy có một giọt máu đang rỉ ra.
Anh ấy vội vàng nắm bàn tay lại, đưa ra sau lưng, nói: “Không có gì cả, tiếp tục phá bình phong đi.”
Nhóm công nhân do dự, nhưng khi gặp việc có tiền công cao như vậy vẫn quyết đoán ra tay. Mẹ của Hoàng Phúc Vinh rúc trên ghế sô pha, nhìn cũng không dám nhìn chúng tôi một cái liếc mắt. Hoàng Phúc Vinh vội vàng tới hỏi Sầm Tổ Hàng làm sao vậy? Bởi vì tôi cùng Hoàng Phúc Vinh đứng ngay trước cửa phòng, khi cửa phòng mở ra chúng tôi đều thấy được hình ảnh vết máu trên tường.
Vết máu lần trước chúng tôi thấy là vết mờ đã bị nước rửa trôi, lúc này trên tường lộ ra một bức tranh rất rõ. Không có bất cứ dấu vết bị rửa bởi nước nào. Tuy rằng vẽ không được đẹp lắm nhưng lại rất rõ ràng nhận được đó là hình ảnh của ai. Đó là một người đàn ông, hai tay ôm lấy đầu, miệng há hốc, mắt trợn trừng sợ hãi. Mà đỉnh đầu anh ta còn có một đứa bé, đứa bé kia cầm một mũi kim đang đâm vào đầu của anh ta.
Mặt Hoàng Phúc Vinh méo mó vì kinh hoảng, nói năng đã lộn xộn: “Không đúng, không phải như thế. Không phải, cái này, hôm qua không giống thế này. Không phải tôi vẽ đâu, không phải…”
Sầm Tổ Hàng vỗ vỗ vai cậu ta để cậu ta bình tĩnh lại: “Tôi biết không phải do cậu vẽ. Không có gì đâu, yên tâm, đều không có việc gì.
Không có việc gì sao? Vừa rồi ở trong phòng cùng Sầm Tổ Hàng chính là người đàn ông kia. Vậy đứa bé đâu?
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai nhé
“Nơi đó có đồ mang sát khí rất nặng, anh dùng sát khí của anh để vẽ bùa phong bế nó tạm thời. Điều này cũng giống như anh ăn quỷ vậy.”
Các công nhân mới dùng búa đập vỡ mấy miếng gạch, mẹ của Hoàng Phúc Vinh ở trong nhà đã kêu to: “A. Bố nó muốn ra! Bố nó muốn ra! Phòng kia không giữ bố nó được!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tổ Hàng đã vọt vào trong nhà. Đến khi tôi chạy theo kịp tới phòng khách, trong phòng có máu kia chỉ “rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại. Trong nháy mắt, tôi thấy Tổ Hàng đang đứng trước bức tường vị vấy máu, vết máu trên tường đã không còn hình dáng giống như trước. Nhìn qua một cái, tôi không xác định được vết máu kia có hình dáng gì, chỉ là nó khiến tôi có cảm giác rất sợ hãi.
Tổ Hàng đứng cách cửa ít nhất phải 2 mét, không có khả năng anh ấy đóng cửa phòng lại. Hoặc khi anh ấy đi vào đã thuận tay đóng.
Nhưng anh ấy đóng cửa để làm gì? Tôi càng cảm thấy cái cửa này không phải do anh ấy đóng, anh ấy đang bị nhốt ở bên trong.
“Tổ Hàng!” Tôi vội vàng đập vào cánh cửa, nhưng bên trong không có chút âm thành nào. Không chỉ Tổ Hàng không trả lời tôi, anh ấy đi chuyển ở bên trong hẳn tôi sẽ nghe được tiếng bước chân chứ, nhưng đây cái gì cũng không nghe được.
Tôi nôn nóng đập vào cánh cửa thật mạnh, miệng kêu lớn Tổ Hàng. Mẹ Hoàng Phúc Vinh kinh hoảng chỉ biết thét lên, Hoàng Phúc Vinh cũng đang ngây cả người. Hai người công nhân cũng bỏ việc ngoài kia mà vào phòng khách đang đứng nhìn bọn tôi.
Ở trạng thái này khiến con người cảm giác thời gian trôi cực kỳ chậm.
Dường như mỗi một giây trái tim tôi đều đau hơn một chút. Thời gian càng lâu thì Tổ Hàng càng nguy hiểm. Mọi người đều nói với tôi,Tổ Hàng rất lợi hại, nhưng tôi thấy chỉ là sự mệt mỏi của anh ấy, sự thống khổ của anh ấy, cũng với cơ thể đầy máu của anh ấy.
Nghĩ tới lần anh ấy tiến vào âm lâu hôm trước, khi đi ra có bộ dáng máu me kia. Tôi không muốn chuyện như vậy sẽ lại xảy ra, sự thống khổ khiến mỗi khi tôi nhớ lại đều sẽ cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn.
Tôi òa khóc, cho dù kiên cường thì ở hoàn cảnh này cũng không kiên cường nổi.
Chỉ là, khi nước mắt tôi vừa rơi xuống thì cửa phòng mở ra, Sầm Tổ Hàng đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, nói: “Vậy mà cũng khóc sao!” Anh ấy đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt tôi, nhưng khi tay ở cách mặt tôi chưa đầy năm centimet thì đột nhiên dừng lại. Tôi thấy ở đầu ngón tay anh ấy có một giọt máu đang rỉ ra.
Anh ấy vội vàng nắm bàn tay lại, đưa ra sau lưng, nói: “Không có gì cả, tiếp tục phá bình phong đi.”
Nhóm công nhân do dự, nhưng khi gặp việc có tiền công cao như vậy vẫn quyết đoán ra tay. Mẹ của Hoàng Phúc Vinh rúc trên ghế sô pha, nhìn cũng không dám nhìn chúng tôi một cái liếc mắt. Hoàng Phúc Vinh vội vàng tới hỏi Sầm Tổ Hàng làm sao vậy? Bởi vì tôi cùng Hoàng Phúc Vinh đứng ngay trước cửa phòng, khi cửa phòng mở ra chúng tôi đều thấy được hình ảnh vết máu trên tường.
Vết máu lần trước chúng tôi thấy là vết mờ đã bị nước rửa trôi, lúc này trên tường lộ ra một bức tranh rất rõ. Không có bất cứ dấu vết bị rửa bởi nước nào. Tuy rằng vẽ không được đẹp lắm nhưng lại rất rõ ràng nhận được đó là hình ảnh của ai. Đó là một người đàn ông, hai tay ôm lấy đầu, miệng há hốc, mắt trợn trừng sợ hãi. Mà đỉnh đầu anh ta còn có một đứa bé, đứa bé kia cầm một mũi kim đang đâm vào đầu của anh ta.
Mặt Hoàng Phúc Vinh méo mó vì kinh hoảng, nói năng đã lộn xộn: “Không đúng, không phải như thế. Không phải, cái này, hôm qua không giống thế này. Không phải tôi vẽ đâu, không phải…”
Sầm Tổ Hàng vỗ vỗ vai cậu ta để cậu ta bình tĩnh lại: “Tôi biết không phải do cậu vẽ. Không có gì đâu, yên tâm, đều không có việc gì.
Không có việc gì sao? Vừa rồi ở trong phòng cùng Sầm Tổ Hàng chính là người đàn ông kia. Vậy đứa bé đâu?
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai nhé
Bình luận facebook