Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đây có thể coi như là cơ hội cho những người làm hàng mã, dưới âm phủ hẳn không có xe giấy kiểu dáng này. Như vậy tôi có nên bảo ba tôi liên hệ với cửa hàng làm hàng mã làm một chút, sau đó lại bảo Khúc Thiên nói với những quỷ khác rằng có kiểu dáng xe mới, sau đó bọn họ có thể báo mộng cho người nhà đến nhà tôi mua?
Ách, ảo tưởng một chút thôi.
Tôi lên xe, sờ sờ chiếc ghế mới tĩnh vẫn còn phảng phất mùi da, nói: “Anh thật sự sẽ lái xe à?”
Khúc Thiên lười không trả lời tôi, lái xe một mạch tới nhà anh ta. Khi chúng tôi tới khu biệt thự kia, nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh.
Hóa ra nhà Khúc Thiên mời thầy đến làm lễ.
Xuống xe, có người nhà trong đám người kia nhìn thấy Khúc Thiên liền chạy ra đón, bảo anh ta vào tận bên trong tham gia lễ. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra ở nhà bọn họ.
Tuy rằng đây là khu vực của quan chức, tuy rằng ở đây đều là biệt thự, tuy rằng những người này đều là nhân tài lớn lên trong giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, tuy rằng người ở đây đều lãnh lương từ ngân sách nhà nước, nhưng phong tục ở đất nước này chính là như vậy. Ở đâu có người chết, đặc biệt là đột từ đều sẽ phải làm pháp sự. Ở nhà ai cũng đều giống thế, kể cả chuyện này xảy ra ở nhà bí thư thành ủy hay nhà cấp tướng quân đội đều sẽ như vậy.
Vào đến bên trong tôi liền thấy ngạc nhiên,người đang làm lễ không phải là gã đạo sĩ đeo khuyên tai tên Linh Tử kia sao? Anh ta trông rất lợi hại, vung tay lên lá phù (bùa) liền bốc cháy. Khi tôi càng đang ngây người kinh ngạc nhìn thì có lực vỗ vỗ vào lưng tôi, bảo tôi nhìn về phía bên cạnh.
Khúc Thiên quay đầu sang, nhỏ giọng nói: “Có gì mà kinh ngạc. Hầu hết những việc hắn đang làm đều là gạt người.”
Cho dù là gạt người thì nga ta cũng trông có vẻ rất thần kỳ. Đồng xu vừa quăng tới liền xỏ ngay vào chân hương, quả thật rất kỳ lạ!
Linh Tử rút ba nén hương vừa rồi lên, đốt cháy ba nén hướng tạo ra đám tro hai dài một ngắn, đó chính là tân quỷ không chịu đi. Lúc này vẫn là tuần đầu sau khi chết, sức mạnh của quỷ hồn chưa lớn, còn chưa có cách nào tạo ra ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh, chờ qua tuần đầu sẽ khác.
Mẹ Khúc Thiên tiến tới nói: “Thầy Linh Tử, ngài xem có thể giải quyết được không?”
“Vội cái gì, đối với gia đình bà nhiều lắm chỉ kém đi trong ba năm. Thật ra oan có đầu nợ có chủ, người lái xe kia mới phiền toái.” Linh Tử nói.
Nói xong anh ta liền quay sang mấy người công nhân bên cạnh: “Đem vôi sống quét lên tường đi. Quét lên mặt tường, trên mặt đất cũng quét. Nhanh lên, phải xong trước khi trời tối, không xong kịp thì các người cứ chờ xem chuyện gì xảy ra.”
Cha Khúc Thiên liến đến hỏi: “Chỉ cần quét vôi là được?”
“Phải, còn nhà ông, buổi tối đừng mở cửa ra là được.” Linh Tử trả lời, sau đó quay sang phía Lương Canh đang đứng cạnh xem náo nhiệt, anh ta cười khanh khách tiến đến vỗ vỗ bả vai ông ta, nói: “Cục trưởng Lương, bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện về con của ông.”
Khúc Thiên chợt cười thành tiếng, Linh Tử nghe được tiếng cười của anh ta liền quay đầu nhìn, sau đó nháy mắt một cái.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh ta có ý tứ gì?”
