• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chồng tôi là quỷ (2 Viewers)

  • Chương 88

Chạy lên lầu ba, chốt cửa phòng lại, Khúc Thiên thả tay tôi ra, nói: “Như này sẽ không sợ.”

Hóa ra anh ấy lo tôi sẽ sợ hãi khi đi qua lầu hai nên mới kéo tôi chạy nhanh. Tôi mỉm cười: “Sao anh lại tới đây? Sao anh biết để đến giúp em?”

Anh ấy không nói gì, đi tới bàn đọc sách của tôi rồi ngồi xuống ghế, chân gác lên mặt bàn, nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”

Tôi hơi bối rối, dù giường của tôi không lớn như chiếc giường trong phòng anh ấy nhưng ít nhất cũng lớn hơn so với chiếc giường trúc kia, vậy mà anh ấy lại chọn ngồi ở bàn đọc sách cả đêm.

Có điều, tôi cũng không tiện nói với anh ấy là lên giường ngủ chung đi. Cảm giác kia… sao lại khó chịu như thế. Tôi một mình nằm xuống giường.

Không biết có phải do anh ấy ở bên cạnh hay không, hay là do sự uy hiếp của nữ quỷ kia tạm thời được giải trừ, tôi rất nhanh ngủ thiếp đi. Lại còn ngủ rất ngon, khi tỉnh lại trời đã sáng rõ.

Khúc Thiên không còn ở phòng tôi, đến khi tôi vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu thì thấy anh ấy đang ngồi uống trà với ba tôi, nói chuyện về chiếc bàn trang điểm kia. Mặc dù cha tôi rất không nỡ bỏ chiếc bàn kia, nhưng cuối cùng ông vẫn lựa chọn đồng ý với ý kiến của Khúc Thiên, đem bàn trang điểm chôn rồi cúng siêu độ.

Chuyện siêu độ Khúc Thiên không làm. Mặc kệ thân phận trước kia của anh ấy là gì, bây giờ anh ấy là Khúc Thiên, chí ít cũng phải sống bằng thân phận của Khúc Thiên. Khúc Thiên là quan nhị đại, không phải là một thầy phong thủy sẽ làm chuyện như siêu độ. Chuyện này vẫn nên đi tìm Linh Tử.

Khúc Thiên gọi cho Linh Tử. Vừa vặn hôm nay là một ngày nắng đẹp, tôi cũng không muốn ngồi nhà nhìn hai mẹ con dì kia nên đi theo bọn họ ra cửa.

Vì để cho tôi phơi nắng, xuống xe tôi định bung dù nhưng Khúc Thiên liền lấy dù của tôi, nhét vào trong xe, bảo tôi phơi nắng nhiều một chút.

Tôi nhìn trời nắng như thế nào, chờ đến khi thân thể tôi khá hơn có lẽ tôi sẽ thành người châu Phi mất.

Chúng tôi hẹn Linh Tử trong một quán ăn ở một trung tâm thương mại lớn. Lý do là hôm nay Kim Tử tới đây mua đồ, cho nên chúng tôi cũng tới cho tiện.

Chúng tôi tới quán ăn, không thấy Kim Tử đâu, chỉ thấy Linh Tử đang ngồi đối diện hai bác gái trung niên. Nói là hai bác gái chứ hai người ăn mặc vẫn rất thời thượng, bên cạnh lại còn có rất nhiều túi, xem ra là chiến tích của một vòng mua đồ.

Còn bộ dáng của Linh Tử chính là đang xem phong thủy cho người ta, chúng tôi cũng không quấy rầy họ mà ngồi ở bàn bên cạnh chờ. Linh Tử cũng nhìn thấy chúng tôi, khẽ vẫy tay rồi tiếp tục nói chuyện với hai bác gái kia.

Cách gần đó, tôi nghe được một bác gái nói: “Đại sư, ngài thấy có biện pháp gì hay không?”

“Gọi tôi là Linh Tử được rồi.”

“Ài, khu nhà chúng tôi có mấy người đều do ngài xem nhà, chúng tôi đều biết trình độ của ngài, gọi là ‘ngài’ cũng là nên ạ.”

Linh Tử cười cười, nói: “Tình hình nhà các bác cơ bản là không có vấn đề gì. Con gái lớn đều hướng ngoại.”

“Nhưng con bé lại như vậy, trong nhà đâu có nhiều tiền cho con bé như thế.”

“Cô ấy là trưởng nữ?”

“Đúng, đúng ạ, chúng tôi chỉ có một mình nó.”

“Nhà của các bác, cửa hướng Đông Nam phải không?”

“Đông Nam?” Bác gái kia nhíu mi, do dự một chút, còn dùng tay đưa lên như đo phương hướng, nói: “Là Đông Nam! Đại sư quả thật như thần.”

Tôi cũng hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi Khúc Thiên ở bên cạnh: “Vì sao lại là Đông Nam?”

“Đông Nam là Tốn Tứ, Tốn Tứ chính là trưởng nữ. Cửa mở bên này, trưởng nữ sẽ hướng ngoại.”

Linh Tử được khen cũng chỉ cười cười như cũ, tiếp tục nói: “Con gái bác không chỉ thích tiêu tiền, còn không hướng về gia đình, có thứ gì tốt cũng chỉ nghĩ cho người khác, đều không nghĩ cho người trong gia đình, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cơ quan con bé tặng thẻ mua hàng, vậy mà con bé lại cho đồng nghiệp chứ không hề cho tôi một cái. Ngài nói xem con gái tôi sẽ phải như thế nào? Có thể hóa giải được không?”

“Rất dễ, chuyển nhà là được.”

“Có biện pháp nào nữa hay không?”

“Vậy thì mặc kệ cô ấy đi, nữ sinh khi trưởng thành đều ít nhiều sẽ như vậy.”

Bác gái kia vẫn quấn lấy Linh Tử hỏi vài vấn đề. Đến khi Linh Tử nói thẳng, khách cậu ta chờ đã tới, chính là chúng tôi, thì bác gái kia mới rất thất vọng mà rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom