Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
“À, thời đó người dân rất giữ thuần phong…” Mặt tôi xụ xuống, “Anh vẫn là trai tân à?”
Mặt Khúc Thiên càng khó coi, tôi liền rút cổ vào, xuống xe rồi bỏ chạy. Nhưng ý định này của tôi bị Khúc Thiên đoán được, anh ta chồm người qua đưa tay kéo tôi lại gần. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ hôn tôi, kết quả là anh ta chỉ đưa tôi lại gần, thật gần, giữ tôi một hồi thật lâu giống như còn đang do dự gì đó rồi chợt nói: “Tối nay em sẽ biết tôi có phải là trai tân hay không.”
Anh ta buông tôi ra, tôi nhanh chóng chạy vào trong nhà. Có điều khi đứng trước cổng tôi mới sững sờ, đây là nhà anh ta, tôi có thể chạy đi đâu được? Hơn nữa tôi không có chìa khóa mở cổng nhà anh ta, trong nhà không có ai, tôi còn phải chờ ở cổng.
Nhìn Khúc Thiên cười đầy đắc ý đi tới, tay còn chậm rãi phe phẩy chìa khóa, quả thực tôi có ham muốn đánh anh ta một trận. Nhưng tôi không thể đánh được, anh ta là quỷ.
Chúng tôi đều rất ăn ý khi không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, khi chúng tôi vừa vào được nhà thì cha mẹ Khúc Thiên cùng Linh Tử cũng về tới nơi.
Bởi vì đêm nay còn có pháp sự cho nên Linh Tử cũng không về nhà mà ở lại đây.
Buổi tối, mẹ Khúc Thiên cứ như không nhận ra tôi vẫn đang ở đây, không hề nói tôi ngủ cùng bà. Đã hơn mười giờ tối, còn chừng ba giờ nữa sẽ đến thời điểm làm pháp sự. Ngay cả Linh Tử cũng được đưa đến nghỉ ở một gian phòng cho khách, tôi là một cô gái hẳn sẽ không phải ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách chứ.
Tôi đành phải mặt dày, nhân lúc Khúc Thiên đi toilet liền tới chỗ mẹ anh ta đang đứng chăm sóc mấy dàn hoa để đề bạt yêu cầu của mình. Không ngờ mẹ Khúc Thiên ngước lên nhìn tôi một cái, sau đó nhìn xung quanh một lượt, xác định không có người nghe được chúng tôi nói chuyện rồi mới nói: “Cháu còn làm ra vẻ cái gì? Không phải cháu và Khúc Thiên ở chung sao? Còn giả vờ ngây thơ cho ai xem? Có người tin sao?”
Ách, tôi thật sự bị nghẹn họng. Tôi với Khúc Thiên ở chung nhưng chỉ là chung nhà, còn hai chúng tôi ở hai phòng khác nhau. Tôi không giả vờ ngây thơ, tôi cùng Khúc Thiên căn bản chưa ngủ với nhau! Người khác tin hay không tôi mặc kệ, tôi phải tin chính mình chứ.
Nhưng đúng lúc này Khúc Thiên đi ra, quay sang tôi tỏ vẻ bảo tôi đi lên lầu. Tôi cũng đành phải theo anh ta lên lầu, nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục yêu cầu một phòng riêng thì không phải chứng tỏ cho người khác thấy tôi cùng Khúc Thiên không có quan hệ gì?
Thật sự tôi có cảm giác mình càng bôi càng đen.
Đi theo Khúc Thiên lên lầu hai, đi vào trong phòng anh ta, tim tôi đập thình thịch vì lo lắng. Biết rõ hiện tại anh ta sẽ không làm gì tôi cả nhưng tôi vẫn thấy lo lắng.
Khúc Thiên mở cửa sổ trong phòng ra, nhìn về phía tây, đó chính là hướng hôm trước có người chết kia. Sau đó anh ta nói: “Lát nữa em cứ ở lại phòng này là được rồi. Nơi này cách vị trí kia cũng rất gần, tôi sẽ cố gắng không rời em quá xa.”
Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ sợ anh ta lại đột nhiên nghĩ tới cái kia thì thật khó cho tôi. Khúc Thiên vẫn không thèm liếc tôi một cái, đưa ngón tay lên vẽ bùa trên không trung nơi cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói: “Biến!”
“Lát nữa mặc kệ dưới lầu có âm thanh gì em cũng không được ra cửa sổ. Cửa sổ có thể mở ra, nhưng không thể vươn bất cứ thứ gì ra bên ngoài cửa sổ.”
“Dạ.” Khúc Thiên nhìn tôi, tôi lập tức mỉm cười ngồi mép giường, ngoan ngoãn trả lời.
Anh ta dừng một lúc mới nói: “Lúc trước sao lại không phải là Kim Tử hay Linh Tử ký Minh hôn chứ? Ngốc nghếch.”
