Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
“Ba, cái này giống như đồ thật nhỉ.”
“Đương nhiên, ba của con còn có thể nhìn nhầm sao? Xuống ăn cơm đi.”
Ba tôi và tôi cùng đi xuống lầu. Nhưng thật sự tôi cảm thấy cái bàn trang điểm này có chút tà môn.
Nói nữa, chiếc gương trên bàn trang điểm không phải đã học rồi sao? Gương hỏng vốn là điểm không may mắn.
Trong bữa ăn, vẫn như cũ là mọi việc đều vây quanh cậu em bé bỏng kia. Tôi cũng biết tôi đã hai mươi mấy tuổi, không nên so đo với cậu em còn nhỏ này, nhưng tôi cũng vẫn cảm thấy chua xót. Ăn một lát liền lấy cớ ăn không vào, xin phép lên lầu trước.
Khi tôi đi qua lầu hai, bất chợt nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền ra từ kho hàng nhỏ kia. “A… bỏ đi… đừng cử động… không… a…”
Âm thanh này thật giống như âm thanh… kia. Âm thanh rất nhỏ, tôi tưởng là ảo giác, lắc lắc đầu, nhưng âm thanh vẫn còn. Trong kho hàng kia có thể có ai? Nhưng nếu thật sự có ai kêu lên thì cũng không phải sẽ như này, cảm giác như đang xxx rất mạnh bạo, vì vậy âm thanh cũng không thể nhỏ như vậy được.
Tôi nghĩ tới cái bàn trang điểm kia. Sẽ không xui xẻo tới mức ba tôi nhặt phải đồ bị quỷ ám chứ? Tôi dường như nhảy từng hai ba bậc lên trên lầu, không dám mở cánh cửa kia ra nhìn xem.
Về phòng của tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Khúc Thiên, lúc này tôi chỉ muốn anh ấy tới đây, thật giống như những lúc như này, ở bên cạnh anh ấy sẽ khiến tôi cảm thấy tương đối an tâm.
Nhưng điện thoại của anh ấy vẫn tắt máy. Liệu có phải thật sự anh ấy cùng Kim Tử Linh Tử đang làm chuyện gì quan trọng không? Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ? Âm thanh kia sẽ không ảnh hưởng đến người trong nhà chứ?
Tôi cầm điện thoại, lo lắng đến độ sắp khóc, liên tục bấm gọi nhưng đều là giọng thông báo thuê bao đang tắt máy. Tôi nằm trong phòng nôn nóng, liên tục gọi điện thoại đi nhưng không được. Nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, là dì đang đưa em đi ngủ, thằng bé cũng đang làm nũng một chút rồi an tĩnh. Có lẽ đã ngủ rồi, dì mới đi xuống lầu.
Điện thoại của tôi đã hết pin.
CHỗ này không có máy tính, tôi xem giờ trên chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn học. Đã hơn mười một giờ, đã đến giờ Tý.
Giờ Tý là thời điểm âm dương trao đổi, lúc này âm dương có chút loạn nên có một ít quỷ vật thừa dịp gây chuyện.
11 giờ, con hẻm nhỏ trong thành phố cổ này đã an tĩnh. Tôi nằm trên giường, nhớ tới chuyện ở dưới lầu cho nên tôi không ngủ được.
Bỗng nhiên giật mình, âm thanh kia lại xuất hiện. Hơn nữa nếu so với lúc nãy nghe được thì bây giờ còn to hơn, rõ ràng hơn.
Vẫn là tiếng nói kia, vẫn là mấy câu kia không ngừng lặp lại.
Tôi cầm điện thoại đã hết pin, nhỏ giọng chửi: “Sầm Tổ Hàng, đồ chết tiệt!”
Tôi vừa nói xong thì cảm thấy mém giường có người ngồi xuống, khẽ mở mắt ra thấy được một thân ảnh mông lung. Định khẽ kêu lên thì cảm giác lạnh kia đã đến gần tôi, đồng thời đè lên người tôi. Anh ấy cúi xuống, nói vào tai tôi: “Ngủ trước đi, mặc kệ phía dưới có âm thanh gì cũng đừng để ý. Không được mở cửa, không được xuống giường, cứ nằm trên giường ngủ. Nếu vẫn sợ hãi thì trùm kín chăn lên người là được, nhớ để khe hở nhỏ để thở. Mặc kệ bên ngoài chăn có chuyện gì xảy ra em cũng đừng để ý.”
