Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Chương 147
Được lắm, vợ chồng không chính thức, được lắm. Nếu như cô muốn phân định rạch ròi như thế thì cứ phân đi.
Trong nháy mắt này, Phạm Nhật Minh đột nhiên cảm thấy anh đã không còn giống như anh vốn dĩ nữa, anh đã từng chủ động như thế với người phụ nữ nào khác chưa? Còn bị từ chối liên tục nữa chứ?
“Nếu như cô muốn như thế thì tôi cũng tùy cô.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời của Phạm Nhật Minh, mặc dù giọng nói của anh vẫn không lạnh không nóng nhưng trực giác nói cho cô biết, người đàn ông trước mặt cô rất không thoải mái.
Cô nhấp nháy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Khi về tới nhà, hai người đều không nói lời nào, người nào thì tự về phòng người nấy.
Nguyễn Khánh Linh tắm rửa xong xuôi, khi cô đang muốn đắp mặt nạ thì liền nhận được tin nhắn của Lăng Huyền.
‘Khánh Linh, tớ sắp về nước rồi, hơn nữa tớ còn tính làm một giáo viên đại học ở thành phố Hải Dương!’
Nhìn thấy tin nhắn này, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay trong nháy mắt đã được quét sạch. Cô vui vẻ nhếch miệng cười, mặt nạ trên mặt cũng suýt rơi xuống tới nơi, vì thế nên cô liền vội vàng kéo lại, nhưng không thể che lấp được ý cười trong mắt chút nào.
Nếu như Lăng Huyền về nước thì cô liền có thể sống ở cùng một thành phố với cô ấy rồi! Ít nhất là cuối cùng trong thành phố này cũng có một người có thể nói là thân thiết với cô rồi!
‘Thật tốt quá! Khi nào thì cậu về nước? Tớ sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho cậu!’
‘Chính là tuần sau đó!’
‘Được!’
Nguyễn Khánh Linh trả lời tin nhắn rồi nhưng lại khống thấy Lăng Huyền lập tức hồi đáp.
Có lẽ là cô ấy có chuyện đi đâu rồi, Nguyễn Khánh Linh nghĩ như thế, vì thế nên cô liền thoát khỏi giao diện trò chuyện của hai người.
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh gỡ mặt nạ xuống thì liền thoa kem dưỡng da, cô vừa thoa vừa nghĩ tới chuyện buổi sáng gặp Hồ Phi. Vì thế nên cô liền cầm điện thoại lên nhắn cho Lăng Huyền một tin nhắn nữa.
‘Hôm nay tớ đã gặp Hồ Phi.”
Rất nhanh đầu bên kia đã nhắn lại: ‘Sau đó thì sao?’
‘Anh ấy đưa ra mức lương rất cao, tớ có hơi do dự…’
Nguyễn Khánh Linh nhập chữ rất nhanh, đợi tới sau khi gửi tin nhắn đi rồi thì cô mới nhìn thấy tên ghi chú trên giao diện trò chuyện vậy mà lại là ‘anh M’!
Trong lòng cô chấn động, cô vội vàng thu hồi tin nhắn, âm thầm hi vọng ‘anh M’ không nhìn thấy dòng tin nhắn này.
Nhưng mà một giây sau thì anh lại gửi tin nhắn tới làm cho niềm hi vọng của Nguyễn Khánh Linh sụp đổ.
Anh hỏi: ‘Cô rất thiết tiền sao?’
Nguyễn Khánh Linh gửi lại cho anh một icon ngượng ngùng, nhưng mà cô vẫn lựa chọn thẳng thắn với anh.
‘Ừm, tôi nợ tiền người khác nên muốn nhanh chóng trả lại cho người ta, nếu không thì trong lòng vẫn sẽ luôn cảm thấy không bứt rứt khó chịu.’
Được lắm, vợ chồng không chính thức, được lắm. Nếu như cô muốn phân định rạch ròi như thế thì cứ phân đi.
Trong nháy mắt này, Phạm Nhật Minh đột nhiên cảm thấy anh đã không còn giống như anh vốn dĩ nữa, anh đã từng chủ động như thế với người phụ nữ nào khác chưa? Còn bị từ chối liên tục nữa chứ?
“Nếu như cô muốn như thế thì tôi cũng tùy cô.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời của Phạm Nhật Minh, mặc dù giọng nói của anh vẫn không lạnh không nóng nhưng trực giác nói cho cô biết, người đàn ông trước mặt cô rất không thoải mái.
Cô nhấp nháy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Khi về tới nhà, hai người đều không nói lời nào, người nào thì tự về phòng người nấy.
Nguyễn Khánh Linh tắm rửa xong xuôi, khi cô đang muốn đắp mặt nạ thì liền nhận được tin nhắn của Lăng Huyền.
‘Khánh Linh, tớ sắp về nước rồi, hơn nữa tớ còn tính làm một giáo viên đại học ở thành phố Hải Dương!’
Nhìn thấy tin nhắn này, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay trong nháy mắt đã được quét sạch. Cô vui vẻ nhếch miệng cười, mặt nạ trên mặt cũng suýt rơi xuống tới nơi, vì thế nên cô liền vội vàng kéo lại, nhưng không thể che lấp được ý cười trong mắt chút nào.
Nếu như Lăng Huyền về nước thì cô liền có thể sống ở cùng một thành phố với cô ấy rồi! Ít nhất là cuối cùng trong thành phố này cũng có một người có thể nói là thân thiết với cô rồi!
‘Thật tốt quá! Khi nào thì cậu về nước? Tớ sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho cậu!’
‘Chính là tuần sau đó!’
‘Được!’
Nguyễn Khánh Linh trả lời tin nhắn rồi nhưng lại khống thấy Lăng Huyền lập tức hồi đáp.
Có lẽ là cô ấy có chuyện đi đâu rồi, Nguyễn Khánh Linh nghĩ như thế, vì thế nên cô liền thoát khỏi giao diện trò chuyện của hai người.
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh gỡ mặt nạ xuống thì liền thoa kem dưỡng da, cô vừa thoa vừa nghĩ tới chuyện buổi sáng gặp Hồ Phi. Vì thế nên cô liền cầm điện thoại lên nhắn cho Lăng Huyền một tin nhắn nữa.
‘Hôm nay tớ đã gặp Hồ Phi.”
Rất nhanh đầu bên kia đã nhắn lại: ‘Sau đó thì sao?’
‘Anh ấy đưa ra mức lương rất cao, tớ có hơi do dự…’
Nguyễn Khánh Linh nhập chữ rất nhanh, đợi tới sau khi gửi tin nhắn đi rồi thì cô mới nhìn thấy tên ghi chú trên giao diện trò chuyện vậy mà lại là ‘anh M’!
Trong lòng cô chấn động, cô vội vàng thu hồi tin nhắn, âm thầm hi vọng ‘anh M’ không nhìn thấy dòng tin nhắn này.
Nhưng mà một giây sau thì anh lại gửi tin nhắn tới làm cho niềm hi vọng của Nguyễn Khánh Linh sụp đổ.
Anh hỏi: ‘Cô rất thiết tiền sao?’
Nguyễn Khánh Linh gửi lại cho anh một icon ngượng ngùng, nhưng mà cô vẫn lựa chọn thẳng thắn với anh.
‘Ừm, tôi nợ tiền người khác nên muốn nhanh chóng trả lại cho người ta, nếu không thì trong lòng vẫn sẽ luôn cảm thấy không bứt rứt khó chịu.’
Bình luận facebook