“Ý của anh ta là, bảo tôi đừng vạch trần anh ta.” Khúc Thiên kéo tôi vào nhà. Mẹ Khúc Thiên cũng đi theo sau, nói: “Hai đứa trở về từ khi nào thế? Nhà xảy ra chuyện, rất nhiều việc. Đúng rồi, Khúc Thiên, con sang khách sạn XX nêm loa đặt một bàn cơm, chúng ta lát sẽ thỉnh thầy sang đó ăn.”
“Nên để Lương Canh mời đi, con trai nhà bọn họ mới là chủ nợ của oan hồn.” Khúc Thiên nói. Mẹ Khúc Thiên trừng mắt nhìn anh ta: “Bảo con đi thì con cứ đi đi.”
Chúng tôi đành lại phải đi ra. Lúc đi ngang qua nhà Lương Canh kia, Khúc Thiên nhìn Linh Tử bằng vẻ rất dịu dàng, sau đó đầu hơi gật gật. Ít nhất tôi thấy chính là như vậy.
Tôi nói: “Anh thích Linh Tử phải không? Đúng rồi, anh từng nói, nếu người ký Minh hôn với anh là đàn ông thì tốt. Nếu là Linh Tử có lẽ sẽ càng tốt hơn nữa.”
Khúc Thiên lên xe, chậm rãi nhìn tôi. Tôi có chút hoảng hốt nói: “Vốn nên như vậy mà, anh với anh ta rất xứng. Có thể đi làm việc cùng nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tôi lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không giúp được.”
Anh ta vẫn nhìn tôi, sau đó chầm chậm nói từng từ: “Tôi không thích đàn ông!”
Như vậy tức anh ta thích phụ nữ.
Có lẽ chỉ là anh ta không thích tôi, dù sao anh ta cũng là một người đã 60 tuổi. Tôi lập tức tươi cười: “Vậy ông già, người phụ nữ ông thích là ai?”
Từ "ông già’ kia đã thành công chọc cho Khúc Thiên tức điên, đột nhiên anh ta nhấn ga bay thẳng ra đường.
Đặt một bàn ăn đàng hoàng, chúng tôi liền ở đó chờ người lớn tới.
Ách, ảo tưởng một chút thôi.
Tôi lên xe, sờ sờ chiếc ghế mới tĩnh vẫn còn phảng phất mùi da, nói: “Anh thật sự sẽ lái xe à?”
Khúc Thiên lười không trả lời tôi, lái xe một mạch tới nhà anh ta. Khi chúng tôi tới khu biệt thự kia, nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh.
Hóa ra nhà Khúc Thiên mời thầy đến làm lễ.
Xuống xe, có người nhà trong đám người kia nhìn thấy Khúc Thiên liền chạy ra đón, bảo anh ta vào tận bên trong tham gia lễ. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra ở nhà bọn họ.
Tuy rằng đây là khu vực của quan chức, tuy rằng ở đây đều là biệt thự, tuy rằng những người này đều là nhân tài lớn lên trong giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, tuy rằng người ở đây đều lãnh lương từ ngân sách nhà nước, nhưng phong tục ở đất nước này chính là như vậy. Ở đâu có người chết, đặc biệt là đột từ đều sẽ phải làm pháp sự. Ở nhà ai cũng đều giống thế, kể cả chuyện này xảy ra ở nhà bí thư thành ủy hay nhà cấp tướng quân đội đều sẽ như vậy.
Vào đến bên trong tôi liền thấy ngạc nhiên,người đang làm lễ không phải là gã đạo sĩ đeo khuyên tai tên Linh Tử kia sao? Anh ta trông rất lợi hại, vung tay lên lá phù (bùa) liền bốc cháy. Khi tôi càng đang ngây người kinh ngạc nhìn thì có lực vỗ vỗ vào lưng tôi, bảo tôi nhìn về phía bên cạnh.
Khúc Thiên quay đầu sang, nhỏ giọng nói: “Có gì mà kinh ngạc. Hầu hết những việc hắn đang làm đều là gạt người.”