Tôi… ngốc nghếch? Khi tôi còn đang kinh ngàng thì Khúc Thiên đã vọt ra ngoài cửa sổ. Ý của tôi là, rõ ràng anh ta nhảy lầu. Nhưng với anh ta thì… không, là với một quỷ thì đó hẳn không phải là chuyện gì.
(Kim Tử bật mí: Kỳ thật ban đầu chính là Ngụy Hoa muốn mượn Minh hôn để phá vỡ đoàn kết trong gia đình Kim Tử. Nếu ký xuống Minh hôn chính là Kim tử, như vậy ca ca Kim tử của bọn họ sẽ vô dụng. Là nhân vật có tính tinh thần cho cả nhà, Kim Tử sẽ mất đi sức chiến đấu cùng lực phản kháng.
Nếu là Linh Tử hoặc là Tiểu Mạc ký xuống Minh hôn, như vậy một trong hai bọn họ sẽ phải quay lưng, cũng sẽ làm giảm sức chiến đấu của Linh Tử.
Đáng tiếc a đáng tiếc. Người tính không bằng trời tính, Minh hôn vậy mà lại do Vương Khả Nhân ký xuống.) Sant: Đoạn này sant dịch mà chưa hiểu rõ lắm, có lẽ hồi sau sẽ rõ.
Tôi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bởi vì biết anh ta đã vẽ phù ở cửa sổ, lại còn đặc biệt dặn dò tôi không được thò thứ gì ra, như vậy tôi chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở bên trong cửa sổ xem là được rồi.
Rõ ràng biết sẽ có đánh nhau với quỷ, hơn nữa tôi lại một mình ở đây, sao tôi có thể không sợ? Thời gian trôi qua rất chậm, tôi cứ đứng ở cửa sổ nghe nhịp tim của mình.
Đứng ở đây cũng không nhìn thấy được nơi đã xảy ra chuyện, cũng không thấy được Khúc Thiên. Đối với sự an tĩnh nơi này, tôi chỉ có thể suy nghĩ thật nhiều. Suy nghĩ có gì không tốt, cố gắng nghĩ tới quỷ tên Ngụy Hoa kia. Ngày đó hắn ở trước mặt tôi đã từng bước đi tới.
Tôi muốn quay lại giường ngồi, nhưng nếu đứng ở cửa sổ thì ít nhất tôi cũng sẽ ở gần Khúc Thiên hơn một chút.
Đến khi chân tôi đã tê rần thì tôi nghe được phía nhà kính trồng hoa kia truyền tới âm thanh.
Mặt Khúc Thiên càng khó coi, tôi liền rút cổ vào, xuống xe rồi bỏ chạy. Nhưng ý định này của tôi bị Khúc Thiên đoán được, anh ta chồm người qua đưa tay kéo tôi lại gần. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ hôn tôi, kết quả là anh ta chỉ đưa tôi lại gần, thật gần, giữ tôi một hồi thật lâu giống như còn đang do dự gì đó rồi chợt nói: “Tối nay em sẽ biết tôi có phải là trai tân hay không.”
Anh ta buông tôi ra, tôi nhanh chóng chạy vào trong nhà. Có điều khi đứng trước cổng tôi mới sững sờ, đây là nhà anh ta, tôi có thể chạy đi đâu được? Hơn nữa tôi không có chìa khóa mở cổng nhà anh ta, trong nhà không có ai, tôi còn phải chờ ở cổng.
Nhìn Khúc Thiên cười đầy đắc ý đi tới, tay còn chậm rãi phe phẩy chìa khóa, quả thực tôi có ham muốn đánh anh ta một trận. Nhưng tôi không thể đánh được, anh ta là quỷ.
Chúng tôi đều rất ăn ý khi không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, khi chúng tôi vừa vào được nhà thì cha mẹ Khúc Thiên cùng Linh Tử cũng về tới nơi.
Bởi vì đêm nay còn có pháp sự cho nên Linh Tử cũng không về nhà mà ở lại đây.
Buổi tối, mẹ Khúc Thiên cứ như không nhận ra tôi vẫn đang ở đây, không hề nói tôi ngủ cùng bà. Đã hơn mười giờ tối, còn chừng ba giờ nữa sẽ đến thời điểm làm pháp sự. Ngay cả Linh Tử cũng được đưa đến nghỉ ở một gian phòng cho khách, tôi là một cô gái hẳn sẽ không phải ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách chứ.
Tôi đành phải mặt dày, nhân lúc Khúc Thiên đi toilet liền tới chỗ mẹ anh ta đang đứng chăm sóc mấy dàn hoa để đề bạt yêu cầu của mình. Không ngờ mẹ Khúc Thiên ngước lên nhìn tôi một cái, sau đó nhìn xung quanh một lượt, xác định không có người nghe được chúng tôi nói chuyện rồi mới nói: “Cháu còn làm ra vẻ cái gì? Không phải cháu và Khúc Thiên ở chung sao? Còn giả vờ ngây thơ cho ai xem? Có người tin sao?”
