Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Vừa mới ra khỏi cửa ngôn nhà kia, tôi liền cảm giác không đúng, bả vai tôi lạnh lạnh. Tôi quay đầu nhìn lại nhưng không thấy thứ gì.
Khúc Thiên vươn tay tới đặt lên trên vai tôi. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của anh ấy cũng thấp nhưng so với cái lạnh thấu vào xương kia thì cảm giác khá hơn nhiều.
“Chị à, mẹ không cần em nữa, cho em theo chị, em không muốn đi.” Tôi cảm giác người nói chuyện đang ở rất gần với tôi. Tôi còn chưa trả lời, Khúc Thiên đã nói: “Tìm mẹ em đi, ai nợ em thì em đòi người đó!”
“Cái gì?” Tôi hỏi.
Khúc Thiên quay đầu, cười với tôi: “Không phải nói với em.”
“Mà nhà bọn họ vừa không bình thường vừa kỳ quái. Sao phòng ngủ lại để đồ linh tinh vậy?”
“Đó vốn dĩ là phòng để đồ, vì muốn có em bé mới dọn xuống đấy ở. Không biết là đã đi xem thầy nào mà không để ý tới tình hình bên ngoài, cũng không chú ý tới cấm kỵ trong phòng. Quan trọng nhất là…” Anh ấy nhìn lên trên đỉnh đầu tôi, “Nếu không xử lý vật nhỏ thật tốt thì dù cô ta có mang em bé thì cũng sẽ bị sinh non. Dù sinh được rồi cũng có thể bị chết non. Tốt hơn một chút, có thể sống sót thì cũng bệnh tật suốt đời.”
“Vật nhỏ? Lợi hại như vậy?” Tôi suy nghĩ một chút mới nhớ tới giọng nói tôi đã nghe được vài lần kia. Một giọng nói của trẻ em, tiếng khóc, chị… là linh hồn trẻ con!
Tôi đương nhiên biết linh hồn trẻ em. Khi còn học phổ thông, đi theo bạn bè cùng xem phim ma đã thấy điều này. Người ta nói linh hồn trẻ em nếu hung dữ lên cũng rất lợi hại. Mà vừa rồi tiếng nói kia nói muốn tôi ở với nó. Đó có phải chính là....
“Khúc Thiên, đứa bé kia…”
“Không có việc gì, nó chỉ hung dữ một chút nhưng không liên quan tới mệnh em, không lợi hại bằng anh.”
“A! Nó thật sự đi theo em?”
“Ừ, đang ngồi ở trên đầu em.”
Người tôi cứng đờ, không bước đi được nưa.
Toàn bộ da đầu trong nháy mắt cảm thấy lạnh lê tái. Khúc Thiên nhìn tôi, kéo tôi đi về phía trước: “Ai bảo em trả lời nó. Yên tâm đi, không có ác ý gì, buổi tối gọi Linh Tử tới bắt đi nuôi là được.”
Bởi vì như vậy nên bữa cơm tối tôi không có tâm tình ăn, cứ như vậy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ Linh Tử tới. Hai chúng tôi đều không nấu cơm, Khúc Thiên thực sự ăn rất ít, tôi lại thường xuyên ăn ở trong trường. Lúc này Khúc Thiên đành phải ra cửa mua cơm mang về.
Để tôi lại một mình cùng quỷ nhỏ trong nhà, tôi cử động cũng không dám. Tôi không biết cô gái kia là làm sao vậy, quỷ nhỏ này ít nhất cũng đi theo cô ấy một thời gian rồi. Chẳng lẽ cô ấy không có chút cảm giác nào? Cô ấy không sợ sao?
Trời đã dần tối, tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, hiện đã hơn sáu giờ. Trời sắp hoàn toàn đen, không biết tại sao Khúc Thiên lại đi lâu như vậy vẫn chưa chưa.
Kỳ thật mà nói, anh ấy ra khỏi nhà cũng chưa đến hai mươi phút. Chỉ là các bạn thử có một quỷ nhỏ đang ở trên đỉnh đầu mình xem, hai mươi phút kia khiến cảm giác như đã hai ngày trôi qua.
Có tiếng gõ cửa, tôi chạy nhanh tới mở cửa, hiện tại chỉ cần không còn phải ở nhà một mình với quỷ nhỏ này là được, mặc kệ là ai, có thể khiến tôi được gặp gỡ nói chuyện cũng là một phần an ủi.