Mắt tôi điều tiết dần dần nhìn được rõ ràng người đang che miệng tôi lại, là quỷ mới đúng. Là Sầm Tổ Hàng! Không phải điện thoại của anh ấy tắt máy sao? Không phải không nhận được điện thoại của tôi sao? Sao anh ấy lại đến đây?
Anh ấy buông lỏng tôi ra, mở cửa đi ra khỏi phòng. Tôi từng ngụm thở dốc, nghĩ anh ấy xuống dưới lầu như vậy liệu có gặp nguy hiểm hay không? Trong lòng tôi càng rối loạn, nhưng lúc này việc có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Chốc lát sau tôi không còn nghe được giọng nói ở dưới lầu, nhưng lại có tiếng động mở cửa rất lớn.
Sau đó là tiếng ba tôi chửi mắng người, không nghĩ chuyện này lại khiến ba tôi phải ra khỏi phòng, như vậy liệu anh ấy có gặp nguy hiểm hay không?
Khi tôi đang suy nghĩ điều này thì nhiệt độ trong phòng tôi đột nhiên giảm xuống. Tới rồi sao? Nữ quỷ kia đã xuất hiện sao? Tôi nhanh chóng lấy chăn trùm kín toàn bộ người, ngay cả chân cũng co lại thành một đống, lo lắng tới mức không để lại dù chỉ là một khe hở nhỏ.
Trong hoàn cảnh này, tôi không cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, tôi không biết rốt cuộc nó có tới hay không, tôi càng không biết nó đã đi chưa. Còn có cả việc, tôi không dám tạo ra bất kỳ khe hở nào, không biết vì sao trong đầu lại nghĩ nếu hé mở chăn ra là sẽ nhìn thấy đôi mắt nữ quỷ kia đang nhìn chằm chằm.
“Đương nhiên, ba của con còn có thể nhìn nhầm sao? Xuống ăn cơm đi.”
Ba tôi và tôi cùng đi xuống lầu. Nhưng thật sự tôi cảm thấy cái bàn trang điểm này có chút tà môn.
Nói nữa, chiếc gương trên bàn trang điểm không phải đã học rồi sao? Gương hỏng vốn là điểm không may mắn.
Trong bữa ăn, vẫn như cũ là mọi việc đều vây quanh cậu em bé bỏng kia. Tôi cũng biết tôi đã hai mươi mấy tuổi, không nên so đo với cậu em còn nhỏ này, nhưng tôi cũng vẫn cảm thấy chua xót. Ăn một lát liền lấy cớ ăn không vào, xin phép lên lầu trước.
Khi tôi đi qua lầu hai, bất chợt nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền ra từ kho hàng nhỏ kia. “A… bỏ đi… đừng cử động… không… a…”
Âm thanh này thật giống như âm thanh… kia. Âm thanh rất nhỏ, tôi tưởng là ảo giác, lắc lắc đầu, nhưng âm thanh vẫn còn. Trong kho hàng kia có thể có ai? Nhưng nếu thật sự có ai kêu lên thì cũng không phải sẽ như này, cảm giác như đang xxx rất mạnh bạo, vì vậy âm thanh cũng không thể nhỏ như vậy được.
Tôi nghĩ tới cái bàn trang điểm kia. Sẽ không xui xẻo tới mức ba tôi nhặt phải đồ bị quỷ ám chứ? Tôi dường như nhảy từng hai ba bậc lên trên lầu, không dám mở cánh cửa kia ra nhìn xem.
Về phòng của tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Khúc Thiên, lúc này tôi chỉ muốn anh ấy tới đây, thật giống như những lúc như này, ở bên cạnh anh ấy sẽ khiến tôi cảm thấy tương đối an tâm.
