Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Khúc Thiên đột nhiên xoay người chạy xuống nhà, tôi hoàn toàn không rõ rốt cuộc anh ấy muốn đi làm gì. Mà tốc độ của anh ấy không phải tôi có thể theo kịp. Nhìn trời tối bên ngoài, tôi quay lại vào nhà. Khúc Thiên chạy đi hẳn là đuổi theo Ngụy Hoa đi. Như vậy Khúc Thiên có nguy hiểm không? Tuy rằng từ lời nói của bọn họ tôi cảm giác được Khúc Thiên, không, phải là Sầm Tổ hàng là một quỷ rất lợi hại, nhưng so với Ngụy Hoa sẽ thế nào?
Tôi luống cuống, tim đập mạnh. Thời gian trôi đi từng giây từng giây một, khi điện thoại vang lên tiếng chuông, tôi dường như giật bắn mình nhanh chóng nghe.
Trong điện thoại là giọng Khúc Thiên: “Xuống lầu, chúng ta đi ra ngoài ăn khuya.”
Nghe anh ấy nói như vậy tôi mới nhớ tới chúng tôi còn chưa ăn cơm tối. Cơm tối đã bị tôi tông vào rơi trên mặt đất, vội vàng thu dọn đồ ăn rơi vãi trên mặt đất rồi tôi ra cửa xuống lầu.
Dưới lầu Khúc Thiên cũng không đi xe. Ra khỏi khu nhà này, đi chưa tới 5 phút đồng hồ liền có quán ăn khuya.
Tôi hỏi anh ấy Ngụy Hoa đâu, anh ấy nói chạy mất. Quỷ nhỏ đâu? Bị Ngụy Hoa mang đi. Quỷ nhỏ sẽ thế nào? Có lẽ bị ăn, có lẽ bị luyện hóa.
Chúng tôi chọn một quầy hàng nhìn qua trông rất sạch sẽ để ăn khuya, chọn cháo nước cá nướng BBQ gì đó, yên lặng ăn. Mà anh ấy chỉ ăn một ít, sau đó dựa vào ghế nhìn tôi ăn.
Hồi lâu anh ấy mới nói: “Anh xin lỗi.”
“A, xin lỗi cái gì?”
“Khiến em một mình đối mặt với Ngụy Hoa.”
Tôi lắc đầu, “Là em học không tốt. Nếu em có thể lợi hại như anh, vừa rồi là có thể bắt được Ngụy Hoa.”
Khúc Thiên liền cười: “Không cần bắt nó, chúng ta chỉ cần đợi người phía sau liên hệ với nó. Chỉ cần nó thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt chúng ta là tốt rồi.”
Tôi thật sự không hiểu lắm chuyện của bọn họ. Mới vừa im lặng một chút liền thấy một đám cả trai lẫn gái tới. Đều là bạn học trong trường, dù không tính là quen biết nhưng cũng đều đã gặp mặt.
Trong đó có một chàng trai ôm lấy bả vai Lệ Lệ ngồi xuống, anh ta quay sang Lệ Lệ rồi hất đầu về phía tôi cùng Khúc Thiên, cũng không hề có ý tối gì trừng mắt nhìn chúng tôi một chút.
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh ta trừng cái gì mà trừng?”
Khúc Thiên cũng nhỏ giọng nói: “Chờ xem kịch vui, cậu ta một lát sẽ gặp phải xui xẻo.”
Tôi nghi hoặc nhìn qua, anh ta ngồi ở kia rất tốt, cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Như thế nào mà anh ta sẽ gặp xui xẻo? Chẳng lẽ phong thủy vị trí ngồi kia có vấn đề?
Tôi còn đang nghiên cứu thì bà chủ của quán ăn đang bưng ra một bát canh ốc, thật không may mà anh ta lại xoay người, vừa khéo đụng phải người bà chủ. Bát canh trên tay bà chủ đang bê cứ như vậy vừa khéo đổ xuống… đũng quần của anh ta.
Nhìn anh ta kêu ầm lên, tôi bụm miệng cười, cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết anh ta sẽ gặp xui xẻo?”
“Trên lưng anh ta cũng có một quỷ nhỏ.”
Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có phụ nữ mới có thể bị quỷ nhỏ quấn lấy, hóa ra đàn ông cũng bị a. Có lẽ anh ta chính là ba của quỷ nhỏ kia.
Ăn no, trên đường trở về nhà, chúng tôi đi rất chậm rãi. Khúc Thiên đột nhiên nắm lấy tay tôi nói: “Anh là Sầm Tổ Hàng.”
“A, em biết mà.”
“Về sau khi không có ai, em không cần phải gọi anh là Khúc Thiên.”
“A, được.”
“Lần trước em nói sẽ đốt cho anh quần áo.”
Nói thật, nếu không phải anh ấy nhắc lại thì tôi cũng quên mất. Về lần hẹn hò không về vui vẻ gì kia tôi thật không nhớ gì nhiều, ấn tượng nhất với tôi chính là trong xe có thân thể Khúc Thiên, ngoài xe có quỷ hồn Sầm Tổ Hàng.
Tôi cười có chút xấu hổ: “Được, ngày mai em đi mua. Buổi chiều sẽ ra ngã tư đường đốt cho anh.”