Cho dù là gạt người thì nga ta cũng trông có vẻ rất thần kỳ. Đồng xu vừa quăng tới liền xỏ ngay vào chân hương, quả thật rất kỳ lạ!
Linh Tử rút ba nén hương vừa rồi lên, đốt cháy ba nén hướng tạo ra đám tro hai dài một ngắn, đó chính là tân quỷ không chịu đi. Lúc này vẫn là tuần đầu sau khi chết, sức mạnh của quỷ hồn chưa lớn, còn chưa có cách nào tạo ra ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh, chờ qua tuần đầu sẽ khác.
Mẹ Khúc Thiên tiến tới nói: “Thầy Linh Tử, ngài xem có thể giải quyết được không?”
“Vội cái gì, đối với gia đình bà nhiều lắm chỉ kém đi trong ba năm. Thật ra oan có đầu nợ có chủ, người lái xe kia mới phiền toái.” Linh Tử nói.
Nói xong anh ta liền quay sang mấy người công nhân bên cạnh: “Đem vôi sống quét lên tường đi. Quét lên mặt tường, trên mặt đất cũng quét. Nhanh lên, phải xong trước khi trời tối, không xong kịp thì các người cứ chờ xem chuyện gì xảy ra.”
Cha Khúc Thiên liến đến hỏi: “Chỉ cần quét vôi là được?”
“Phải, còn nhà ông, buổi tối đừng mở cửa ra là được.” Linh Tử trả lời, sau đó quay sang phía Lương Canh đang đứng cạnh xem náo nhiệt, anh ta cười khanh khách tiến đến vỗ vỗ bả vai ông ta, nói: “Cục trưởng Lương, bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện về con của ông.”
Khúc Thiên chợt cười thành tiếng, Linh Tử nghe được tiếng cười của anh ta liền quay đầu nhìn, sau đó nháy mắt một cái.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh ta có ý tứ gì?”
“Ý của anh ta là, bảo tôi đừng vạch trần anh ta.” Khúc Thiên kéo tôi vào nhà. Mẹ Khúc Thiên cũng đi theo sau, nói: “Hai đứa trở về từ khi nào thế? Nhà xảy ra chuyện, rất nhiều việc. Đúng rồi, Khúc Thiên, con sang khách sạn XX nêm loa đặt một bàn cơm, chúng ta lát sẽ thỉnh thầy sang đó ăn.”
“Nên để Lương Canh mời đi, con trai nhà bọn họ mới là chủ nợ của oan hồn.” Khúc Thiên nói. Mẹ Khúc Thiên trừng mắt nhìn anh ta: “Bảo con đi thì con cứ đi đi.”
Chúng tôi đành lại phải đi ra. Lúc đi ngang qua nhà Lương Canh kia, Khúc Thiên nhìn Linh Tử bằng vẻ rất dịu dàng, sau đó đầu hơi gật gật. Ít nhất tôi thấy chính là như vậy.
Tôi nói: “Anh thích Linh Tử phải không? Đúng rồi, anh từng nói, nếu người ký Minh hôn với anh là đàn ông thì tốt. Nếu là Linh Tử có lẽ sẽ càng tốt hơn nữa.”
Khúc Thiên lên xe, chậm rãi nhìn tôi. Tôi có chút hoảng hốt nói: “Vốn nên như vậy mà, anh với anh ta rất xứng. Có thể đi làm việc cùng nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tôi lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không giúp được.”
Anh ta vẫn nhìn tôi, sau đó chầm chậm nói từng từ: “Tôi không thích đàn ông!”
Như vậy tức anh ta thích phụ nữ.
Có lẽ chỉ là anh ta không thích tôi, dù sao anh ta cũng là một người đã 60 tuổi. Tôi lập tức tươi cười: “Vậy ông già, người phụ nữ ông thích là ai?”
Từ "ông già’ kia đã thành công chọc cho Khúc Thiên tức điên, đột nhiên anh ta nhấn ga bay thẳng ra đường.
Đặt một bàn ăn đàng hoàng, chúng tôi liền ở đó chờ người lớn tới.
Bình luận facebook