Nhưng điện thoại của anh ấy vẫn tắt máy. Liệu có phải thật sự anh ấy cùng Kim Tử Linh Tử đang làm chuyện gì quan trọng không? Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ? Âm thanh kia sẽ không ảnh hưởng đến người trong nhà chứ?
Tôi cầm điện thoại, lo lắng đến độ sắp khóc, liên tục bấm gọi nhưng đều là giọng thông báo thuê bao đang tắt máy. Tôi nằm trong phòng nôn nóng, liên tục gọi điện thoại đi nhưng không được. Nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, là dì đang đưa em đi ngủ, thằng bé cũng đang làm nũng một chút rồi an tĩnh. Có lẽ đã ngủ rồi, dì mới đi xuống lầu.
Điện thoại của tôi đã hết pin.
CHỗ này không có máy tính, tôi xem giờ trên chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn học. Đã hơn mười một giờ, đã đến giờ Tý.
Giờ Tý là thời điểm âm dương trao đổi, lúc này âm dương có chút loạn nên có một ít quỷ vật thừa dịp gây chuyện.
11 giờ, con hẻm nhỏ trong thành phố cổ này đã an tĩnh. Tôi nằm trên giường, nhớ tới chuyện ở dưới lầu cho nên tôi không ngủ được.
Bỗng nhiên giật mình, âm thanh kia lại xuất hiện. Hơn nữa nếu so với lúc nãy nghe được thì bây giờ còn to hơn, rõ ràng hơn.
Vẫn là tiếng nói kia, vẫn là mấy câu kia không ngừng lặp lại.
Tôi cầm điện thoại đã hết pin, nhỏ giọng chửi: “Sầm Tổ Hàng, đồ chết tiệt!”
Tôi vừa nói xong thì cảm thấy mém giường có người ngồi xuống, khẽ mở mắt ra thấy được một thân ảnh mông lung. Định khẽ kêu lên thì cảm giác lạnh kia đã đến gần tôi, đồng thời đè lên người tôi. Anh ấy cúi xuống, nói vào tai tôi: “Ngủ trước đi, mặc kệ phía dưới có âm thanh gì cũng đừng để ý. Không được mở cửa, không được xuống giường, cứ nằm trên giường ngủ. Nếu vẫn sợ hãi thì trùm kín chăn lên người là được, nhớ để khe hở nhỏ để thở. Mặc kệ bên ngoài chăn có chuyện gì xảy ra em cũng đừng để ý.”
Mắt tôi điều tiết dần dần nhìn được rõ ràng người đang che miệng tôi lại, là quỷ mới đúng. Là Sầm Tổ Hàng! Không phải điện thoại của anh ấy tắt máy sao? Không phải không nhận được điện thoại của tôi sao? Sao anh ấy lại đến đây?
Anh ấy buông lỏng tôi ra, mở cửa đi ra khỏi phòng. Tôi từng ngụm thở dốc, nghĩ anh ấy xuống dưới lầu như vậy liệu có gặp nguy hiểm hay không? Trong lòng tôi càng rối loạn, nhưng lúc này việc có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Chốc lát sau tôi không còn nghe được giọng nói ở dưới lầu, nhưng lại có tiếng động mở cửa rất lớn.
Sau đó là tiếng ba tôi chửi mắng người, không nghĩ chuyện này lại khiến ba tôi phải ra khỏi phòng, như vậy liệu anh ấy có gặp nguy hiểm hay không?
Khi tôi đang suy nghĩ điều này thì nhiệt độ trong phòng tôi đột nhiên giảm xuống. Tới rồi sao? Nữ quỷ kia đã xuất hiện sao? Tôi nhanh chóng lấy chăn trùm kín toàn bộ người, ngay cả chân cũng co lại thành một đống, lo lắng tới mức không để lại dù chỉ là một khe hở nhỏ.
Trong hoàn cảnh này, tôi không cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, tôi không biết rốt cuộc nó có tới hay không, tôi càng không biết nó đã đi chưa. Còn có cả việc, tôi không dám tạo ra bất kỳ khe hở nào, không biết vì sao trong đầu lại nghĩ nếu hé mở chăn ra là sẽ nhìn thấy đôi mắt nữ quỷ kia đang nhìn chằm chằm.
Bình luận facebook