Nói cho hết lời, nhưng anh ấy vẫn không buông tay tôi ra, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, hỏi: “Vậy sau khi anh xử lý xong chuyện này, có phải anh sẽ muốn em tự sát theo anh không? Hay là,...” Nguyên lai tôi muốn nói, hay là để tôi kết hôn, nhưng cảm giác được lực nắm tay của anh ấy mạnh hơn một chút, tôi liền không hỏi tới nữa.
Tôi luống cuống, tim đập mạnh. Thời gian trôi đi từng giây từng giây một, khi điện thoại vang lên tiếng chuông, tôi dường như giật bắn mình nhanh chóng nghe.
Trong điện thoại là giọng Khúc Thiên: “Xuống lầu, chúng ta đi ra ngoài ăn khuya.”
Nghe anh ấy nói như vậy tôi mới nhớ tới chúng tôi còn chưa ăn cơm tối. Cơm tối đã bị tôi tông vào rơi trên mặt đất, vội vàng thu dọn đồ ăn rơi vãi trên mặt đất rồi tôi ra cửa xuống lầu.
Dưới lầu Khúc Thiên cũng không đi xe. Ra khỏi khu nhà này, đi chưa tới 5 phút đồng hồ liền có quán ăn khuya.
Tôi hỏi anh ấy Ngụy Hoa đâu, anh ấy nói chạy mất. Quỷ nhỏ đâu? Bị Ngụy Hoa mang đi. Quỷ nhỏ sẽ thế nào? Có lẽ bị ăn, có lẽ bị luyện hóa.
Chúng tôi chọn một quầy hàng nhìn qua trông rất sạch sẽ để ăn khuya, chọn cháo nước cá nướng BBQ gì đó, yên lặng ăn. Mà anh ấy chỉ ăn một ít, sau đó dựa vào ghế nhìn tôi ăn.
Hồi lâu anh ấy mới nói: “Anh xin lỗi.”
“A, xin lỗi cái gì?”
“Khiến em một mình đối mặt với Ngụy Hoa.”
Tôi lắc đầu, “Là em học không tốt. Nếu em có thể lợi hại như anh, vừa rồi là có thể bắt được Ngụy Hoa.”
Khúc Thiên liền cười: “Không cần bắt nó, chúng ta chỉ cần đợi người phía sau liên hệ với nó. Chỉ cần nó thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt chúng ta là tốt rồi.”
Tôi thật sự không hiểu lắm chuyện của bọn họ. Mới vừa im lặng một chút liền thấy một đám cả trai lẫn gái tới. Đều là bạn học trong trường, dù không tính là quen biết nhưng cũng đều đã gặp mặt.
Trong đó có một chàng trai ôm lấy bả vai Lệ Lệ ngồi xuống, anh ta quay sang Lệ Lệ rồi hất đầu về phía tôi cùng Khúc Thiên, cũng không hề có ý tối gì trừng mắt nhìn chúng tôi một chút.
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh ta trừng cái gì mà trừng?”
Khúc Thiên cũng nhỏ giọng nói: “Chờ xem kịch vui, cậu ta một lát sẽ gặp phải xui xẻo.”
Tôi nghi hoặc nhìn qua, anh ta ngồi ở kia rất tốt, cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Như thế nào mà anh ta sẽ gặp xui xẻo? Chẳng lẽ phong thủy vị trí ngồi kia có vấn đề?
Tôi còn đang nghiên cứu thì bà chủ của quán ăn đang bưng ra một bát canh ốc, thật không may mà anh ta lại xoay người, vừa khéo đụng phải người bà chủ. Bát canh trên tay bà chủ đang bê cứ như vậy vừa khéo đổ xuống… đũng quần của anh ta.
Nhìn anh ta kêu ầm lên, tôi bụm miệng cười, cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết anh ta sẽ gặp xui xẻo?”
“Trên lưng anh ta cũng có một quỷ nhỏ.”
Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có phụ nữ mới có thể bị quỷ nhỏ quấn lấy, hóa ra đàn ông cũng bị a. Có lẽ anh ta chính là ba của quỷ nhỏ kia.
Ăn no, trên đường trở về nhà, chúng tôi đi rất chậm rãi. Khúc Thiên đột nhiên nắm lấy tay tôi nói: “Anh là Sầm Tổ Hàng.”
“A, em biết mà.”
“Về sau khi không có ai, em không cần phải gọi anh là Khúc Thiên.”
“A, được.”
“Lần trước em nói sẽ đốt cho anh quần áo.”
Nói thật, nếu không phải anh ấy nhắc lại thì tôi cũng quên mất. Về lần hẹn hò không về vui vẻ gì kia tôi thật không nhớ gì nhiều, ấn tượng nhất với tôi chính là trong xe có thân thể Khúc Thiên, ngoài xe có quỷ hồn Sầm Tổ Hàng.
Tôi cười có chút xấu hổ: “Được, ngày mai em đi mua. Buổi chiều sẽ ra ngã tư đường đốt cho anh.”
Nói cho hết lời, nhưng anh ấy vẫn không buông tay tôi ra, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, hỏi: “Vậy sau khi anh xử lý xong chuyện này, có phải anh sẽ muốn em tự sát theo anh không? Hay là,...” Nguyên lai tôi muốn nói, hay là để tôi kết hôn, nhưng cảm giác được lực nắm tay của anh ấy mạnh hơn một chút, tôi liền không hỏi tới nữa.
Bình luận facebook