Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhưng người kia lại nói chính là: “Ông xem con trai ông kìaì, sao vẫn còn đi bộ vậy? Đều đã học đại học rồi, mua xe đi. Hiện tại sinh viên còn mấy người chưa có xe. Ông cũng thật là…”
Oa, chính con trai ông ta vừa mới lái xe đâm chết người, như thế nào ông ta còn có hứng thú đề nghị người khác mua xe cho con mình? Những công nhân kia nên xông tới đánh ông ta một trận mới đáng.
Khi tôi đuổi kịp Khúc Thiên, đột nhiên anh ta đưa tay ôm lấy bả vai tôi nói: “Về nhà em ăn cơm đi. Lần sau khi chúng ta quay lại đây sẽ đi xe của chính mình rồi.”
Anh ta vừa nói vừa nhếch miệng cười, rất tà ác.
Tôi huých huých bả vai, đẩy tay anh ta ra, vẫn chưa quen có hành động thân mật với anh ta. Có điều tôi nghĩ, cho dù ba ngày sau anh ta có xe thì anh ta cũng không có khả năng học lái trong ba ngày chứ. Cho nên tôi hỏi: “Anh sẽ lái xe á? Anh có bằng lái không? Hay là đi xe giấy của anh, có đâm người khác cũng sẽ không sao.”
Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Được được, lần sau tôi sẽ mang xe giấy tới đưa em đi.”
Nghe anh ta nói cứng như vậy tôi lại chợt nghĩ, anh ta có thể làm người giấy chuyển động thì liệu có phải cũng có thể làm xe giấy chuyển động?
Khi xe về đến nhà tôi, là tiệm đồ cổ nho nhỏ kia, không thấy bóng dáng cha tôi đâu cả nhưng lại có dì hôm trước. Dì hôm trước mặc quần áo nho nhã ngồi ở sau quầy, nghe thấy tiếng chúng tôi tiến vào mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Sau đó rõ ràng là hơi căng thẳng một chút, nói: “À… ba cháu không có nhà. Ông ấy bảo dì đến trông cửa hàng giúp.”
Thấy tôi mà lo lắng vậy sao? Tôi thầm nhủ, mặt vẫn mỉm cười.
Khúc Thiên đi thẳng tới, cầm lấy chùm chìa khóa trên quầy rồi chạy lên lầu. Dì kia vội vã kêu: “Này, này… cháu làm gì thế? Này…”
Tôi cản dì lại: “Dì à, đây là bạn học của cháu, chúng cháu về lấy ít đồ vật, không có việc gì đâu ạ.”
Đi theo Khúc Thiên tới phòng nhỏ của ba tôi chứa bảo vật của cửa hàng, anh ta dùng chìa khóa mở phòng, sau đó thuần thục mở một ngăn tủ nhỏ, đem chiếc hộp gỗ đầu bẹp mang ra.
Tôi hỏi: “Anh muốn cái này? Vậy cũng nên nói với ba tôi một tiếng chứ.”
“Thứ này vốn dĩ chính là đồ vật nhà tôi.” Anh ta vừa nói vừa mở cái hôm kia ra. Bên trong là một mặt kính bát quái rất kỳ quái. Vật này rất nhỏ, Khúc Thiên cầm ở trong tay còn lọt thỏm.
Nói nó kỳ quái, cũng không biết phải tả như thế nào. Thứ này so với kính bát quái thì tuyệt đối không giống nhau, nhưng cũng không thể nói là khác nhau chỗ nào.
Tôi tiến đến vươn tay, Khúc Thiên cười: “Muốn sờ cứ sờ đi, thứ này chạm vào không xấu.”
Khi ngón tay tôi sờ lên, rốt cuộc biết nó đặc biệt chỗ nào. Những hoa văn trên kính bát quái là được làm nổi lên,còn cái này lại là khắc đi vào, trên đó có các rãnh sâu.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh tới nhà tôi là vì lấy cái này?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao anh lại biết chìa khóa nào của ba tôi có thể mở cửa này?”
“Tôi đã ở đây mấy năm, sao tôi lại không biết?”
“Mấy năm?” Giọng tôi hơi cao lên. Một quỷ ở nhà tôi mấy năm, vậy mà chúng tôi lại không biết.
Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, mới nói: “Cửa hàng đồ cổ nào mà không có mấy quỷ. Em ngốc như vậy sao? Khi em cầm lấy sính lễ là tôi đã ở nhà em.”
“Vậy… vậy anh đến vì cái gì… Lúc ấy là anh… giở trò với tôi?” Tôi thật không biết nói thế nào về sự kiện kia. Nếu anh ta đã ở nhà tôi mấy năm, vì sao phải chờ đến lúc này mới sờ tôi, hơn nữa tới ngày thứ bảy liền nhập vào thân thể Khúc Thiên. Nếu nói anh ta là sắc quỷ, vì sao lại không sớm ra tay?