Nhưng kết quả người ngoài cửa khiến tôi kinh hoảng tới mức quên cả đóng cửa phòng. Người đứng ngoài cửa là Ngụy Hoa. Quần áo của hắn đã thay đổi, không còn là áo trắng quần đen như lần trước tôi thấy ở Sầm Gia thôn. Lúc này một thân đơn giản áo thun quần jean, nhìn qua cũng chỉ mới khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Hắn là quỷ? Hay là người? Hay là cương thi? Dù sao hắn cũng không phải là người lương thiện.
Tay tôi vẫn còn đặt lên then cửa, cả người cứng đờ tới không thể cử động. Run run hỏi: “Ngươi… ngươi làm gì?”
Hắn hơi hơi mỉm cười với tôi, hai tay kẹp một lá bùa đảo qua trên đỉnh đầu tôi, sau đó xoay người rời đi. Chỉ như vậy thôi? Không phải hắn hạ chú gì đối với tôi chứ? Sau khi tôi phản ứng lại được liền đóng cửa thật nhanh, sau đó vọt vào trong nhà gọi điện thoại cho Khúc Thiên.
Nhưng điện thoại không có ai nghe máy, chuông điện thoại cũng không hề ngừng reo, lại truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi vẫn cầm di động, chạy vọt tới.
Chỉ là tôi chạy quá nhanh, lỡ đà đâm vào người anh ấy. Cũng may không cẩu huyết như trong TV, anh ấy chỉ lảo đảo chút rồi ổn định được tư thế, chỉ là cơm ở trong tay đã bị tôi khiến cho rơi xuống đất tung tóe. Tôi lúc này cũng không rảnh lo tới cơm, vội kêu lên: “Ngụy Hoa tới, Ngụy Hoa tới. Hắn hạ chú lên đầu em. Em phải làm sao bây giờ?”
Khúc Thiên đem kéo tay tôi trên cổ anh ấy xuống, mới nói: “Bình tĩnh một chút. Anh cảm nhận được khí tức của nó. Không có việc gì, nó chỉ tới bắt quỷ nhỏ kia, không có gì nguy hiểm tới em.”
“Vậy… quỷ nhỏ kia…”
Khúc Thiên vươn tay tới đặt lên trên vai tôi. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của anh ấy cũng thấp nhưng so với cái lạnh thấu vào xương kia thì cảm giác khá hơn nhiều.
“Chị à, mẹ không cần em nữa, cho em theo chị, em không muốn đi.” Tôi cảm giác người nói chuyện đang ở rất gần với tôi. Tôi còn chưa trả lời, Khúc Thiên đã nói: “Tìm mẹ em đi, ai nợ em thì em đòi người đó!”
“Cái gì?” Tôi hỏi.
Khúc Thiên quay đầu, cười với tôi: “Không phải nói với em.”
“Mà nhà bọn họ vừa không bình thường vừa kỳ quái. Sao phòng ngủ lại để đồ linh tinh vậy?”
“Đó vốn dĩ là phòng để đồ, vì muốn có em bé mới dọn xuống đấy ở. Không biết là đã đi xem thầy nào mà không để ý tới tình hình bên ngoài, cũng không chú ý tới cấm kỵ trong phòng. Quan trọng nhất là…” Anh ấy nhìn lên trên đỉnh đầu tôi, “Nếu không xử lý vật nhỏ thật tốt thì dù cô ta có mang em bé thì cũng sẽ bị sinh non. Dù sinh được rồi cũng có thể bị chết non. Tốt hơn một chút, có thể sống sót thì cũng bệnh tật suốt đời.”
“Vật nhỏ? Lợi hại như vậy?” Tôi suy nghĩ một chút mới nhớ tới giọng nói tôi đã nghe được vài lần kia. Một giọng nói của trẻ em, tiếng khóc, chị… là linh hồn trẻ con!
Tôi đương nhiên biết linh hồn trẻ em. Khi còn học phổ thông, đi theo bạn bè cùng xem phim ma đã thấy điều này. Người ta nói linh hồn trẻ em nếu hung dữ lên cũng rất lợi hại. Mà vừa rồi tiếng nói kia nói muốn tôi ở với nó. Đó có phải chính là....