Ách, tôi thật sự bị nghẹn họng. Tôi với Khúc Thiên ở chung nhưng chỉ là chung nhà, còn hai chúng tôi ở hai phòng khác nhau. Tôi không giả vờ ngây thơ, tôi cùng Khúc Thiên căn bản chưa ngủ với nhau! Người khác tin hay không tôi mặc kệ, tôi phải tin chính mình chứ.
Nhưng đúng lúc này Khúc Thiên đi ra, quay sang tôi tỏ vẻ bảo tôi đi lên lầu. Tôi cũng đành phải theo anh ta lên lầu, nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục yêu cầu một phòng riêng thì không phải chứng tỏ cho người khác thấy tôi cùng Khúc Thiên không có quan hệ gì?
Thật sự tôi có cảm giác mình càng bôi càng đen.
Đi theo Khúc Thiên lên lầu hai, đi vào trong phòng anh ta, tim tôi đập thình thịch vì lo lắng. Biết rõ hiện tại anh ta sẽ không làm gì tôi cả nhưng tôi vẫn thấy lo lắng.
Khúc Thiên mở cửa sổ trong phòng ra, nhìn về phía tây, đó chính là hướng hôm trước có người chết kia. Sau đó anh ta nói: “Lát nữa em cứ ở lại phòng này là được rồi. Nơi này cách vị trí kia cũng rất gần, tôi sẽ cố gắng không rời em quá xa.”
Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ sợ anh ta lại đột nhiên nghĩ tới cái kia thì thật khó cho tôi. Khúc Thiên vẫn không thèm liếc tôi một cái, đưa ngón tay lên vẽ bùa trên không trung nơi cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói: “Biến!”
“Lát nữa mặc kệ dưới lầu có âm thanh gì em cũng không được ra cửa sổ. Cửa sổ có thể mở ra, nhưng không thể vươn bất cứ thứ gì ra bên ngoài cửa sổ.”
“Dạ.” Khúc Thiên nhìn tôi, tôi lập tức mỉm cười ngồi mép giường, ngoan ngoãn trả lời.
Anh ta dừng một lúc mới nói: “Lúc trước sao lại không phải là Kim Tử hay Linh Tử ký Minh hôn chứ? Ngốc nghếch.”
Tôi… ngốc nghếch? Khi tôi còn đang kinh ngàng thì Khúc Thiên đã vọt ra ngoài cửa sổ. Ý của tôi là, rõ ràng anh ta nhảy lầu. Nhưng với anh ta thì… không, là với một quỷ thì đó hẳn không phải là chuyện gì.
(Kim Tử bật mí: Kỳ thật ban đầu chính là Ngụy Hoa muốn mượn Minh hôn để phá vỡ đoàn kết trong gia đình Kim Tử. Nếu ký xuống Minh hôn chính là Kim tử, như vậy ca ca Kim tử của bọn họ sẽ vô dụng. Là nhân vật có tính tinh thần cho cả nhà, Kim Tử sẽ mất đi sức chiến đấu cùng lực phản kháng.
Nếu là Linh Tử hoặc là Tiểu Mạc ký xuống Minh hôn, như vậy một trong hai bọn họ sẽ phải quay lưng, cũng sẽ làm giảm sức chiến đấu của Linh Tử.
Đáng tiếc a đáng tiếc. Người tính không bằng trời tính, Minh hôn vậy mà lại do Vương Khả Nhân ký xuống.) Sant: Đoạn này sant dịch mà chưa hiểu rõ lắm, có lẽ hồi sau sẽ rõ.
Tôi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bởi vì biết anh ta đã vẽ phù ở cửa sổ, lại còn đặc biệt dặn dò tôi không được thò thứ gì ra, như vậy tôi chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở bên trong cửa sổ xem là được rồi.
Rõ ràng biết sẽ có đánh nhau với quỷ, hơn nữa tôi lại một mình ở đây, sao tôi có thể không sợ? Thời gian trôi qua rất chậm, tôi cứ đứng ở cửa sổ nghe nhịp tim của mình.
Đứng ở đây cũng không nhìn thấy được nơi đã xảy ra chuyện, cũng không thấy được Khúc Thiên. Đối với sự an tĩnh nơi này, tôi chỉ có thể suy nghĩ thật nhiều. Suy nghĩ có gì không tốt, cố gắng nghĩ tới quỷ tên Ngụy Hoa kia. Ngày đó hắn ở trước mặt tôi đã từng bước đi tới.
Tôi muốn quay lại giường ngồi, nhưng nếu đứng ở cửa sổ thì ít nhất tôi cũng sẽ ở gần Khúc Thiên hơn một chút.
Đến khi chân tôi đã tê rần thì tôi nghe được phía nhà kính trồng hoa kia truyền tới âm thanh.
Bình luận facebook