Oa, chính con trai ông ta vừa mới lái xe đâm chết người, như thế nào ông ta còn có hứng thú đề nghị người khác mua xe cho con mình? Những công nhân kia nên xông tới đánh ông ta một trận mới đáng.
Khi tôi đuổi kịp Khúc Thiên, đột nhiên anh ta đưa tay ôm lấy bả vai tôi nói: “Về nhà em ăn cơm đi. Lần sau khi chúng ta quay lại đây sẽ đi xe của chính mình rồi.”
Anh ta vừa nói vừa nhếch miệng cười, rất tà ác.
Tôi huých huých bả vai, đẩy tay anh ta ra, vẫn chưa quen có hành động thân mật với anh ta. Có điều tôi nghĩ, cho dù ba ngày sau anh ta có xe thì anh ta cũng không có khả năng học lái trong ba ngày chứ. Cho nên tôi hỏi: “Anh sẽ lái xe á? Anh có bằng lái không? Hay là đi xe giấy của anh, có đâm người khác cũng sẽ không sao.”
Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Được được, lần sau tôi sẽ mang xe giấy tới đưa em đi.”
Nghe anh ta nói cứng như vậy tôi lại chợt nghĩ, anh ta có thể làm người giấy chuyển động thì liệu có phải cũng có thể làm xe giấy chuyển động?
Khi xe về đến nhà tôi, là tiệm đồ cổ nho nhỏ kia, không thấy bóng dáng cha tôi đâu cả nhưng lại có dì hôm trước. Dì hôm trước mặc quần áo nho nhã ngồi ở sau quầy, nghe thấy tiếng chúng tôi tiến vào mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Sau đó rõ ràng là hơi căng thẳng một chút, nói: “À… ba cháu không có nhà. Ông ấy bảo dì đến trông cửa hàng giúp.”
Thấy tôi mà lo lắng vậy sao? Tôi thầm nhủ, mặt vẫn mỉm cười.
Khúc Thiên đi thẳng tới, cầm lấy chùm chìa khóa trên quầy rồi chạy lên lầu. Dì kia vội vã kêu: “Này, này… cháu làm gì thế? Này…”
Tôi cản dì lại: “Dì à, đây là bạn học của cháu, chúng cháu về lấy ít đồ vật, không có việc gì đâu ạ.”
Đi theo Khúc Thiên tới phòng nhỏ của ba tôi chứa bảo vật của cửa hàng, anh ta dùng chìa khóa mở phòng, sau đó thuần thục mở một ngăn tủ nhỏ, đem chiếc hộp gỗ đầu bẹp mang ra.
Tôi hỏi: “Anh muốn cái này? Vậy cũng nên nói với ba tôi một tiếng chứ.”
“Thứ này vốn dĩ chính là đồ vật nhà tôi.” Anh ta vừa nói vừa mở cái hôm kia ra. Bên trong là một mặt kính bát quái rất kỳ quái. Vật này rất nhỏ, Khúc Thiên cầm ở trong tay còn lọt thỏm.
Nói nó kỳ quái, cũng không biết phải tả như thế nào. Thứ này so với kính bát quái thì tuyệt đối không giống nhau, nhưng cũng không thể nói là khác nhau chỗ nào.
Tôi tiến đến vươn tay, Khúc Thiên cười: “Muốn sờ cứ sờ đi, thứ này chạm vào không xấu.”
Khi ngón tay tôi sờ lên, rốt cuộc biết nó đặc biệt chỗ nào. Những hoa văn trên kính bát quái là được làm nổi lên,còn cái này lại là khắc đi vào, trên đó có các rãnh sâu.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh tới nhà tôi là vì lấy cái này?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao anh lại biết chìa khóa nào của ba tôi có thể mở cửa này?”
“Tôi đã ở đây mấy năm, sao tôi lại không biết?”
“Mấy năm?” Giọng tôi hơi cao lên. Một quỷ ở nhà tôi mấy năm, vậy mà chúng tôi lại không biết.
Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, mới nói: “Cửa hàng đồ cổ nào mà không có mấy quỷ. Em ngốc như vậy sao? Khi em cầm lấy sính lễ là tôi đã ở nhà em.”
“Vậy… vậy anh đến vì cái gì… Lúc ấy là anh… giở trò với tôi?” Tôi thật không biết nói thế nào về sự kiện kia. Nếu anh ta đã ở nhà tôi mấy năm, vì sao phải chờ đến lúc này mới sờ tôi, hơn nữa tới ngày thứ bảy liền nhập vào thân thể Khúc Thiên. Nếu nói anh ta là sắc quỷ, vì sao lại không sớm ra tay?
Bình luận facebook