“Khúc Thiên, đứa bé kia…”
“Không có việc gì, nó chỉ hung dữ một chút nhưng không liên quan tới mệnh em, không lợi hại bằng anh.”
“A! Nó thật sự đi theo em?”
“Ừ, đang ngồi ở trên đầu em.”
Người tôi cứng đờ, không bước đi được nưa.
Toàn bộ da đầu trong nháy mắt cảm thấy lạnh lê tái. Khúc Thiên nhìn tôi, kéo tôi đi về phía trước: “Ai bảo em trả lời nó. Yên tâm đi, không có ác ý gì, buổi tối gọi Linh Tử tới bắt đi nuôi là được.”
Bởi vì như vậy nên bữa cơm tối tôi không có tâm tình ăn, cứ như vậy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ Linh Tử tới. Hai chúng tôi đều không nấu cơm, Khúc Thiên thực sự ăn rất ít, tôi lại thường xuyên ăn ở trong trường. Lúc này Khúc Thiên đành phải ra cửa mua cơm mang về.
Để tôi lại một mình cùng quỷ nhỏ trong nhà, tôi cử động cũng không dám. Tôi không biết cô gái kia là làm sao vậy, quỷ nhỏ này ít nhất cũng đi theo cô ấy một thời gian rồi. Chẳng lẽ cô ấy không có chút cảm giác nào? Cô ấy không sợ sao?
Trời đã dần tối, tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, hiện đã hơn sáu giờ. Trời sắp hoàn toàn đen, không biết tại sao Khúc Thiên lại đi lâu như vậy vẫn chưa chưa.
Kỳ thật mà nói, anh ấy ra khỏi nhà cũng chưa đến hai mươi phút. Chỉ là các bạn thử có một quỷ nhỏ đang ở trên đỉnh đầu mình xem, hai mươi phút kia khiến cảm giác như đã hai ngày trôi qua.
Có tiếng gõ cửa, tôi chạy nhanh tới mở cửa, hiện tại chỉ cần không còn phải ở nhà một mình với quỷ nhỏ này là được, mặc kệ là ai, có thể khiến tôi được gặp gỡ nói chuyện cũng là một phần an ủi.
Nhưng kết quả người ngoài cửa khiến tôi kinh hoảng tới mức quên cả đóng cửa phòng. Người đứng ngoài cửa là Ngụy Hoa. Quần áo của hắn đã thay đổi, không còn là áo trắng quần đen như lần trước tôi thấy ở Sầm Gia thôn. Lúc này một thân đơn giản áo thun quần jean, nhìn qua cũng chỉ mới khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Hắn là quỷ? Hay là người? Hay là cương thi? Dù sao hắn cũng không phải là người lương thiện.
Tay tôi vẫn còn đặt lên then cửa, cả người cứng đờ tới không thể cử động. Run run hỏi: “Ngươi… ngươi làm gì?”
Hắn hơi hơi mỉm cười với tôi, hai tay kẹp một lá bùa đảo qua trên đỉnh đầu tôi, sau đó xoay người rời đi. Chỉ như vậy thôi? Không phải hắn hạ chú gì đối với tôi chứ? Sau khi tôi phản ứng lại được liền đóng cửa thật nhanh, sau đó vọt vào trong nhà gọi điện thoại cho Khúc Thiên.
Nhưng điện thoại không có ai nghe máy, chuông điện thoại cũng không hề ngừng reo, lại truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi vẫn cầm di động, chạy vọt tới.
Chỉ là tôi chạy quá nhanh, lỡ đà đâm vào người anh ấy. Cũng may không cẩu huyết như trong TV, anh ấy chỉ lảo đảo chút rồi ổn định được tư thế, chỉ là cơm ở trong tay đã bị tôi khiến cho rơi xuống đất tung tóe. Tôi lúc này cũng không rảnh lo tới cơm, vội kêu lên: “Ngụy Hoa tới, Ngụy Hoa tới. Hắn hạ chú lên đầu em. Em phải làm sao bây giờ?”
Khúc Thiên đem kéo tay tôi trên cổ anh ấy xuống, mới nói: “Bình tĩnh một chút. Anh cảm nhận được khí tức của nó. Không có việc gì, nó chỉ tới bắt quỷ nhỏ kia, không có gì nguy hiểm tới em.”
“Vậy… quỷ nhỏ kia…”
Bình luận facebook